Vì em đã sai
Quán cà phê quen thuộc. Một bản nhạc cổ điển dìu dặt. Người bạn cũ đã lâu lắm không gặp. Bạn không khác gì nhiều, ngoài đôi mắt và làn da “tố cáo” dấu vết thời gian.
Còn em, trẻ hơn hẳn với tóc ngắn cá tính, năng động, phong thái tự tin và sự cởi mở của một “chủ nhà”. Bạn không giấu được ngạc nhiên: “Trông khác hẳn ngày xưa nhỉ”. Em khẽ cười. Ngày xưa… đã lâu lắm rồi em cố không nghĩ đến ngày xưa.
Ngày ấy tóc em dài, thường được cột hờ hững bằng dải lụa xanh lam, đôi lúc buông lơi trong gió. Ngày ấy em là cô thiếu nữ mơ mộng, hay phiêu bồng theo những đám mây, thổn thức khi nhìn lá vàng rơi rồi chạnh lòng trước dáng cây gầy trơ trọi giữa trời đông… Và ngày ấy, em có anh.
Anh hay cười, đó là điều ấm áp nhất em cảm nhận được khi mình bên nhau. Em không bao giờ quên được nụ cười ấy, khi anh nhìn thấy em, khen mái tóc em hay trìu mến mắng rằng “em thật ngốc”. Em được là mình khi đắm chìm trong nụ cười đó với đầy đủ nũng nịu, dịu dàng, ngoan ngoãn và thỉnh thoảng cả quạu quọ như một bà già khó tính. Nụ cười của anh khiến em tin rằng, hạnh phúc thật giản dị và tình yêu sẽ mãi mãi bên em.
Thế mà, có một ngày, em đã cắt phăng mái tóc mình vẫn nâng niu. Em tìm cho mình một “thế thân” để lấp đi khoảng hụt hẫng trong lòng. Em đau đớn lảng tránh anh, dặn lòng phải quên đi người mà em đã tin tưởng như chính bản thân mình. Những câu chuyện tình cờ nghe được hé lộ một sự thật phũ phàng khiến trái tim em như vỡ vụn. Em im lặng, ngoảnh mặt với con người dối trá và chọn phương trời xa khi chúng ta ra trường…
Video đang HOT
Bạn bảo, sao em kén cá chọn canh thế, còn muốn hoàng tử như thế nào? Em mỉm cười. Em đã không muốn một “hoàng tử” nào kể từ khi quyết định khóa chặt hình ảnh anh ở góc sâu ký ức.
Bạn vẫn dông dài kể về kỷ niệm thời sinh viên và cuộc sống của những người bạn cũ. Em lơ đãng nghe rồi chợt giật mình, vì thấp thoáng trong những câu chuyện là một sự thật trái ngược với “sự thật” mà em từng biết. Không có con người dối trá. Không có sự phản bội. Tất cả chỉ là một vài dự định của người lớn và những lời đưa đẩy “tam sao thất bản”. Em dường như không tin nổi tai mình…
Về nhà, lần đầu tiên sau chừng ấy năm, em lật giở lại ảnh cũ. Vẫn là anh với nụ cười ấm áp, là em với khuôn mặt tràn trề hạnh phúc. Lâu lắm rồi, em mới có cảm giác đau nhói trong tim, khi nhận ra không phải tại anh, mà chính bản thân mình đã đánh rơi hạnh phúc. Và cũng lâu lắm rồi, em mới có cảm giác này, cảm giác… em đã sai.
Theo PNO
Hợp rồi sẽ tan
Mọi thứ cứ xoay đổi, đấu tranh để tạo trong nó một mâu thuẫn vô hình. Hà Nội những ngày cuối năm trời vẫn rất lạnh và chắc chắn rằng năm nay một cái tết buồn sẽ ập đến. Buồn nhất trong những cái tết mà từ khi nó cảm nhận được không khí tết.
Thực ra nếu ai đó tình cờ đọc được câu mở đầu trên sẽ nghĩ rằng chủ để mà nó nhắc đến trong bài viết là Hà Nội. Không đâu Hà Nội chưa chiếm được tình yêu thiết tha của nó. Nó cũng chẳng mặn mà gì với cái mảnh đất thành thật thì ít mà dối trá thì nhiều. Cùng lắm cái nó yêu đó là mùa thu Hà Nội với những con phố nhỏ nghi ngút khói bếp vỉa, hè nấu trà thơm đặc quánh và mùa đông khi những cơn gió mùa đông bắc ập về.
Chỉ thế thôi. Nhưng năm nay thì nó ghét mùa đông quá nếu như mùa đông là một ai đó, nó sẽ cầu xin hặc đấm đá để mùa đông bớt lạnh đi và mang đến một chút nắng cho hoa đào nở đỏ và nó có một cái tết bớt buồn.
Chủ để cùa bài viết này sẽ chẳng là gì cả ngoài những tâm sự mông lung, trống trải mà thôi. Chính cái mông lung, trống trải đó mà nó chẳng thể đặt tên được.
Một năm cũ sắp qua. Có thể cái năm cũ sắp qua kia là một năm tồi tệ nhất của nó. Hết một năm là thêm một tuổi mới. 27 tuổi mà nhìn quanh thấy nó như một người xa lạ, không thân quen, không gần gũi. Nó chẳng còn là nó nữa. Nó như đang tan ra như một khối băng tan chảy và hòa vào đại dương rộng lớn.
Ta chỉ hợp ta giữa hai con người trong ta và giữa ta với đất trời (Ảnh minh họa)
Ngày còn bé khi nó bước những bước chân chập chững vào đời thì lúc đó đường đời của nó chỉ có một ngả và nó bước những bước nhỏ bé. Giờ thì nó đã lớn những bước chân của nó dài hơn, bước những bước xa hơn và con đường đời của nó cũng nhiều ngã rẽ hơn, có nhiều gập ghềnh hơn mà nó phải chấp nhận, phải lựa chọn.
Mỗi thứ trên đời này đều có một cái giá mà nó phải trả. Nó đã trả giá, sẽ phải trả giá để có được những bước chân vững chắc hơn, không mông lung và lạc lối.
Hôm qua, hôm nay nó đều tự hỏi rằng nó cần gì và muốn gì. Nó dối trá lòng mình như Hà Nội đã từng dối trá. Nó không cần gì và chẳng muốn gì. Nó muốn sống một cách vô thường.
Nhưng không nó biết trong con người nó vẫn có những cháy bỏng và đam mê hiện hữu, thiêu đốt nó. Nó vẫn còn mơ mộng nhiều lắm. Những khi sôi nổi nó như một kẻ điên, những khi cô đơn nó như một nhà hiền triết.
Mọi thứ cứ xoay đổi, đấu tranh để tạo trong nó một mâu thuẫn vô hình.
Nó xây dựng quanh nó những bức tường vô hình để xa cách tất cả. Nó muốn nó chỉ có một mình khô héo và chết mòn theo sự cô đơn tính trước.
Nhưng rồi có lúc nó bắc những chiếc thang cao vời vợi để cố vượt qua những bức tường thấp bé kia. Nó đi tìm sự hoàn thiện, tinh khiết và trắng trong cho một con người đích thực.
Ta có hợp nhau không? Không ta chẳng hợp ai cả, ta chỉ hợp ta giữa hai con người trong ta và giữa ta với đất trời. Ta hợp rồi tan, ta đến rồi đi, ta sống và chết mà thôi.
Theo 24h
Kể về tình cũ với người yêu mới Đừng dại dột nói tỉ mỉ, chi tiết về người yêu cũ nhưng cũng đừng giấu giếm. Bạn đã từng có cuộc trò chuyện nào với nửa kia của mình về người yêu cũ hay chưa? Ắt hẳn bạn đang cân nhắc không biết mình nên thành thật ra sao? Bạn không cần thiết phải kể tường tận chi tiết mọi việc song...