Vì em biết quá nhiều
Em phát hiện ra nhiều thứ làm cản trở quyết tâm của em.
Em cảm thấy tình yêu của em quá nhỏ bé, không là gì cả so với anh và tình yêu của anh với người ta. Thế mà không hiểu sao em vẫn tin và cố gắng làm tất cả để có được. Em không biết có ai nhìn vào mà bảo đầu óc em có vấn đề không nữa nhưng em mặc kệ, khư khư ôm lấy ảo tưởng không bao giờ có thật.
Anh à, cho đến bây giờ em biết được rất nhiều về anh, có lẽ không phải là tất cả nhưng cũng phải đến 90%, số phần trăm còn lại chắc em không muốn biết nữa, vậy là đủ đối với một mối quan hệ như thế này. Anh có một quá khứ thật đẹp và huy hoàng trước khi em đến với anh và hiện tại cũng còn sót lại rất nhiều (có thể là cố tình giữ). Em yêu anh nhiều lắm, nhưng anh có lẽ không cảm thấy câu này có ý nghĩa gì nữa bởi anh đã nghe quá nhiều từ nhiều người. Không sao mà, em chỉ là người đến sau, đến muộn… Tất nhiên ai cũng có quá khứ và quá khứ thì không có tội gì hết. Em biết điều đó, chỉ là em quá buồn và thất vọng khi biết anh vẫn giữ quá khứ đó và để nó hiện diện mãi trong cuộc sống của anh, của chúng ta. Những lúc ngồi một mình, em thực sự buồn lắm, đau khổ lắm, tưởng chừng như có thể dứt ra đi được luôn nhưng chỉ cần nhìn thấy anh, ở bên anh, tất cả những cảm giác đó lại tiêu tan, chỉ có tình yêu, trái tim yêu thương dành trọn cho anh. Chắc là do em đã quá yêu anh mất rồi.
Em từng mơ ước một cuộc sống đầm ấm hạnh phúc bên anh, em sẽ cố gắng thật nhiều để giữ cuộc sống ấy như giữ chính tình yêu của anh vậy. Em sẽ cố gắng thật nhiều để chăm sóc, bảo vệ và trân trọng những gì mình đã gây dựng… Em đã mỉm cười, háo hức nghĩ đến ngày hạnh phúc đó rất nhiều lần anh biết không?
Anh với em chưa phải đã quá lâu nhưng với em khoảng thời gian đó đủ dài để em nhận ra nhiều điều cũng như nhiều bài học quý. Nhận ra tình cảm của em là thật, đến bây giờ em vẫn rất yêu anh.
Anh có biết chỉ cần anh rời em nửa bước thôi em đã thấy nhớ anh, thật lạ lùng… Em chỉ ước sao anh cũng như em vậy để chúng mình hạn chế những lúc xa nhau.
Video đang HOT
Em sẽ bỏ cuộc, từ bỏ tình yêu đích thực, sâu sắc của em (Ảnh minh họa)
Anh nói: Anh yêu em, em tin và em vui vì tình yêu không phải là đơn phương nơi em. Sự thật là anh đã bên em, chăm sóc em nhiều lắm. Quãng thời gian ấy, em sẽ không bao giờ quên.
Những lúc cảm thấy giận anh, ghét anh, buồn vì anh thì ngay trong đầu em luôn hiển hiện hình ảnh của anh, không một phút giây nào em không nghĩ đến anh, nhớ về anh… kể cả trong giấc mơ hằng đêm em chập chờn khó ngủ.
Nhưng anh à, nếu là tình yêu, nếu anh yêu em thì tất cả chưa là đủ bởi anh chưa bao giờ dành trọn cho em. Em biết anh đã từng rất yêu và có những dự định cụ thể cho tương lai của anh. Em biết đến bây giờ vẫn thế. Như một thói quen không thể bỏ và không bao giờ muốn bỏ phải không anh? Hãy để tất cả “quá khứ của anh” (theo cách gọi của em) về đúng vị trí như anh hằng mong muốn vì nó đã và đang rất sâu sắc. Em không có quyền nhắc đến hay ý kiến gì. Em biết rằng em không thể thay đổi được gì, không thể có anh một cách trọn vẹn dù em đã từng hi vọng. Giờ em nhận thấy, em không có khả năng làm anh yêu em, bên em, dành trọn cho em và vì em mà rũ bỏ những cái đã “cũ”. Em nghĩ rằng em sẽ chờ đợi ngày đó nhưng thật quá xa xôi và không biết đến bao giờ đúng không anh? Vì chính anh không hề có ý nghĩ đó và không muốn làm điều đó. Khoảng trống quá khứ là rất lớn… em và tình yêu của em chắc không thể nào lấp đầy được để mang lại niềm vui, hạnh phúc cho anh. Anh đừng phủ nhận điều này nhé!
Anh à, em mong anh hãy suy nghĩ kĩ về lựa chọn của anh. Nếu anh thực sự yêu, cần, muốn gắn bó với ai đó thì hãy ở bên họ và yêu thương họ hết lòng và làm tất cả cho tình yêu đó anh à.
Em thì giờ đây đã mệt mỏi và chùn bước. Em không nên ảo tưởng nữa, không nên tự huyễn hoặc mình rằng anh yêu em, anh cần em… Có lẽ em không đủ dũng cảm, kiên nhẫn và lòng vị tha… nên em sẽ bỏ cuộc, từ bỏ tình yêu đích thực, sâu sắc của em… Em nghĩ thế.
Em sẽ không khiến anh phải suy nghĩ, khó xử nữa. Không có anh, cuộc sống của em chắc sẽ rất buồn và khó khăn. Nhưng em sẽ nhớ những lời anh nói, sẽ sống tốt anh à. Như một lời thề và em muốn anh thực hiện với em là: Bao giờ hết yêu anh, em sẽ gặp lại anh. Anh nhé!
Còn ít ngày nữa thôi, em sẽ cố gắng để không khí được vui vẻ, thoải mái cho cả hai. Anh cũng vậy nhé anh yêu?
Thời gian qua em đã rất hạnh phúc. Cảm ơn anh nhiều lắm. Dù không còn nhau nữa, em vẫn luôn cầu chúc cho anh luôn mạnh khỏe, thành công và thật hạnh phúc anh nhé. Tạm biệt tình yêu của em!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bị chồng 'khám xét' cái ngàn vàng
Tôi không hiểu vì sao chồng thắp rất nhiều đèn trong phòng ngủ, cho đến khi bị chồng khám xét và chụp ảnh lại "chỗ ngọt ngào ấy".
Nghĩ về đêm tân hôn, có lẽ rất nhiều bạn trẻ sẽ nghĩ đến những gì thi vị nhất, ngọt ngào nhất đang chờ đón mình. Riêng tôi, đó là nỗi ám ảnh nhất cuộc đời tôi, nó như một điềm báo trước cho một thảm họa sắp xảy ra trong cuộc đời mình. Xin hãy ngược dòng thời gian quay về với kỷ niệm của người con gái, là tôi, dưới đây.
Cả cô gái và chàng trai đều là trí thức, nhưng lại có phần mê tín, chính vì vậy, giờ giấc của chuyện động phòng luôn được tuân theo thầy bói một cách nghiêm ngặt và giờ đây nghĩ lại nó như một vết cắt trong cuộc đời của cô gái đó.
Cả hai đều là trí thức nhưng 3h sáng đã xuống nhà mở cửa ra ngoài đường. Để làm gì? Họ đi xuất hành theo lời thầy bói căn dặn. Xong lại trở vào nhà, rồi bước lên phòng ngủ. Cô gái ngạc nhiên khi căn phòng bỗng nhiên sáng lóa cả mắt, phải có đến gần mười ngọn đèn lớn nhỏ trong phòng, dường như chàng trai muốn lấy hết tất cả ánh sáng trên thế gian này tập trung vào phòng ngủ thì phải? Để làm gì? Tất nhiên khi đó cô gái 24 tuổi trong sáng và ngây thơ làm sao có thể hiểu được mục đích của những ánh đèn lóa mắt trong căn phòng ấy?
Ngay cả khi chàng trai đeo kính vào ngắm nhìn rất lâu và khám xét rất kỹ nơi ngọt ngào nhất thì cô gái ngây thơ đáng thương kia cũng lại tin vào những gì người bạn đời nói: "Ngắm để làm kỷ niệm". Rồi nụ cười tươi mãn nguyện cũng xuất hiện trên mặt chàng trai và rồi vài tiếng "tách, tách" vang lên. Cô gái thảng thốt vội vàng lao đến máy ảnh xem chàng trai chụp gì và chợt bàng hoàng nhận ra chồng mình vừa chụp cái ngọt ngào nhất của người con gái và cũng chính là vợ mình.
Sau khi chàng trai đã xóa ảnh theo yêu cầu của cô gái, mọi hờn giận trong cô cũng tan biến theo lời xoa dịu: "Để làm kỷ niệm, nhưng em không thích thì thôi". Rồi cái chuyện khủng khiếp nhất trong cuộc đời cô cũng đến. Chàng trai mặc cho những giọt nước mắt, những lời van xin vì đau đớn, mặc cho những cảm xúc trên gương mặt cô gái mà anh yêu và lấy làm vợ, anh chỉ biết dùng hết sức lần này đến lần khác để phá cho vỡ bằng được bờ đê chắc chắn của "sông Hoàng Hà".
Sau này khi nghĩ lại, điều đau đớn nhất của cô không chỉ là thể xác mà vì đã phần nào nhận ra được bản chất của một người bạn đời ích kỷ, hẹp hòi. Sau những năm tháng khổ đau của tinh thần lẫn thể xác, đúng 3 năm 4 tháng kể từ khi kết hôn, trong một lần thu dọn hành trang để vĩnh viễn rời khỏi chàng trai mà cô đã lấy làm chồng, cô đã phát hiện ra chiếc khăn với những giọt hồng loang lổ trên nóc tủ quần áo. Thì ra chàng trai mà cô đã lấy làm chồng và sắp rời bỏ đã giữ lại chiếc khăn của ngày ấy sau hơn 3 năm trời. Cô lại trả nó về chỗ cũ, nơi chàng trai đã cất giữ từng ấy năm và ra đi.
Cầm chiếc khăn lên, cô gái không biết nên vui hay buồn. Nếu ngày ấy chiếc khăn đó không có những giọt hồng và cô gái không thấy được nụ cười mãn nguyện của chàng trai thì cuộc đời cô rồi sẽ ra sao?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vợ của chồng tôi! Sau giờ tan sở, tôi vội vàng về nhà đem con gửi nhà nội, tôi đi gặp "vợ của chồng tôi". Tôi không hiểu thế nào là vợ là chồng, tôi không hiểu thế nào là tình là nghĩa, có phải vì tôi đọc quá nhiều tâm sự của " Bạn trẻ và cuộc sống " hay không? Còn tôi, thế hệ 7x,...