Vì em bất cần…
Nhưng anh à! Anh có bao giờ yêu con người thật của em? Giữ bàn tay có gì khó? Giữ trái tim mới là tất cả…
Vì em mạnh mẽ quá luôn nên làm tổn thương người em yêu nhất… Chẳng biết từ lúc nào em tự đặt ra cho mình những nguyên tắc cứng nhắc. Em có chân – em tự bước! Yêu đến mấy cũng không bao giờ chịu hạ thấp lòng tự trọng mù quáng. Vì thế dù nhiều lúc anh biết em muốn khóc trước mặt anh, muốn nũng nịu anh, muốn cho anh thấy em cũng là cô gái yếu đuối như bao người con gái khác, nhưng em không đành. Chỉ với lý do, em luôn tự coi mình là người can đảm và mạnh mẽ.
Vì em không dịu dàng, nữ tính như một người con gái đích thực… Ở bên em, anh không có được cảm giác che chở cho người mình yêu thương. Em… vẫn mái tóc con trai, vẫn quần áo thùng thình bước bên anh. Em cố tình không hiểu những áp lực vô hình khi anh yêu thương cô gái Tomboy…
Vì em ngang bướng… luôn khiến anh thở dài mệt mỏi. Ốm đến mấy cũng không chịu uống thuốc. Cổ họng khô rát đến mất tiếng cũng vẫn ôm khư khư chai nước lạnh. Đau đớn, xót xa em chôn chặt mọi tiếng nấc trong lòng. Vô tình… Em mang lại cho anh cảm giác: Anh chẳng là gì bên cạnh em…
Vì em hay cáu gắt… nên em quát um lên khi anh đi đường dài mà quên không báo đã về bình an. Em không thể ngăn bản thân nghĩ đến những điều tồi tệ…
Em mang lại cho anh cảm giác: Anh chẳng là gì bên cạnh em… (ảnh minh họa)
Vì em không biết ghen… Ngố ạ! Chỉ là em tin anh, quá tin anh. Em thích tự do, thích làm theo ý mình. Và em cũng tôn trọng thế giới riêng của anh. Không nhìn vào mắt em sao anh biết cảm xúc nào đang được kìm nén?
Vì em bất cần… “Kệ em!”, “Em thích thế!”, “Thì sao nào?”, “Liên quan đến anh à?”, “Anh đi đi!”… Và ai đó đã đi…
Anh xa em… không trách ai đó đã cướp anh đi. Không trách anh đổi thay. Chỉ trách bản thân không đủ sức giữ anh ở lại…
Anh luôn muốn em phải thế này, thế kia: Để tóc dài, ăn mặc điệu đà, đi nhẹ, nói nhỏ, biết nghe lời, biết nũng nịu, biết dựa vào vai anh, thay màu đen yêu thích bằng màu đỏ con gái… Anh nhìn cho rõ nhá. Con người anh yêu giây phút đầu vẫn ở ngay trước mắt anh. Chỉ là thứ tình cảm anh trao đã phai màu…
Vâng… em cố chấp. Em nhận mình sai. Sự thay đổi trong em mờ nhạt quá nên anh không thể nhận ra. Và ai đó đã không đủ kiên nhẫn đợi chờ…
Vì em bất cần… nên chẳng ai có thể nghe thấy lời than vãn từ em. Đừng bận tâm. Dù có yêu đến mấy cũng sẽ chỉ nhìn anh như người xa lạ. Dù có đau đến thế nào cũng sẽ chỉ bóng tối và em…
Đâu phải em không đủ tự tin nắm chặt tay anh? Đâu phải em không muốn vòng tay ôm anh thật chặt?… Nhưng anh à? Anh có bao giờ yêu con người thật của em? Giữ bàn tay có gì khó? Giữ trái tim mới là tất cả…
Theo Eva