Vì đó là em
Ở cái tuôi 32, Nguyên đã có nhiêu thứ làm người khác ganh tị. Anh cao ráo, dễ nhìn, là chủ của một môt công ty “ăn nên làm ra”, có bạn gái xinh xắn và là người mâu nhiêu triên vọng. Mọi thứ thât tôt đẹp và hoàn hảo, đôi khi, Nguyên cũng cho rằng mình được ngôi sao may mắn ưu ái. Cuôc sông sẽ cứ như thê cho đên môt ngày cô xuât hiên.
Hôm ây, Hùng – người bạn thân và là đôi tác của Nguyên, hẹn anh ra môt quán cafe đê bàn về môt bản hợp đông mới. Khi Hùng ra vê, Nguyên đứng dây, cho cái laptop vào cặp đê chuân bị đi đón cô bạn gái, Trúc Ly. Bông, môt đôi tay bé nhỏ ôm lây chân anh, kèm theo tiêng gọi khẽ của môt đứa bé:
- Ba… con với mẹ kiêm ba lâu lắm!
Theo phản xạ anh vôi xoay người và cúi xuông. Trước mặt anh là môt bé gái xinh xắn chừng năm tuôi tóc cài nơ chuôt mickey màu hông nhạt, đôi mắt trong veo ngân ngân nước đang nhìn anh. Với tình huông bât ngờ chưa gặp như thê này, anh không biêt phải làm sao ngoài cách đưa mắt nhìn như tìm kiêm người đi cùng bé. Đúng lúc đó thì cô xuât hiên, cô đê vôi hai ly kem trên tay lên bàn đi tới gỡ tay bé ra khỏi chân anh và nói với anh:
-Xin lỗi anh, bé nhân nhâm người…
Anh ngước mắt lên nhìn, đó là môt người phụ nữ chừng 27 tuôi, ăn mặc giản dị. Qua cử chỉ của cô, dễ dàng nhân ra cô là mẹ của đứa bé. Nhưng điêu anh quan tâm là hình như ánh mắt của cô ây khi nghiêng nghiêng nhìn rât quen. Hình như anh đã gặp ở đâu rôi nhưng nhât thời anh không nhớ ra. Khi anh còn đang lục tìm trong trí nhớ thì cô đã dẫn bé gái đi mât. Mặc cho mẹ kéo đi, bé gái vẫn dõi ánh mắt như môt dâu hỏi vê phía anh.
Hai tuân sau, vào môt ngày thứ bảy rảnh rỗi, khi đang đi siêu thị mua đồ, anh chợt giật mình vì lại bị ôm chân như ở quán cafe. Khi nhìn xuống, anh ngạc nhiên vì vẫn là bé gái xinh xắn ây cùng câu nói cũ. Và cô cũng xuât hiên sau đó với vẻ mặt ngại ngùng cùng chiêc xe đây đô đang mua dở dang. Nhưng lân này, mặc cô kéo, đứa bé vẫn cô ôm lây anh. Cô bé vùng vây và khóc oà lên khi bị mẹ kéo:
- Con cân ba, con với mẹ nhớ ba lắm! Ba… ba không thương mẹ với con sao?
Trước những cái nhìn tò mò của những người chung quanh, mắt cô long lanh bôi rôi. Lại ánh mắt quen thuôc đó khiên anh chợt nhớ cân phải hỏi cô vài điêu. Để tránh cho cô phải khó xử trước đám đông, anh bước tới, đưa tay ẵm đứa bé lên, nói nhanh là muôn giúp cô và mời cô ly cafe vì anh có chuyên muôn hỏi. Khi ngôi yên vị trong quán, anh nói cô rât quen, anh đã gặp rôi, anh đoán chắc như thê. Những thắc mắc của anh được cô nhanh chóng giải thích:
- Em là Phương, em biêt anh tên Nguyên Hoàng Nguyên. Mười năm trước, vào môt buôi chiêu, khi đi học vê ngang sân vân đông của trường đại học kinh tê, vô tình trái banh do anh đá bay trúng vào mặt em khiên em ngã nhào, bê kính mắt và quân áo lâm lem. Anh đã đưa em vê xin lỗi ba mẹ em và sau đó mua kính khác đên cho em. Anh không nhân ra em cũng đúng vì bây giờ em dùng kính sát tròng. Đây là con em, bé Yên Oanh được 5 tuôi. Ba bé không còn. Vì anh giông ba bé nên mới có những chuyên xảy ra như thê. Em xin lỗi.
Anh đoán không sai mà, cô đúng là người quen cũ. Anh hỏi thăm thì biêt cô đang sông ở môt căn nhà thuê nho nhỏ cũng gân khu nhà anh. Cô nói cô trở lại thành phô bởi muôn bé Oanh có điêu kiên học hành tốt hơn. Cô mời anh có rảnh thì tới chơi. Lúc ra vê, khi trao đôi sô điên thoại cho cô, anh muôn nói với cô, “ngày xưa anh rât có ân tượng với cô. Sau đó, anh có trở lại nhà cô tìm kiếm nhưng người ta nói gia đình cô đã dọn đi nơi khác”. Có điều, anh ngập ngừng, lại không dám nói.
Thời gian sau đó, thỉnh thoảng anh vẫn hẹn cô cafe như những người bạn. Bé Oanh luôn được cô dẫn theo và bé vẫn kêu anh là ba như cũ. Anh ngăn cô, cứ để như thê, đừng câm cản con bé. Cô cười khi nghe anh nói “coi như cho anh cơ hôi trải nghiêm thử việc làm cha môt đứa trẻ xinh xắn, đáng yêu như thê”.
Môt buôi chiêu, khi đi làm vê ngang môt cái shop đô chơi trẻ em, thây con gâu bông màu hông rât dễ thương, anh ghé vào mua và tới nhà cô. Khi anh gọi điên thoại, cô nói đang cùng bé Oanh chơi với nhau ở công viên. Anh ra đên nơi thì thây mẹ con đang chơi trò câu trượt và cùng cười vang trong buôi chiêu nhạt nắng. Anh đứng khựng lại, tự nhiên anh thây có cái gì đó len vào tim anh, anh thây cô và bé thât đẹp.
Video đang HOT
Cả tuân nay, anh mât ngủ vì lô hàng nhâp khâu có vân đê, phải chờ kiêm tra. Cứ nghĩ tới cái ngày vỡ hợp đông, phải bôi thường thì anh toát cả mô hôi. Nguy cơ phá sản lơ lửng trên đâu, chẳng hy vọng gì cứu vãn. Tôi hôm đó, ra khỏi công ty, anh thây sao lòng trĩu nặng, rẽ tay lái, anh chạy xe đên nhà Trúc Ly. Khi anh tới nhà, Trúc Ly đang say sưa hát hò và ăn uống với đám bạn gái. Anh lặng lẽ quay ra, anh không biêt phải đi vê đâu trong khoảnh khắc buôn phiên này… Anh chợt nhớ tới cô và bé Oanh.
Nghe tiêng chuông, cô chạy ra mở cửa. Bắt gặp anh trong bô dạng thiêu não như thê, cô không hỏi anh chuyên gì, chỉ lặng lẽ đi nâu bữa ăn tôi. Sau bữa cơm, trời đô mưa tâm tả. Cô nhỏ nhẹ nói với anh, nêu anh không ngại, anh có thê ở lại. Cô biêt anh đang gặp khúc mắc. .Khi ba mẹ cô di dân, đoàn tụ với anh trai ở nước ngoài, có đê lại cho cô môt căn nhà, hiên cô đang cho thuê. Nêu anh đông ý thì ngày mai cô mang đi thê châp ngân hàng sô tiên đó coi như cô đâu tư vào công ty anh.
Trong khi anh còn đang chân chừ, sợ thât bại thì cô đã động viên anh. Thât ra thì sô tiên đó cũng chẳng thê giúp anh giải quyêt hết vân đê hiên tại nhưng nhìn ánh mắt đây niêm tin của cô, anh thây mình như được tiêp thêm nghị lực. Tôi hôm đó, khi cô kê chuyên “Cô Bé Lọ Lem” cho bé Oanh nghe. Anh nằm trên sofa nhà cô tân hưởng khung cảnh yên bình mà hình như trong cuôc sông của mình, anh thiêu từ lâu lắm! Anh chìm dân vào giâc ngủ.
Sáng hôm sau, anh tới công ty với tâm trạng bình thản, chờ đợi những điêu xâu nhât có thê xảy ra. Trưa hôm đó, anh hẹn Trúc Ly đi ăn cơm và nói lời chia tay, mặc cho cô giân dữ và nói là sẽ trả đũa, chẳng bỏ qua như thê cho anh. Khi cô đi rôi, anh cười nhẹ và tự hỏi không hiểu tại sao bao năm qua, anh có thê cùng Trúc Ly làm thành môt đôi? Anh hiêu rõ không phải cô yêu thương hay hôi tiêc khi chia tay anh vì có khôi người săn đón ngoài kia. Cô yêu “cái tôi” của chính mình nên cô không châp nhân khi người nói lời chia tay lại là anh.
Ngay trong tuân đó, vào môt đêm khuya, chuông điên thoại của anh đô dôn, nhìn thây sô của cô, anh vôi vã nghe. Trong tiêng ngắt quãng, cô nói cho anh biêt bé Oanh bông nhiên đau bụng vât vã, cô đang trên taxi đưa tới bênh viên và cô thây sợ hãi. Khi anh tới bênh viên, nhìn dáng nhỏ bé của cô khi ngôi chờ trước phòng câp cứu, lòng anh ngâp tràn niêm thương xót. Anh không nói gi, lặng lẽ đên ngôi bên cô, nắm bàn tay cô siêt nhẹ. Cô tựa đâu vào vai anh khóc nức nở. Đó là lân đâu tiên anh thây cô khóc.
Không biêt có phải ông trời thương anh hay không, môt tháng sau, lô hàng của anh được chứng minh không có liên quan hay vi phạm pháp luât. Mọi viêc ổn thỏa. Buôi chiêu, hêt giờ làm viêc, anh ghé mua bánh kem cho bé Oanh. Từ ngày bị nhâp viên cảm lạnh đên nay, con bé chưa được ăn lại món bánh ưa thích.
Nhớ đên nụ cười của cô và khung cảnh ba người lại ríu rít bên bàn ăn như thời gian qua, anh nhân ga cho chiêc xe lao nhanh vê phía trước. Khi tới nhà cô, mặc cho anh nhân chuông nhiêu lân, căn nhà vẫn tràn ngâp trong bóng tôi. Anh gọi điên thoại cho cô… không liên lạc được. Anh lo lắng, sôt ruôt… đi tới đi lui thì gặp bác hàng xóm bên cạnh, bạn sợ sệt nói:
- Sáng nay có môt cô người cao cao, nhìn rât đẹp, đi cùng vài người nữa đên đây. Không biêt chuyên gì mà họ đâp phá và chửi bới cô Phương là nạ dòng, đi giât người yêu của kẻ khác. Khi lôi xóm xúm lại can ngăn, họ mới chịu bỏ đi. Trưa, tôi thây cô Phương mắt đỏ hoe, kéo vali và dẫn theo bé Oanh. Cô ây có sang nhà tôi gửi chìa khóa, nhờ tôi nói với chủ nhà là cô ây không thuê nữa khi hêt hợp đông và nêu gặp câu thì đưa cho câu lá thư này.
Không khó khăn đê anh đoán biêt cô gái ây là Trúc Ly và đám bạn cơm rượu. Anh thắt lòng khi nghĩ đên cảnh cô phải chịu thiêt thòi khi gặp những người như vây. Anh nhanh chóng mở bức thư ra đọc ngay. Những con chữ nhảy múa trong mắt anh:
“”Khi anh đọc lá thư này, chắc em đi xa rôi. Anh đừng kiêm tìm phí công bởi khi quyêt định ra đi, em đã biêt làm sao đê anh không thê tìm thây. Em cảm ơn anh trong thời gian qua đã đôi xử rât tôt với mẹ con em. Thât ra có môt điêu em không nói lâu nay. Nêu tình yêu đên từ cái nhìn đâu tiên thì mười năm trước em đã yêu anh rôi, ngôc ạ! Vào ngày đâu tiên anh đá trái banh vào trúng em đây. Nhưng em nhút nhát không dám nói. Khi ba mẹ em chuyên đi nơi khác, em muôn liên lạc với anh nhưng em mặc cảm vì mình tâm thường và nhỏ bé trong khi anh thì nôi trôi và xuât sắc. Bao năm qua, em vẫn âm thâm dõi theo từng bước chân của anh.
Ngày anh đạt danh hiêu là môt trong những doanh nghiêp trẻ tiêu biêu, em đã có mặt ở hàng ghê trong khán phòng với bó hoa. Em muôn chúc mừng anh nhưng em lại lặng lẽ quay ra khi thây những cô gái xinh đẹp khác ôm châm lây anh. Cũng đúng thôi, anh xứng được như thê. Em tâm thường và mờ nhạt thì đâu có lý nào được anh chú ý tới, em chỉ có thê đứng từ xa mà nhìn. Khi biêt anh có người yêu là cô người mâu Trúc Ly, em tuy buôn nhưng vẫn mừng thâm cho anh. Em không di dân cùng ba mẹ bởi trong thẳm sâu con tim, em còn nuôi hy vọng mong manh là ngày nào đó có thê ở cạnh anh dù tư cách là môt người bạn.
Còn đây là điêu bí mât mà em chưa nói, bé Oanh không phải là con của em. Bé không có cha bởi mẹ bé là môt cô gái đáng thương mà em tình cờ biêt khi làm tình nguyên viên trong môt chương trình đường phô thời còn sinh viên gân ra trường. Mẹ bé bị hâu sản mât đi. Lúc đó, ba mẹ em di dân, em sông môt mình nên cũng không bị ràng buôc gi, em đem bé vê nuôi. Khi lớn môt chút, bé hỏi vê ba thì em lây những hình ảnh của anh do chính em âm thâm thu thâp được, nói ba là anh và đi làm ăn xa. Khi bé lớn, em sẽ dẫn đi tìm ba. Muôn bé như bao đứa trẻ khác, không phải bị mặc cảm vê quá khứ nên em không cho bât cứ ai biêt chuyên của bé và nhâm đảm bảo bí mât của mình nên em chuyên trở lại thành phô này sinh sông. Sau đó, em dẫn bé đi ăn kem thì vô tình gặp anh trong quán cafe dạo trước. Em không ngờ rằng bé có thê nhân ra anh là người trong bức ảnh và mọi chuyên xảy ra cho đên nay.
Em thừa nhân là em không tôt bởi không nói ra hêt những điêu này sớm hơn bởi em sợ khi anh biêt thì anh không quan tâm đên em nữa. Nhưng hôm nay, em hiêu rôi anh ạ! Tình yêu không bao giờ có cái kêt khi chỉ từ môt phía, Trúc Ly – cô ây nói đúng , anh chỉ cảm thây mang ơn và thương hại, tôi nghiêp hoàn cảnh của hai mẹ con em mà thôi. Em còn ở gân anh thì chỉ làm hại anh. Dư luân sẽ cười nhạo anh vì qua lại với môt người mẹ đơn thân như em. Anh vôn là thứ em đánh cắp của người khác thì tới lúc em phải hoàn trả lại. Có những giâc mơ thât ngắn nhưng mà thât vui…”".
Mắt anh nhoè đi, anh xêp lá thư lại không đọc tiêp, tự mình thì thâm: “”Giá như anh nói ra với em là anh đã chia tay Trúc Ly. Phải chi em biêt anh chưa bao giờ tôi nghiêp hay thương hại em. Anh không dám nói ra bởi anh sợ em nghĩ anh thừa nước đục thả câu. Sợ em từ chôi và tránh né. Bây giờ anh biêt tìm em ở đâu đây?”.
Môt năm sau, vào buôi tôi chủ nhât yên ả ở tỉnh nhỏ. Có môt người phụ nữ trẻ dẫn theo đứa con gái, họ ngôi ăn kem trong môt quán nhỏ cạnh bờ hô. Gân đó là chiêc radio đang phát chương trình nhạc yêu câu buôi tôi. Giọng truyên cảm của cô phát thanh viên vang đều đều:
- Sau đây xin mời qúy thính giả nghe ca khúc “ Vì đó là em” được yêu câu bởi anh Nguyên Hoàng Nguyên gửi cho vợ mình là chị Trân Ngọc Phương kèm với lời nhắn: “”Phương à, bây giờ em với con đang ở đâu vây? Anh muôn nói với em, anh vẫn chờ em, không phải chỉ môt năm mà mười năm hay cả đời này vì anh yêu em”.
Trong khi giọng ca sĩ vang lên và mọi người thả hôn theo giai điêu, từng giọt nước mắt trong suôt chảy trên đôi má của người phụ nữ. Đứa bé gái không biêt vì sau mẹ khóc, bé hôn nhiên hỏi mẹ:
- Sao mẹ khóc, mẹ nhớ ba hả? Con cũng nhớ ba nữa. Mẹ dẫn con đi gặp ba được không? Con muôn ba mẹ ở chung với nhau như ba mẹ của mây bạn trong lớp của con.
Cô ôm con vào lòng, khẽ gât đâu.
Sáng thứ hai, khi tan cuôc họp thông lê đâu tuân, anh trâm ngâm nhìn ra cửa sô, dưới tán cây có những con chim sâu thoăn thoắt chuyên cành. Anh bâng khâng thâm hỏi bây giờ cô đang ở đâu, có vui không, có biêt môt năm qua anh tìm kiêm và nhớ cô cháy cả lòng? Nhà cũ của cô, anh đã thuê lại, những lúc nhớ cô, anh tới đó ngôi hàng giờ nhìn đô đạc mà hình dung cô và con.
“Anh còn cơ hôi gặp lại em không, mình có có thê bắt đâu không?”… Chợt điên thoại reo lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Môt sô điên thoại lạ, không có trong danh bạ. Anh bât máy. Đâu dây bên kia im lặng, ngâp ngừng chừng mười giây và môt giọng nói nhỏ quen thuôc cât lên:
- Em cùng bé Oanh đang ngôi trên xe khách lên thành phô. Chừng môt giờ nữa thì tới, anh ra bên xe đón em với con được không?
Sáu tháng sau, vào môt ngày nắng đẹp hòa cùng nên nhạc tân hôn dìu dặt, bé Oanh với trang phục thiên thân cùng nụ cười rạng rỡ, tung những cánh hoa hông đỏ thắm trong chiêc lẵng hoa xinh xắn vào không trung. Phía sau bé là chú rê và cô dâu với vẻ mặt ngâp tràn hạnh phúc tiên vào sảnh cưới. Tiêng vỗ tay chào mừng của bạn bè và người thân vang lên.
Hôm nay là… ngày cưới của anh và cô.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chồng sắp cưới đòi kiểm tra trinh tiết
Tôi và anh ấy yêu nhau được 5 năm. Mối quan hệ của chúng tôi vô cùng tốt đẹp. 4 tháng trước, chúng tôi đã làm lễ đính hôn và hiện rất háo hức chờ đón một đám cưới trong mơ diễn ra vào tháng 11 tới. Đột nhiên, tuần trước anh ấy đề nghị tôi đi bệnh viện để bác sĩ kiểm tra màng trinh xem còn nguyên vẹn không?
Tôi thực sự bị shock và hỏi anh ấy lý do. Anh bảo rằng trước khi gặp anh, tôi đã yêu 1-2 người. Không phải không tin tôi nhưng anh muốn tôi làm như thế để anh không còn phải lăn tăn về quá khứ nữa. Hơn nữa, với tôn giáo của anh, chuyện trinh tiết là một điều thiêng liêng và anh rất coi trọng nó. Chính vì anh đã coi tôi như vợ nên mới thẳng thắn đưa ra lời đề nghị.
Thực lòng tôi rất muốn chiều ý chồng sắp cưới. Căng thẳng với nhau trước khi kết hôn là điều không cần thiết. Tôi cũng không hề cảm thấy lo lắng với việc kiểm tra trinh tiết nhưng điều làm tôi nghĩ ngợi nhất lúc này là anh luôn xét nét đến những chuyện tình đã qua của tôi. Chúng là một phần cuộc sống của tôi. Đáng ra anh nên tôn trọng nó và để nó ngủ yên. Tôi băn khoăn quá! (Violet)
Tôi thực sự bất ngờ khi người yêu bạn đưa lý do tôn giáo và yêu cầu bạn kiểm tra. Nên nhớ rằng tôn giáo được hình thành và thay đổi theo thực tế cuộc sống của chúng ta. Và ngay cả nếu như bạn đã có quan hệ tình dục với một người yêu bạn trước đây thì cũng chẳng có gì là sai cả. Nếu anh ta yêu bạn, anh ta sẽ yêu tất cả những gì thuộc về con người bạn chứ không phải vì cái chữ Trinh nặng nề kia.
Tuy nhiên, đàn ông là vậy. Khi yêu thương quá nhiều họ sẽ trở nên ích kỷ, muốn chiếm lĩnh mọi thứ cho riêng bản thân mình, tất nhiên không loại trừ chuyện trinh tiết. Anh ta sẽ sướng phát điên lên nếu biết mình là người đầu tiên của vợ. Vì vậy, có thể chồng của bạn đang chỉ làm một phép thử với bạn mà thôi.
Hãy nói chuyện thẳng thắn với anh ấy về tất cả những điều bạn nghĩ. Đó là cách tốt nhất lúc này. Và chính anh ta cũng mong muốn cả hai thẳng thắn đấy thôi. Trong trường hợp xấu nhất, người yêu bạn vẫn cứ khăng khăng thì quyết định thuộc về bạn.
Như bạn nói, việc thăm khám không làm bạn lo lắng, vậy thì nếu yêu và chấp nhận tất cả con người anh ấy, bạn đồng ý cũng chẳng sao. Điều quan trọng là cả hai phải cùng nhau xóa bỏ những điều còn đang lăn tăn, lấn cấn. Sau kết hôn, hai bạn còn sống với nhau lâu dài.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lý do để yêu anh lùn Các bạn gái thường "chấm" những chàng trai cao ráo. Tuy vậy, đừng xem thường quý ông có chiều cao khiêm tốn. Bạn cũng đừng xì xào về những cô gái chân dài chọn một anh "nấm" để gửi gắm cuộc đời, vì thực ra cô ấy rất khôn. Người đàn ông chiều cao khiêm tốn thường lại có nhiều thế mạnh. Với...