Vì em mê phim Cô dâu 8 tuổi nên mới bị chồng đánh
Từ ngày phim “ Cô dâu 8 tuổi” phát sóng, chị Hoa đã trở thành fan cuồng của bộ phim này. Làm gì thì làm, cứ đúng 8 giờ là chị ngồi thiền để xem phim.
Thấy Annadi khóc, chị cũng rơi lệ, thấy Annadi cười, chị lại mỉm cười theo. Rồi chị không khi nào ngớt khen Annadi thật dễ thương, Annadi thật xinh đẹp, thật hiền lành… và trách móc bà nội Annadi cổ hủ, xấu xa, làm khổ một cô bé hiền hậu, đáng yêu như vậy.
Chị nói nhiều đến nỗi, anh Nam thấy bực mình. Cứ 8 giờ, anh lại “biến” sang nhà hàng xóm chơi, hoặc lang thang ra quán cà phê. Lúc đầu, chị Hoa rủ quá, lại thấy mấy bà đồng nghiệp khen dữ quá nên anh cũng ráng ngồi lại xem. Cũng hồi hộp không biết bộ phim như thế nào mà các bà ham thế, ham còn hơn phim Hàn Quốc. Nhưng chỉ xem chừng 10 phút anh Nam bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, rồi đầu óc cứ như xoay cuồng vì Annadi thiên thần của vợ mình cứ lắc đầu lia lịa.”Chẳng hiểu nó ăn gì mà nói chuyện cứ lắc chóng hết cả mặt. Thậm chí ăn cũng lắc đầu, giống như lắc đầu qua lại là đẹp lắm không bằng”, anh nói.
Được 15 phút, anh Nam quyết định ngưng xem vì quá ức chế. Phim gì đâu mà toàn quay cận cảnh gương mặt từng nhân vật. Cứ thế quay đi quay lại đến nhàm rồi mới thốt ra được một lời thoại. Anh hỏi vợ sao mê cái phim “quái quỷ” chẳng hay ho này chỗ nào thế. Vợ anh hùng hổ giảng giải cho anh một trận về tập tục tảo hôn, trọng nam kinh nữ, của ngươi Ấn Độ, về cuộc đời tội nghiệp của cô bé xinh đẹp, tài hoa, học giỏi Annadi… Anh nghe mà choáng váng mặt mày.
Nếu chị Hoa mê thì mê, nhưng hoàn thành tốt nhiệm vụ gia đình, rồi đừng bắt chước nhân vật trong phim thì anh Nam chẳng cáu lên làm gì. Đằng này, có hôm cả nhà về muộn, chưa cơm nước gì mà đang nấu dở nồi canh, thấy có phim, chị tắt ga cái “phụt”, ngồi bắt chân xem. Anh lên tiếng thì chị bảo anh nấu giúp, anh không nấu thì để đó. Tới đoạn nào quảng cáo là chị ba chân bốn cẳng chạy xuống bếp, bật ga nấu tiếp.
Cũng vì Annadi mà, anh Nam ăn cơm bữa mặn bữa ngọt vì chị Hoa quên mất mình đã nêm nếm thứ gì vào thức ăn. Lắm lúc, ức quá muốn tắt cái ti vi đi thì chị Hoa lại làm ầm ĩ lên. Thôi thì kệ, coi thì coi cho đã, chứ giờ ngăn cản, tối chị mở laptop lên xem thì càng chết. Anh nghĩ bụng mà chấp nhận sống chung với lũ.
Video đang HOT
Chị còn có cái tật, bắt chước nhân vật trong phim. Anh ghét cay ghét đắng cái kiểu nói mà lắc lắc đầu của Annadi, nhưng chị Hoa thì mê tít. Chị nói chuyện với anh, cũng lắc lắc đầu cho “đẹp”. Anh nói thì chị “đốp” lại: “Vậy cho giống thiên thần của em chứ. Với lại, em thấy lắc đầu cũng là một nghệ thuật đó. Anh xem có mấy ai vừa nói vừa lắc đầu lia lịa được như vậy không?”. Anh Nam cũng đành bó tay, lắc đầu trước những lời biện minh của vợ mình.
Anh chỉ còn cách hạn chế nói chuyện để tránh nhìn cái cảnh mình ghét nhất. Vậy mà, nấu ăn chị cũng lắc, phơi quần áo chị cũng lắc, tắm cho con chị cũng lắc… làm gì chị cũng lắc khiến anh như phát điên lên. Nhiều khi ức chế quá, anh hét lên: “Lắc chi mà lắc dữ, đi qua Ấn Độ mà lắc luôn đi”. Chị Hoa lại thút thít trách chồng cổ hủ lạc hậu, xét nét vợ mình. Rồi thì mở miệng ra, chị Hoa lại: “Ôi thần linh ơi…”, đánh rơi cái đĩa: “Ôi thần linh ơi…”, con phá đồ chơi: “Ôi thần linh ơi…”, kho cá cháy (vì mê xem phim) cũng: “Ôi thần linh ơi…”.
Tối chị cũng chẳng dạy con học nữa. Nhưng lúc nào chị cũng bảo con: “Annadi chẳng ai chỉ học, rồi còn bị bắt nạt nhưng vẫn đứng đầu khối. Con trai mẹ phải học tập Annadi nhiều hơn nữa nhé”. Chị còn ra chỉ thị cho cậu con trai 5 tuổi:”Con phải lấy được cô bé nào như Annadi mẹ mới chấp nhận nhé. Phải hiền, ngoan, giỏi, lại xinh nữa, không bằng Annadi thì đừng dẫn về ra mắt mẹ làm gì”. Anh Nam nghe mà tức anh ách thay con.
Cậu con trai từ ngày mẹ mê phim cũng a dua theo mẹ. Tối chẳng thèm tập viết, chẳng nhe tiếng Anh nữa mà cũng bắt chéo chân xem phim với mẹ. Hỏi tên nhân vật nào trong phim cũng biết, hỏi tình tiết nào cũng biết. Chị Hoa còn đem chuyện đó đi khoe với bàn dân thiên hạ. Đi đến đâu, chị cũng hỏi con trai những câu đại loại như: “Annadi mấy tuổi, tối hôm qua bị bà nội làm gì, bị chồng bắt nạt như thế nào, phim có những nhân vật nào…”. Thằng bé trả lời trơn tru là mừng lắm, rồi khoe con giỏi khi nhớ hết những nhân vật trong phim mà đến… ba nó cũng chẳng nhớ nổi.
Hôm vừa rồi, anh Nam báo với vợ đi nhậu lai rai với bạn, tới 9 giờ anh về thì phim cũng vừa hết. Thấy vợ ngồi khóc thút thít, anh hỏi thì chị bảo: “Tội Annadi quá, con bé bị bắt nạt dữ quá!”. Nghe xong là anh đã thấy khó chịu rồi, xuống mở nồi cơm thì chẳng thấy gì ăn. Tìm chị thì chị và con trai đã tót lên phòng từ hồi nào. Anh lên thì thấy 2 mẹ con đang mò phim trên mạng để coi tiếp vì đang đoạn hấp dẫn. Hỏi cơm, chị bảo: “Em lo coi phim quá, với lại anh đi nhậu thì ăn cho no luôn chứ. Mẹ con em ăn mì tôm rồi, anh cũng chế một gói ăn đi”. Nhìn điệu vừa nói vừa lắc đầu của vợ, lại sẵn hơi men và cơn tức khi cơm nước không có, lại còn cho con ăn mì tôm, anh tiến tới giật phăng cái laptop trên tay chị đập xuống giường: “Annadi này, cho theo con nhỏ đó luôn này…”. Vừa hét anh vừa tiến tới đánh chị. Chị hoảng hồn kêu lên: “Ôi thần linh ơi…” và chạy xuống lầu.
Thấy vợ chồng chị đuổi đánh nhau, thẳng bé sợ quá khóc rống lên, hàng xóm chạy đến can ngăn. Chị mở bung cửa chạy ra ngoài, còn mấy anh cao to thì giữ chồng chị lại. Đợi chị bình tĩnh, mọi người hỏi lí do thì chị khóc lóc bảo: “Vì em mê phim Cô dâu 8 tuổi nên mới ăn đòn”. Mọi người nghe cái lí do “lãng xẹt” đó mà chưng hửng lắc đầu.
“Cô dâu 8 tuổi ơi, ôi thần linh ơi, cho tôi thoát khỏi cái phim quái quỷ đó đi, nếu không vợ chồng tôi có ngày ra tòa mà li dị mất”, nhìn anh Nam kêu than mà ai cũng tội nghiệp.
Theo VNE
Anh hạnh phúc, sao em phải bất hạnh vì anh...?
Tất cả những gì xấu xa anh hãy giữ về mình hết đi. Còn em chỉ giữ những gì tốt đẹp nhất mà thôi. Chẳng phải thế mà anh mới có đủ dũng cảm rời xa em và về bên một người khác sao...Anh hạnh phúc sao em lại phải bất hạnh vì anh?
Ảnh minh họa
Qua rồi anh qua rồi cái ngày mà trái tim em còn thổn thức về anh, qua rồi cái ngày em còn ngồi chờ từng tin nhắn của anh,qua rồi cái ngày em còn điên dồ về anh. Anh ơi! Qua rồi nhé! Thế nên làm ơn đừng nghĩ em còn thích hay còn yêu anh nữa có được không. Tất nhiên là em vẫn nhớ tất cả, thậm chí là rất rõ ràng từng thứ một.
Em không phải là diễn viên chính trong những bộ phim Hàn Quốc lãng mạn mà bị tai nạn rồi mất trí nhớ. Em là một đứa con gái bình thường. Tất cả những gì xấu xa anh hãy giữ về mình hết đi. Còn em chỉ giữ những gì tốt đẹp nhất mà thôi. Chẳng phải thế mà anh mới có đủ dũng cảm rời xa em và về bên một người khác sao...
Chẳng phải thế mà em còn muốn níu anh lại sao. Nhưng anh à em không đủ độ "chai mặt " để bám theo anh nữa đâu. Chỉ là em muốn chúng ta chỉ là bạn. Nhưng ngay cả khi em cất lời chào anh, anh cũng ngoảnh mặt đi và im lặng. Em đã từng tò mò rằng sau này gặp lại anh liệu anh có còn cười với em không hay sẽ lạnh lùng, dửng dưng? Giờ thì em có câu trả lời rồi...
Em không mong đợi điều này, vì em thật lòng chúc phúc cho anh, dẫu rằng người đem hạnh phúc cho anh là một người con gái khác. Chúng ta không thể làm bạn được sao? Anh thực sự không muốn em hiện hữu hay tồn tại trong cuộc sống của anh sao? vì sao vậy vì anh ghét em đến mức coi thường tình cảm của em hay là bởi vì anh đang trốn chạy những kí ức về em? Hay anh đang tỏ ra anh là 1 gã chung tình vậy?
Em không coi đó là 1 sự tàn nhẫn. Xin lỗi anh em chẳng có cảm giác gì nữa rồi. Em chỉ thấy hụt hẫng vì mất đi 1 người bạn nữa, người mà quen như không quen, yêu như không yêu, tồn tại như chưa hề tồn tại trong cuộc sống của nhau. đủ rồi anh, anh làm em đau đủ rồi. Nếu trước đây người nắm tay em trở về với bình yên là anh, thì giờ em sẽ tự mình đứng dậy. Em không muốn mất quá nhiều thời gian vì 1 người như anh.
Anh muốn kết thúc hết phải không? Vậy thì em sẽ không coi anh như một người đặc biệt nữa, em sẽ công bằng với anh như tất cả những ai đã từng làm tổn thương em. Em sẽ cho anh thấy em "công bằng" thế nào? Nếu 1 lần nữa gặp lại nhau đừng nhìn em, anh sẽ phải hối hận đấy. Em sẽ trả lại cho anh sự thương hại gấp trăm lần anh từng cho em.
Anh hiểu mà hiểu em khi lạnh lùng đáng sợ đến thế nào. Chúng ta sẽ trở thành những người dưng như anh muốn. Em đã không còn gì để mất nữa rồi. Anh hạnh phúc sao em lại phải bất hạnh. Em nhất định sẽ sống vui vẻ và hạnh phúc hơn anh! Hạnh phúc theo cách của riêng em!
Theo blogtamsu
5 năm làm vợ: Ngọt bùi thì ít đắng cay thì nhiều Chính anh đã chọn người tình của mình chứ không phải chọn gia đình. Các con của chị có bố nhưng đã được bố chăm sóc ngày nào đâu? Năm năm chị làm vợ anh, ngọt bùi thì ít mà đắng cay thì nhiều. Chị nghĩ hai đứa con một trai, một gái sẽ là sợi dây vững chắc níu giữ chân anh...