Vì gái, mà người chồng bạc tình quỳ sụp dưới chân tôi…
Ông chồng tôi quỳ sụp, lạ.y lụ.c xin tôi tha thứ. Chứng kiến cảnh hèn hạ đó mà lòng tôi như xát muối.
Chẳng thể nào ngờ được cuộc sống mà bao người mơ ước của gia đình tôi lại có ngày lao dốc không phanh thế này. Chúng tôi cũng tìm hiểu yêu đương đến 5 năm rồi mới làm đám cưới đấy chứ, đâu có phải là mối tình chóng vánh, yêu nhanh cưới vội mà bây giờ thành ra bi thảm thế này?
Tôi và chồng bằng tuổ.i, là bạn học với nhau từ thời trung học, nhưng bắt đầu lên đại học mới chính thức yêu nhau. Anh vốn là người hiền lành, sống tình cảm chính vì thế khi yêu, tôi được anh ấy rất chiều chuộng. Tôi thầm mãn nguyện vì có được một người đàn ông như vậy. Cứ nghĩ làm vợ anh rồi thì sẽ thật hạnh phúc. Vậy mà đúng chuẩn đời không như là mơ.
Người ta hay nói: “Vợ chồng bằng tuổ.i nằm duỗi mà ăn”, nhàn nhã chẳng biết, chỉ biết rằng có chồng bằng tuổ.i, khi sinh xong 2 con, giờ đi cạnh trông tôi chẳng khác gì chị gái anh. Mặc dù tôi cũng lo xa và cũng đầu tư chăm sóc nhan sắc rồi đó. Không biết có phải vì lý do đó mà anh thành ra chán cơm thèm phở, dở thói xấu như thế này?
Mới cưới, tôi vẫn được chồng quan tâm lắm, kể cả khi bầu bí và sinh con đầu lòng, chồng tôi vẫn là người đàn ông chuẩn mười. Yêu vợ, thương con, chăm lo cho gia đình hết mực. Đứa đầu là vậy nhưng đến thời gian này, tôi sinh cháu thứ 2 thì anh ấy lại lơ là gia đình vợ con.
Cũng chỉ nghĩ chồng bận việc công ty nên thế. Mà tôi bận bịu con nhỏ nên cũng không có thời gian nhiều mà quan tâm, chăm sóc lại chồng được chu đáo như trước. Vậy là chúng tôi cứ dần xa nhau mà tôi chẳng hề biết. Đến khi nhận ra thì đã quá muộn, mọi chuyện đã đi quá xa không thể cứu vãn. Tôi phát hiện chồng phản bội mình.
Chiều hôm đó, theo kế hoạch, chồng sẽ đi taxi cùng 3 mẹ con về ngoại ăn rằm, rồi 3 mẹ con tôi ở lại chơi hôm sau mới về nhà (nhà ngoại cách nhà tôi khoảng 8km thôi). Nhưng trước giờ đi tôi thấy anh nhận một cuộc điện thoại, nghe xong có vẻ gấp rút rồi bảo tôi chủ động đưa các con về, anh bận việc gấp, hôm sau mới về. Chẳng nghi ngờ gì, tôi đưa các con về ngoại, nhưng đến tối, ăn uống xong xuôi, tầm 9h tối sờ đến cái máy vắt sữa thì không thấy đâu, tôi đành để con ở nhà bà, rồi quay về nhà lấy máy vắt sữa.
Video đang HOT
Hôm đó đã muộn, thật lòng là không muốn đi tẹo nào nhưng ngặt một nỗi, con bé con không bao giờ chịu ti mẹ, chỉ ti bình nên buộc phải về lấy máy vắt. Vừa về tới nhà thì thấy ánh điện trong nhà, thầm nghĩ anh chồng ngoan thế, vắng vợ con mà lại ở nhà không tranh thủ tụ tập bạn bè.
Cửa không khóa, tôi mở cửa vào, không thấy ai. Theo phản xạ, cứ tiếp tục đi vào phòng ngủ của mình để lấy máy. Vừa bước tới thì hỡi ôi, ông chồng quý hóa của tôi dám dẫn cả gái về nhà. Thật kinh tởm cho cái cảnh nhơ nhuốc ấy. Tôi như chế.t lặng, không còn biết nói gì cũng không còn đủ sức mà lao vào giằng xé, cào cấu như những người phụ nữ khác bắt được quả tang chồng ngoạ.i tìn.h .
Hai con người ấy, họ vơ vội quần áo, cuống cuồng mặc vào, rồi người đàn bà kia ba chân bốn cẳng ra khỏi nhà tôi. Còn ông chồng tôi thì quỳ sụp, lạ.y lụ.c xin tôi tha thứ. Chứng kiến cảnh hèn hạ đó mà lòng tôi như bị xát muối. Người chồng mà tôi tin tưởng, là chỗ dựa tưởng chừng vững chắc của 3 mẹ con, giờ chỉ vì đàn bà mà thành ra thế này ư?
Tôi như muốn ngã khuỵu nhưng nghĩ đến 2 con đang đợi nên cố gắng gượng dậy, lê lết trở về nhà ngoại trong vô thức và gặm nhấm nỗi đau của người vợ bị chồng phản bội. Vẫn trong thời gian nghỉ sinh nên sau chuyện này, tôi quyết định cho các con ở nhà ngoại một thời gian để có thêm thời gian suy xét mọi chuyện.
Hiện giờ, lòng tôi đang rất rối và suy nghĩ mọi chuyện. Nếu tha thứ liệu anh ấy có thay đổi không hay lại ngựa quen đường cũ, còn không thì gia đình này sẽ tan vỡ, các con tôi sẽ chịu nhiều thiệt thòi. Nhưng sống trong cảnh mất niềm tin vào nhau thế này thì quả thật là cực hình. Tôi tuyệ.t vọn.g và nghĩ mình sẽ chẳng thể nào vượt qua nỗi đau đó. Làm sao mà tôi có thể quên đi tất cả để tiếp tục sống bên người chồng bạc tình, lừa dối đó?
Theo SKCĐ
Nửa đêm chồng quỳ sụp dưới chân lạ.y lụ.c, cầu xin tha thứ
Thật lạ lùng, vừa bước đến cửa nhà, thấy đèn đã tắt nhưng cửa vẫn mở. Khi tôi đi vào phòng, cảnh tượng trước mắt khiến tôi choáng váng không thốt lên lời...
Tôi không ngờ sẽ có ngày mình phải viết những dòng tâm sự đắng chát này ra để mong nhận được sự cảm thông, chia sẻ từ người lạ. Đau lắm, hận lắm nhưng chẳng biết phải làm thế nào khi bây giờ, tâm trạng của tôi không ổn một chút nào.
Tôi và chồng tôi quen nhau từ khi còn học đại học. Anh ấy trên tôi 2 khóa, từng để ý đến nhau từ khi còn học cấp 3. Thế nhưng, vì quyết tâm đỗ đại học mà cả tôi và anh ấy đều kìm nén cảm xúc để quyết tâm học hành cho đến khi đạt được.
Ngày anh báo đỗ, tôi vừa mừng vừa buồn vì phải 2 năm nữa mới có cơ hội được đến thành phố xa hoa, để có thể trải nghiệm cuộc sống mới cùng anh.
Xa nhau nhưng khi nào về quê anh cũng đến nhà mang tài liệu cho tôi ôn luyện, động viên tôi cố gắng. Tình cảm nảy nở từ những phút giây trong trắng như vậy.
Lên đại học, dù ở gần nhau (cách 5 km) vì tôi và anh học khác trường nhưng cứ cuối tuần anh lại vào ký túc xá thăm tôi. Gặp nhau, hai đứa đèo nhau trên cái xe đạp cọc cạch của tôi đi ngắm phố phường, có lẽ đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong những ngày hai đứa bên nhau.
Ra trường một năm thì chúng tôi làm đám cưới. Khi đó, công việc của anh đã ổn định, tôi còn đang làm nhân viên hợp đồng ở một tạp chí nhỏ. Cuộc sống mới đầu còn nhiều khó khăn nhưng lúc nào cũng rộn rã tiếng cười.
Anh luôn cố gắng làm thêm để kiếm thêm thu nhập. Trong 5 năm đầu, chúng tôi đặt mục tiêu mua được nhà, vậy mà mới 3 năm anh đã có sổ đỏ một mảnh đất ở ngoại thành và chúng tôi xây được một căn nhà cấp 4 để đỡ cảnh ở thuê.
Sau đó, tôi mang bầu sinh con. 2 năm sau thì chúng tôi xây được nhà lầu. Khu vực nhà tôi phát triển sầm uất hơn nên mọi sinh hoạt cũng thuận tiện hơn. Khi cuộc sống dư giả hơn, số ngày anh về ăn cơm chiều tôi nấu ngày càng ít vì anh được thăng chức nên thường xuyên phải đi tiếp khách.
Nhiều lúc buồn lắm nhưng anh bảo, cố gắng để sau này vợ chồng có thể sống thoải mái hơn, con cái cũng sướng hơn nên tôi phải đành lòng cam chịu.
Thế nhưng mọi việc đâu có ngờ. Tôi cứ nghĩ mình cam chịu như thế thì anh sẽ biết quý, biết trân trọng vợ con hơn. Tôi không ngờ có ngày anh lại phản bội mình đa.u đớ.n như thế này.
Hai ngày cuối tuần vừa rồi, cơ quan tôi tổ chức đi du lịch. Đi xa nên tôi phải gửi con sang nhà chị gái cho yên tâm vì anh cứ đi làm cả ngày chẳng có thời gian đón và chăm con. Tối hôm Chủ nhật, tôi về sớm hơn dự kiến 1 ngày. Nghĩ anh đang bận đi tiếp khách nên không muốn báo cho chồng.
Khi tôi về đến cổng nhà, thấy cửa không khóa nhưng điện trong nhà lại tắt. Thấy lạ lắm vì bình thường tính chồng tôi rất cẩn thận, đi ngủ bao giờ cũng khóa cửa cẩn thận mới vào nhà.
Khi đi vào phòng ngủ, cảnh tượng trước mắt khiến tôi choáng váng không thốt nên lời. Chồng tôi dám dẫn gái về nhà ngủ khi tôi đi vắng. Cả hai đang nằm ôm lấy nhau không một mảnh vải trên người.
Cô ta thấy tôi cuống cuồng mặc váy chạy đi, còn chồng tôi quỳ xuống, lạ.y lụ.c van xin tôi tha thứ. Tôi không ngờ, có ngày chồng tôi vì gái mà hạ mình như thế.
Lúc đó, tôi chỉ muốn lao vào cấu xé, chử.i bới cho nhẹ lòng nhưng lạ lùng là chân tay tôi không nhúc nhích được. Nỗi đau cứ thế xâm chiếm tâm can. Đến bây giờ, khi 1 ngày đẫ trôi qua, trong tôi lúc nào cũng trần ngập cảm giác căm thù pha lẫn ghê tởm, khin.h b.ỉ con người đó.
Tôi phải làm sao đây? Xin hãy cho tôi vài lời khuyên.
Theo Người đưa tin
Chắp tay, quỳ sụp xin em trai "giúp" vợ có bầu Lấy nhau chục năm mà chẳng có nổi mụn con, cũng chẳng muốn xin con nuôi, anh Thuận nghĩ ra "tối kiến" là nhờ em trai quan hệ với vợ mình để có con. Ảnh minh họa: Internet - Chú Hòa ơi, chú Hòa ơi... Anh Hòa chưa kịp trả lời thì thằng Lợi, con của anh Thuận, anh trai anh, đã ào...