Vì em… phận đàn bà
Cũng vì là phụ nữ nên khi em mắc sai lầm thì đừng mong nhận được tha thứ của người khác. Giá như cuộc đời này, em có thể lựa chọn, em sẽ chọn làm đàn ông.
Ngày bé, em thường bắt gặp mẹ khóc trộm mỗi khi bố say ngật ngưỡng trở về nhà. Mẹ len lén lau nước mắt khi thấy chị gái và em, mẹ sợ những câu hỏi của chị gái và ánh mắt không hiểu chuyện của em. Có lần chị gái hỏi: “ Sao mẹ phải khổ sở như thế”, nước mắt mẹ thi nhau rơi xuống, ôm hai chị em vào lòng: “Rồi sau này lớn các con sẽ hiểu”.
Lớn hơn một chút, em hiểu những giọt nước mắt ngày ấy của mẹ, những cơn say bí tỉ của bố. Tất cả cũng chỉ vì em là con gái! Sinh ra làm con gái út, em dập tắt bao hi vọng có một thằng cu nối dõi tông đường của gia đình nội, của bố. Lớn lên, bố thường thở dài nhìn em: “Giá mày là thằng cu thì tốt biết mấy”. Em bắt đầu hiểu mình là nguyên nhân của tất cả mọi chuyện, nói đúng hơn vì em là con gái nên bố mẹ mới có những buồn phiền.
Lớn lên nữa, em trở thành cô gái xinh xắn trẻ trung. Em mang theo lời dạy về “công dung ngôn hạnh” của mẹ làm hành trang bước vào cuộc đời mình. Em chẳng thể hiểu hết được công dung ngôn hạnh là gì, nhưng lần đầu tiên em thấy là con gái thật rắc rối. Những đứa bạn trai cùng lứa tuổi với em, chúng nó đâu phải học mấy thứ “công dung ngôn hạnh” kia đâu, vậy mà người ta vẫn khen chúng ngoan đấy thôi. Em đã ước mình là con trai giống như chúng bạn.
Rồi em biết yêu, mối tình đầu nhẹ nhàng và lãng mạn. Đi học xa nhà, xa gia đình khiến em trở nên cô đơn và yếu đuối. Khi được người khác giới quan tâm, lần đầu tiên em biết những cảm xúc rung động đầu đời. Em thấy cuộc sống vui hơn, có ý nghĩa hơn. Người bạn trai đó là chỗ dựa tinh thần cho em trong những ngày xa nhà. Và trong tình yêu thì luôn có những đòi hỏi. Đó là khi bạn trai muốn em chứng minh tình yêu của mình dành cho hắn. Hắn hứa hẹn, thề thốt và vẽ lên một tương lai tươi sáng phía trước. Ở bên hắn em thấy rất ngọt ngào, nhưng lời mẹ dạy “con gái phải biết giữ thân” luôn nhắc nhở em. Em rất sợ mỗi khi nhớ đến lời dạy của mẹ về sự trinh tiết của người con gái và sự phũ phàng của người đàn ông. Thôi thì vì là con gái, nên em sẽ nghe lời mẹ dạy mà biết “giữ thân”. Em nói sẽ giữ gìn cho hắn đến đêm tân hôn. Vậy là mối tình đầu bỏ em sau gần một năm yêu thương không một lời từ biệt. Em biết đó cũng vì cái việc “giữ gìn” kia, nhưng biết làm sao được, ai bảo vì em là con gái cơ chứ.
Em nói sẽ giữ gìn cho hắn đến đêm tân hôn. Vậy là mối tình đầu bỏ em sau gần một năm yêu thương không một lời từ biệt. (ảnh minh họa)
Em cứ tưởng mình sẽ đau khổ vật vã khi chia tay mối tình đầu, nhưng chẳng hề như vậy. Nó dễ hơn em nghĩ, em chỉ thấy “sáng mắt” ra về tình yêu của người đàn ông mà thôi. Hóa ra khi yêu, họ cũng muốn “nhận” được cái gì đó chứ không đơn giản chỉ vì tình cảm. Vậy thì em càng quyết tâm “giữ thân” cho cái bến đỗ cuối cùng của cuộc đời mình, đó là anh – người chồng của em.
Ngày cưới, mẹ lo lắng dặn dò em trước khi về nhà chồng: “Là phụ nữ, phải biết bao dung, phải biết yêu thương và hy sinh con nhé!”. Em hiểu những điều mẹ lo lắng, bởi mẹ cũng từng đi làm dâu, cũng là người phụ nữ. Em đang chuẩn bị bước chân vào một cuộc sống mới, cuộc sống mà người phụ nữ chỉ có thể dùng “công dung ngôn hạnh” làm mục tiêu của cuộc đời mình.
Ngày cưới, em trở thành người phụ nữ. Ánh mắt anh hoan hỉ, giọng nói anh vui mừng: “Cảm ơn em đã giữ gìn cho anh. Em chính là người phụ nữ của cuộc đời anh”. Nghe anh nói những lời cảm ơn ấy mà em tự hào lắm, tự hào vì mình đã “giữ thân” được cho anh, tự hào vì mình đã là người phụ nữ đích thực và đáng được trân trọng.
Video đang HOT
Vì là phụ nữ, em phải biết yêu thương. Yêu thương anh, có nghĩa là em phải yêu thương tất cả những gì liên quan đến anh như gia đình anh, họ hàng nhà anh, rồi cả bạn bè anh,… Mẹ chồng nàng dâu muôn đời đã có tiếng xấu. Chẳng phải ngẫu nhiên người ta dựng chuyện đâu, cũng đều là những tấm gương người thật việc thật đấy thôi. Mẹ chồng và em cũng có mối quan hệ không được tốt lắm. Mặc dù em đã cố gắng rất nhiều nhưng vẫn không được lòng mẹ chồng. Cũng là phận đàn bà phụ nữ với nhau, nhưng mẹ chồng lại không hiểu cho em.
Em tủi thân trong một gia đình xa lạ, em khóc lóc với anh khi bị cả nhà chồng săm soi bắt nạt. Nhưng anh cũng chỉ nghe để đấy chứ anh chẳng có cách nào giúp em. Vậy là em tức tưởi kể cho mẹ đẻ nghe những chuyện vô lý bị đối xử ở nhà chồng. Mẹ đẻ lại rơm rớm nước mắt khuyên em: “Con ơi mình là phận đàn bà phụ nữ, phải biết nhường nhịn và yêu thương”. Em nghe lời mẹ dạy, lại cố gắng nhường nhịn những điều vô lý kia và yêu thương gia đình chồng như chính gia đình mình. Mặc dù ở đó chẳng ai yêu thương em, có chăng chỉ là anh, người đàn ông của cuộc đời em, nhưng cũng chỉ biết nói lời yêu thương trên đầu môi. Em ấm ức sống trong nhà chồng, nhưng biết làm sao được, ai bảo vì em là phụ nữ cơ chứ.
Cái thứ duy nhất em chỉ cần nhớ, đó là lo cuộc sống cho con. Vì với người phụ nữ thì chồng con là tất cả. (ảnh minh họa)
Vì là phụ nữ, em phải biết hy sinh và chắt chiu từng đồng nuôi con. Phụ nữ bao đời nay vẫn phải biết hy sinh cho chồng con. Đó là hy sinh ước mơ, hy sinh đam mê, hy sinh tuổi thanh xuân để đánh đổi lấy một gia đình, dù gia đình đó có hạnh phúc hay không. Mẹ thường kể ngày xưa, biết bao người phụ nữ ở vậy thờ chồng nuôi con. Vậy thì phụ nữ ngày nay cũng phải thế thôi, đó là truyền thống rồi. Thế nên em chẳng còn là cô gái tự do làm những điều mình thích nữa rồi. Hãy quên đi những sở thích cá nhân, hãy quên đi những buổi tụ tập bạn bè, hãy quên đi những thói quen mua sắm cho bản thân mình và cũng hãy quên đi rất rất nhiều điều khác.
Cái thứ duy nhất em chỉ cần nhớ, đó là lo cuộc sống cho con. Vì với người phụ nữ thì chồng con là tất cả. Có lần em vô tình đi qua hàng quần áo, nhìn chiếc váy treo bên trong mà em thầm ước ao. Em đứng ngắm một hồi rất lâu rồi quyết định bước vào thử, nhưng khi nhìn thấy cái giá in trên mác em lại len lén quay ra. Cái giá đó chưa phải quá đắt đỏ gì, nó có thể chỉ là một, hai bữa bia anh ngồi lai rai với bạn bè hàng tuần nhưng với em nó lại mua được vài món đồ chơi nhỏ cho con. Vậy là em chẹp miệng tiếc nuối “thôi để khi nào có tiền thì mua”. Vậy đó, khi đã là phụ nữ, những điều em làm đều phải nhìn về phía anh và con.
Vì em là phụ nữ, em phải biết tha thứ và bao dung. Tha thứ cho đôi lần anh quên đón em khi em đang mang bầu, lúc anh ngồi uống bia đâu đó với bạn bè, còn em đứng chờ dưới cơn mưa phùn giá rét trước cổng cơ quan. Tha thứ cho những cái tát của anh trong những đêm anh đi uống rượu say về gọi cửa mà em chưa kịp chạy ra vì còn đang ru con ngủ. Tha thứ cho những lần hiểu lầm mà anh mắng chửi sỉ vả em thậm tệ. Tha thứ cho cả những lần anh “say nắng”, anh bỏ đi cả đêm không về mặc kệ con sốt ốm, một mình em đưa con vào viện. Em biết là phụ nữ phải bao dung cho người đàn ông của mình một con đường để quay trở về. Và vì con, em đã làm thế. Em hiểu được nỗi lòng của mẹ ngày nào, hiểu được những giọt nước mắt thầm lặng của mẹ ngày nhỏ em vô tình thấy được.
Và cũng vì em là phụ nữ mà em trở nên yếu đuối vô cùng khi phải tha thứ cho anh hết lần này đến lần khác. Anh chẳng thể từ bỏ được những cô bồ của mình, chẳng thể dứt ra được những cảm giác mới mẻ ở bên ngoài hôn nhân. Vậy là anh cứ mãi “say nắng”, thậm chí càng về sau anh càng “say” hơn những lần trước. Anh quên đi trách nhiệm làm chồng, làm cha mà luôn đòi hỏi em phải là người vợ, người mẹ đúng mực. Điều đó làm em chán nản mệt mỏi vô cùng. Và rồi sự yếu đuối của người phụ nữ trong em đã phản bội cái triết lý “công dung ngôn hạnh” theo em cả cuộc đời. Em yếu đuối trước sự quan tâm của một người đàn ông khác.
Em chẳng đủ tỉnh táo để tiếp tục làm một người phụ nữ chuẩn mực. Sự yếu đuối đã làm em sống nửa tỉnh nửa mơ, sống trong ảo tưởng về hạnh phúc. Điều đó anh dễ dàng nhận ra, và vì là đàn ông, anh không thể có đủ bao dung để tha thứ cho em một con đường quay về. Và rồi người ta sẽ chẳng bao giờ quên được cái lỗi lầm kia của em. Nếu ai đó hỏi vì sao gia đình tan vỡ, họ sẽ chỉ nói vì em là đồ đàn bà hư hỏng mà thôi. Cái tiếng xấu ấy, cả đời này sẽ đi theo em.
Vậy đó, vì là phụ nữ em phải biết yêu thương, biết hy sinh và biết thứ tha. Nhưng cũng vì là phụ nữ nên khi em mắc sai lầm thì đừng mong nhận được tha thứ của người khác. Giá như cuộc đời này, em có thể lựa chọn, em sẽ chọn làm đàn ông.
Theo Khampha
Khi vợ là 'thánh buôn'
Bao nhiêu nét duyên của vợ mất dần cũng chỉ vì tính hay buôn chuyện này.
Nhìn ngoài mọi người hay nói anh may mắn khi lấy được chị. Chị nhìn khá duyên, tính thân thiện, mau mồm mau miệng, trong khi anh có phần trầm tính, ai khen chê gì thường cười xòa. Anh nghĩ đúng thật. Chị tháo vát, lo vun vén chu toàn chuyện gia đình anh không dám chê trách điều gì. Nhưng khổ nỗi chị có tính hay buôn chuyện làm anh không khỏi phiền lòng, vợ chồng nhiều khi cơm không lành canh không ngọt cũng bắt đầu tứ đó...
Anh nhớ lại ngay trong tuần trăng mật, chị gọi điện hàng giờ kể vợ chồng đi chơi những đâu làm gì, anh chiều chị thế nào... Chuyện đêm tân hôn hạnh phúc của hai vợ chồng chị cũng lảnh lót kể: "Anh ấy vụng về lắm làm tao hết hồn, chẳng thấy sung sướng ở đâu...". Anh nghe mà mặt ửng đỏ, cảm giác vừa giận, vừa ngại vợ. Anh nhắc chị chuyện vợ chồng nên kín tiếng đi, chị thản nhiên cười bảo: "Bạn bè thân ngại gì, chia sẻ kinh nghiệm cho nó chuẩn bị lấy chồng".
Ngày nghỉ, chị rủ bạn đến nhà chơi, nghe mấy cô kể chuyện gia đình nhà chồng, chị cũng bắt mạch câu chuyện hồ hởi: "Quê chồng tao nghèo xơ xác, muốn đi chợ mua đồ tươi ngon phải đợi tới phiên. Phòng ngủ vợ chồng cạnh cái chuồng lợn, đêm nằm thao thức nghe tiếng kêu eng éc đến vui tai, còn nhà vệ sinh tông hông giữa trời, có đau bụng đến chết cũng chẳng dám đi, nên nói thật mỗi lần về nhà chồng tao sợ khiếp...".
Anh không nhớ đã bao lần chị mang chuyện nhà làm quà cho hàng tá các bà tám rảnh rỗi (Ảnh minh họa)
Anh trong nhà nghe từng lời chị nói, giận tím mặt. Đến lúc bạn về hết, anh góp ý với chị: "Bôi bác nhà chồng thế em có thấy hãnh diện thêm phần nào không? Khi nói em có nghĩ đến cảm nhận của anh không? Vợ người ta biết giữ thể diện cho chồng, đằng này em...". Lần đấy, anh chị chiến tranh lạnh với nhau cả tuần, chị khăng khăng nói đó đâu phải vấn đề gì to tát, chỉ là buôn chuyện cho vui, có phong trào chứ không có ý bôi bác, coi thường nhà anh. Chị quay ra trách ngược anh: "Đàn ông gì mà nhỏ nhen, ích kỷ, chấp nhặt vợ từng lời".
Công ty gặp nhiều khó khăn, đã mấy tháng anh chưa lấy được đồng lương nào, gắn bó với công ty đã lâu nên bỏ việc lúc ấy anh ngại, nhưng ở lại thì không có tiền, anh chia sẻ với vợ nỗi băn khoăn của mình. Ngay hôm sau, lúc anh dắt xe đi làm, chị hàng xóm đã hỏi: "Chị nghe nói chú Tuấn sắp nghỉ việc, nghĩ cũng phải. Làm mấy tháng trời không trả lương thì sống sao được. Trình độ kỹ sư giỏi như chú kiếm đâu không được việc tốt hơn". Anh chỉ biết cười gượng: "Em đang tính, thời buổi kinh tế khó khăn chung mà chị" rồi lẳng lặng đi, trong lòng bực mình vì tính lắm chuyện của vợ.
Bố mẹ vợ dự định bán đất cho anh chị một ít, vợ chồng vay mượn thêm thắt mua cái nhà khác. Mọi việc chưa đâu vào đâu vậy mà cả xóm đã xôn xao tin nhà anh sắp chuyển ra phố. Thấy mặt anh là các chị ở xóm nói: "Chú sướng nhé, mấy ai lấy vợ được nhờ nhà vợ như chú, thế còn gì bằng, khi nào thì chuyển?". Anh đành cười trừ, nói lấp đi: "Nhà em đùa các bác thôi, lương thấp như vợ chồng em bố mẹ cho thêm cũng không đủ sức mà mua nhà phố". Anh không nhớ đã bao lần chị mang chuyện nhà làm quà cho hàng tá các bà tám rảnh rỗi, đúng là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường...
Chị còn lên trên các forum, diễn đàn tâm sự to nhỏ chuyện gia đình con cái, họ hàng nhà chồng. Bạn bè vợ tha hồ vào đó mổ xẻ, bình luận chuyện nhà anh. Mỗi lần vợ chồng bất đồng quan điểm, mâu thuẫn, chị cũng lên đó kêu ca, than vãn, anh không vô tình vào facebook chị thì không biết mình đã bị ném gạch đá nhiều đến thế. Các cụ bảo tốt đẹp phô ra, xấu xa đậy lại, nhưng vợ anh không cần che đậy gì hết, xấu đẹp gì bày ra hết cho thiên hạ xem.
Anh không hiểu chuyện ở đâu chị buôn nhiều thế. Đồng nghiệp đã gặp nhau 8 tiếng ở công ty, mấy chị hàng xóm thì thường xuyên tán gẫu khi đi chợ hay tối tập thể dục, nhưng nhiều hôm về nhà chị ôm khư khư cái điện thoại "nấu cháo" cả tiếng đồng hồ. Như hôm trước chị mải tám chuyện, quên luôn chảo cá đang rán trên bếp. Anh đang tắm trên tầng ngửi thấy mùi cháy khét lẹt vội chạy xuống, cá đã thành than từ lúc nào, còn vợ thì đang mải mê cười rúc rích không hay biết gì...
Vợ anh chỉ cần thấy chuyện loáng thoáng ở đầu ngõ là chị phải chạy ra thêm thắt vài câu cho câu chuyện thêm phần rôm rả
(Ảnh minh họa).
Không chỉ buôn chuyện nhà mình, chị còn thích buôn chuyện nhà người khác. Trong xóm, hễ nhà ai có chuyện gì xôn xao là chị biết hết. Nhà có hai vợ chồng nhưng lúc nào cũng thấy tiếng ồn ào, vợ anh chỉ cần thấy chuyện loáng thoáng ở đầu ngõ là chị phải chạy ra thêm thắt vài câu cho câu chuyện thêm phần rôm rả. Nhiều lúc anh thấy xấu hổ vì vợ, anh thiết nghĩ bao nhiêu nét duyên của vợ mất dần cũng chỉ vì tính hay buôn chuyện này.
Anh đi làm về mệt, không để anh yên tĩnh nghỉ ngơi, chị kể đủ chuyện trên công ty, nào chuyện ông sếp khó tính hay quát mắng nhân viên, đến chuyện vợ anh B thế này, chồng chị C giỏi giang thế kia, rồi chuyện bà bán hàng tôm, hàng thịt ngoài chợ chị cũng mang về nhà... Nhiều hôm bực mình, anh mắng vợ: "Chuyện nhà em không lo, toàn thừa hơi hóng chuyện thiên hạ cho rác nhà". Mặt chị xị ra, giận dỗi cả tuần.
Hôm trước, anh hàng xóm có mấy con mực gọi anh sang uống rượu lai rai cho vui, đang nói, bất ngờ anh hàng xóm hỏi: "Đàn ông với nhau cũng là chỗ thân tình hàng xóm láng giềng anh hỏi thật, chú thanh niên trai tráng mà sao xuống sức nhanh như ông già thế. Ai lại cả tuần được lần, đang tuổi thanh niên trai tráng phải lo tẩm bổ dưỡng sức vào không vợ nó chán. Yếu thế bảo sao lấy nhau hơn năm trời vợ chồng chú chưa có con". Ngượng chín cả mặt, anh uống chén rượu định lờ đi, anh hàng xóm lại nói thêm: "Ngại gì mà phải giấu, vợ chú có gì đều kể với vợ anh, anh biết hết". Đến nước này anh hết chịu nổi vợ, anh quá đau đầu khi lấy phải người vợ lắm chuyện đến vậy. Anh không biết có cách nào dẹp bỏ hẳn tính hay buôn của vợ hay không nữa...
Theo Ngoisao
Vợ tôi giờ chỉ mê Công Phượng U19 Không phải Ronaldo, Beckham, Messi, cũng không phải Công Vinh, Văn Quyến, giờ 'Idol' của vợ tôi là Công Phượng U19. Vợ chồng tôi được cái hợp nhau, đều mê bóng đá, cũng chính tình yêu bóng đá đã đưa vợ chồng tôi đến gần với nhau rồi nên nghĩa vợ chồng. Lấy được người vợ yêu bóng đá cũng sung sướng các...