Vì đó là anh
Em không biết viết gì, nói gì chỉ biết lúc này đây em rất buồn. Suốt mấy tháng nay em đã không thể quên được anh, quên đi một người đã quan tâm đến em như đối với những người con trai khác, tại sao nhỉ? Đã rất nhiều lần em tự hỏi mình như vậy, các cuộc gặp gỡ với những người con trai khác, cũng giống như anh đã từng nói với em hiện tại “chúng chẳng có ý nghĩa gì”.
Ngày đầu tiên em và anh gặp nhau là trong công việc, cái ngày hình ảnh về anh không đọng lại một chút gì trong em, vậy mà sao bây giờ em lại thế này cơ chứ, ngồi đây viết và nghĩ về anh.
Giờ đây em nhận thấy mình thật ngốc nghếch và n ông cạn. Trong suốt thời gian chúng ta gặp nhau chắc là em đã làm cho anh mất nhiều thời gian và vô nghĩa phải không? Thời gian đó em chỉ biết nhận những tình cảm của anh giành cho em, anh thấy em vô tâm lắm phải không?. Nhưng anh có biết, trong lòng em đã thay đổi rất nhiều, em đã nghĩ đến anh rất nhiều, tất cả những điều anh nói về bệnh của mẹ anh, về những ngày anh, gia đình anh vất vả trước căn bệnh của mẹ, về những người trong gia đình anh, về các cháu, về bạn bè của anh, về công việc em đều vẫn nhớ, vẫn nghĩ và em thấy chúng ta có quan điểm, cách suy nghĩ giống nhau chỉ có điều lúc đó với bản tính của mình em đã không thể thể hiện ra cho anh biết thôi, em đã nghĩ em có thể và sẵn sàng chia sẻ những điều đó với anh.
Video đang HOT
Anh có biết, trong em có hai con người luôn tồn tại, một con người cởi mở, vui vẻ và vô tư trước mọi người nhưng đó chỉ là đánh lừa, để mọi người không nhìn em với ánh mắt thương hại mà thôi. Em, một con người phía trong chứa đầy nỗi đau, thấm thía được sự mất mát, luôn cảm thấy cô đơn, luôn mong muốn được chia sẻ, được giãi bày. Với anh, em nghĩ em đã tìm thấy người có thể chia sẻ.
Anh biết không, Nỗi đau khi nghĩ và nói về bố với em vẫn vậy, mặc dù đã 5 năm trôi qua kể từ khi bố mất. Em đã kìm nén, che giấu cảm xúc, nỗi cô đơn, mất mát và những giọt nước mắt trước mọi người, luôn tránh nhắc đến bố và em đã làm được điều đó rất xuất sắc. Vậy mà, khi anh ở bên, em nói chuyện về bố, em vẫn khóc nhưng trong lòng em đã cảm thấy đỡ đau xót hơn, vì em đã tìm thấy sự đồng cảm, sự tin tưởng, sự ấm áp mà anh mang đến.
Em vẫn nghe bài hát “Vì đó là em” do Quang Dũng hát đó, anh còn nhớ đã nói gì với em về bài hát đó không nhỉ? Em vẫn nhớ, nhớ rất rõ cả những điều khác anh đã nói và em chắc chắn rằng tình cảm anh giành cho em là thật lòng, nhưng tại sao nó lại ra đi nhanh như vậy nhỉ?
Em ước gì có thời gian có thể quay lại để em có thể biểu lộ tình cảm của em dành cho anh nhiều hơn hay anh có thể kiên nhẫn với em hơn một chút biết đâu mỗi quan hệ của chúng ta sẽ không như thế này, em sẽ không cảm thấy buồn chán như bây giờ. Nhưng tất cả chỉ là điều ước không thể xảy ra phải không? Anh nói chuyện với em như một người bạn khó thế à?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chia tay không hẳn là hết yêu
Anh yêu! Em nhớ và yêu anh nhiều lắm, nhiều lắm. Anh có biết không ạ? Trong từng phút giây, trong từng hơi thở, trong từng giấc mơ của em luôn có anh ở bên. Có đôi khi, cảm giác nhớ anh làm em không chịu nổi... Và em cũng đã cố không nghĩ về anh nữa, nhưng dường như nỗi nhớ ấy cứ lớn dần theo năm tháng.
Em nên làm gì đây? Nên như thế nào đây? Anh từng nói, anh mãi nhớ và trân trọng em, ngay cả khi em đã tìm được một nửa vòng tròn còn lại. Và anh cũng từng nói anh sẽ luôn bên em ngay cả khi chỉ còn là hình ảnh. Thật bất công khi mà em luôn ý thức được trong suốt cuộc đời này, em sẽ không bao giờ có được anh vĩnh viễn. Dường như giữa chúng mình luôn có một hố sâu ngăn cách vô hình. Anh luôn nói là không cần phải nói câu chia tay nhưng theo em nghĩ, điều gì có bắt đầu cũng nên có kết thúc phải không anh.
Anh từng nói yêu em, và bây giờ vì trách nhiệm của mối tình đầu sau 6 năm yêu nhau, anh đã về bên chị ấy, chăm lo cho chị ấy. Có nên chăng, dù đau khổ, mất mát đến đâu em cũng phải "giải phóng" anh theo đúng nghĩa của nó. Lẽ ra em không đủ can đảm để nói câu đau lòng đó đâu, nhưng trong sâu thẳm trái tim em luôn mong anh bình yên và hạnh phúc. Bạn bè em bảo em thật ngớ ngẩn, sao có thể ra đi nhẹ nhàng như vậy, nhưng họ có là người trong cuộc mới hiểu phải không anh?
Thật trớ trêu khi mà số phận đã cho em gặp và yêu anh... yêu thật nhiều, nhưng định mệnh lại không sắp đặt chúng mình là của nhau và mãi mãi, em sẽ không bao giờ có được anh cho riêng mình... Đớn đau thật nhiều, trăn trở thật nhiều để có thể gửi đến anh ngàn lần yêu thương... Trong tương lai, khi em ra trường, chắc chắn một điều, em sẽ vắng mặt trong tương lai của anh. Nhưng khoảng thời gian này, hãy để em được làm phiền anh với tư cách của một người bạn, một người em gái anh nhé. Sẽ không có những nụ hôn ngọt ngào, không có những vòng ôm ấm áp, nhưng được nhìn thấy anh, ngồi cạnh anh, nghe nhịp đập trái tim anh là em đã mãn nguyện lắm rồi...
Cảm ơn anh đã cho em biết vị ngọt của nụ hôn đầu đời, vị đắng khi phải xa người mình thương yêu nhất, vị mặn của những giọt nước mắt hờn tủi khi nghĩ về anh. Mối tình đầu thật khó quên. Mối tình đầu dang dở vụt sáng như ánh sao băng... Cảm ơn anh đã cho em cảm giác được yêu và đã yêu như thế nào. Suốt cuộc đời này, em sẽ không quên anh đâu, nhưng sẽ cố gắng nhớ anh không nhiều như bây giờ nữa...
Nhóc của anh sẽ làm được điều đó, nhưng không phải là bây giờ... Em cũng sẽ cất kỷ niệm của chúng mình vào ngăn kéo trái tim và sẽ luôn dõi theo anh chị, và cầu chúc cho em, cho anh, cho cả chị ấy bình yên và hạnh phúc. Người mãi yêu anh! Akay à!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Không đề Tối nay tôi tự nhiên nghĩ về anh thật nhiều, nhớ anh đến quay quắt. Đã dặn lòng đừng nghĩ về anh mà sao không được. Đã định đi ngủ rồi nhưng tôi cứ lang thang trên mạng để đọc những lời tâm tình của những kẻ đang yêu gửi đến nhau. Tôi hy vọng sẽ tìm được đâu đó tiếng nói đồng...