Vị đắng tình đầu
Anh! Giây phút trống vắng em đã không kìm được lòng mình. Vụt chạy ra khỏi gian phòng ngột ngạt mà trong lòng em vẫn cảm thấy rối bời. Em lang thang bước đi vô định, dừng chân em rẽ vào một quán bên đường, em dường như không kiểm soát được bản thân mình nữa.
Hình ảnh của anh và những cử chỉ ngập ngừng giả dối lại văng vẳng bên tai khiến cho mọi hành động của em đều trở nên bất giác. Em đã uống , vâng! Em uống một mình tự thưởng thức hơi men cay nồng mà trong lòng chua chát. Một giờ, hai giờ, rồi ba giờ trôi qua mà em không hề hay biết.
Chủ quán đến bên em, nhắc nhở em đã hết giờ, phải đóng cửa, lúc này em mới nhận ra chỉ còn một mình mình trong quán. Thanh toán xong em lả đảo bước đi giữa phố vắng tanh ngập ngụa ánh đèn đường. Em đã bật khóc trong đêm bởi em thương cho mối tình đầu tiên đứt gẫy.
Video đang HOT
Hai mươi lăm năm em luôn cảnh giác những lời tán tỉnh, ong bướm giả dối, giữ gìn bản thân trong sạch, để rồi khi gặp anh, trò chuyện với anh, gần gũi và thân thiết với anh, anh đã cho em một cảm giác thật sự an toàn.
Rồi ánh nắt anh, nụ cười anh, giọng nói anh dịu dàng lắm, quen lắm mỗi lúc anh nhìn về phía em, mỗi lúc anh bên em. Một buổi trưa hè nắng gắt, em vẫn hồn nhiên ngồi bên anh xem anh làm trò ảo thuật, vô tư như một cô bé con ngốc nghếch. Bất ngờ anh nhẹ nhàng cầm đôi bàn tay nhỏ nhắn của em và đặt vào lòng, em thẹn thùng rụt lại, nhưng đôi bàn tay anh chắc nịch của anh đã chiến thắng em trong giây phút mềm yếu. Anh xích lại gần bên em, vòng tay ôm em thật chặt, chẳng hề nói lời yêu thương nhưng trong lòng em thật hạnh phúc. Cảm giác được yêu thương lần đầu còn âm hường với em cho đến tận bây giờ. Lần đầu tiên được anh mơn trớn trên đôi môi chưa bao giờ biết đến vị ngọt của một nụ hôn đã khiến em phải thao thức mấy đêm không ngủ. Vị ngọt của mối tình đầu ngấm dần khiến em thấy đê mê, ngập tràn hạnh phúc. Rồi anh quan tâm, lo lắng cho em nhiều hơn, dịu dàng với em hơn, muốn được gần gũi em nhiều hơn. Đổi lại anh cũng được em chăm sóc nhiều hơn, lo lắng cho anh hơn.
Cho tới một ngày anh đòi em được làm “chuyện ấy”, em hoảng hốt giật mình và cảm giác mình không còn được anh tôn trọng nữa. Em thẳng thắn chất vấn tình yêu của anh dành cho em. Anh trả lời quanh co và tìm cách lảng tránh. Em tỉnh táo nhận thấy sự giả dối tình yêu nơi anh. Trước sự thành khẩn của em yêu cầu anh hãy thật lòng nói về tình cảm của anh, anh cũng đã nói được sự thật lòng mình. Anh không yêu em.
Vâng! em đã cảm ơn anh và ôm anh thật chặt lần cuối. Em cũng lịch sự đề ra giao ước cho hai bên, từ nay hai người sẽ là bạn, gặp hau thì chào nhau. Em đã tự mình bóp trái tim em vỡ vụn, tự hứa với lòng mình sẽ không không bao giờ được mắc sai lầm lần thứ hai. Em quyết định phải chấm dứt mối tình đầu của mình một cách tỉnh táo. Cảm giác đau đớn tột độ, nhưng em vẫn hiên ngang đi về trong sự dõi theo hàng ngày của anh.
Cảm giác yêu thương bên anh vẫn chưa dứt hẳn. Em biết em sẽ không quên được anh, nhưng sẽ không bao giờ yêu anh nữa dù anh đã thật lòng yêu em. Em vẫn hát điệp khúc tình yêu và mối khi nhớ vế anh em lại nhớ đến những câu thơ chua chát: Thế là hết từ nay anh đi mãi. Hôm nay yêu mai có thể xa rồi. Tình yêu mỏng manh như làn khói. Ai biết tình ai có đổi thay.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Khi mình không còn là vợ chồng
Ba năm cho một cuộc sống gia đình. Một gia đình có 2 người, gọi nhau là chồng là vợ. Anh quá cầu toàn lúc nào cũng bắt em phải cư xử thế này, thế kia, bắt lỗi em trong cách cư xử hàng ngày, mà không chịu hiểu rằng mọi hành động đều bắt nguồn từ cảm xúc.
Từ một người tự tin em bỗng thấy chông chênh, không biết mình phải làm gì cho đúng. Em thu mình lại không còn muốn gặp những người thân của anh không phải vì em hết yêu thương họ mà vì em sợ mình làm điều gì đó khiến anh lại bực mình. Anh muốn tốt cho em, em cũng muốn tốt cho anh mình yêu thương nhau nhưng luôn làm nhau mệt mỏi. Anh luôn muốn em trở nên hoàn hảo, nhưng có ai hoàn hảo đâu anh. Bao nhiêu lần em nói với anh: thương em thì hãy để em được là chính em.
Cuộc sống của mình ngày càng ngột ngạt hơn khi anh không làm em thay đổi được như ý anh, và em thì ngày càng mất phương hướng, mất đi sự tự tin vốn có. Em luôn tôn trọng anh, cho đến giờ vẫn vậy nhưng em cần một người cùng chia sẻ, gánh vác với em trong cuộc sống đầy lo toan, bận rộn, chứ không phải một người đứng chỉ bảo em phải làm thế này thế kia. Anh biết không ai cũng mong được người khác trân trọng mình, đặc biệt là những người mình yêu thương, vậy mà anh làm em có cảm giác trong mắt anh em không là gì cả, vô tích sự, vụng về... Em luôn cảm thấy mình có lỗi khi không tạo được sự thoải mái cho anh, luôn làm anh bực mình. Và em cũng luôn có cảm giác ức chế khi không thể giãi bày với ai. Những lúc anh nóng giận em im lặng, sau đó khi mình vui vẻ em nói với anh cảm xúc suy nghĩ của em lúc đó nhưng chưa bao giờ mình tìm được tiếng nói chung, thế là đang vui vẻ lại trở nên ngột ngạt.
Anh cũng chiều em, lo lắng cho em nhưng hình như những gì em cần sự thấu hiểu, chia sẻ, quan tâm thì mình lại không tìm được sự đồng cảm. Cứ thế mà mình ngày càng xa nhau hơn. Anh đi uống nhậu nhiều hơn, có khi đến khuya mới về, em lại càng khủng hoảng, càng mất phương hướng. Anh biết không em cố gắng thay đổi mình để anh không như thế nữa nhưng em không làm được. Rồi việc gì đến đã đến, em không còn nước mắt để khóc. Anh cũng đau khổ đâu kém gì em thế nhưng mọi việc đã kết thúc. Em chạy trốn tất cả, công việc, bạn bè, đồng nghiệp ra đi mà không biết rồi cuộc sống của mình sẽ ra sao. Nhưng em nghĩ kỹ rồi, em phải làm lại, tìm lại chính em, được sống cuộc sống là chính mình, tìm lại sự tự tin đã mất. Dù khó nhưng em sẽ làm được.
Anh cũng thế nhé, hãy sống hạnh phúc và đem đến hạnh phúc cho người nào đến với anh! Giờ đây khi mình không còn gọi nhau là chồng, vợ, anh hãy yêu thương, chăm sóc cho mình, vì em không còn bên anh giúp anh được nữa. Mong rằng người nào đó sẽ tốt hơn em và đem lại hạnh phúc cho anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Viết cho mùa thu nơi xa Nắng vàng và gió về rồi anh có biết không? Hà Nội trở mình thao thức trong đêm, cái se se lạnh bao giờ cũng khiến cho nỗi nhớ dài ra và mênh mang những kỉ niệm. Em vẫn tự hỏi mình trong tần ấy năm qua! Rằng khi nào mùa thu trở lại và mang anh về bên em. Bao giờ cũng...