Vị đắng cuộc đời con gái!
Tôi đã cố tình để người yêu phát hiện chuyện tôi ăn ngủ với người đàn ông khác.
Cái giá phải trả, đó là một đêm…
Đêm đó tôi đã chính mắt phát hiện đôi nam nữ xấu xa ấy đã phản bội tôi.
Người yêu ư? Bạn thân ư? Hết lòng vì tôi ư? Coi tôi như chị em ruột ư? Có giá trị gì không khi đằng sau lưng tôi lại đang giở trò gian díu với nhau? Tại sao anh ta vẫn làm “chuyện ấy” với tôi, cùng lúc với cô ấy? Tại sao cô ấy vẫn nghe tôi tâm sự tất cả mọi chuyện mà vẫn hành động như vậy? Tôi đã làm gì sai sao?
Ngỡ tưởng mình là người may mắn nhất trên đời khi có vòng tay cha mẹ bao bọc, có một người đàn ông luôn đặt mình lên vị trí đầu tiên, có một người chị em tốt luôn cạnh bên, nhưng viễn tưởng ấy đã đổ sập ngay dưới chân tôi khi nhìn thấy hai người họ lên giường cùng nhau.
Tôi chẳng thể ngờ được có ngày mình lại bị chính những người thân thiết nhất phản bội. Nhưng tôi đâu có ngu, tôi đâu có thể cứ im lặng để họ tiếp tục cười vào mặt mình, bị chơi xỏ mà vẫn cười nhăn nhở không hay biết gì. Họ đã chà đạp lên trái tim tôi, chính họ đã đẩy tôi vào bước đường này.
Để cho con tim mình được khóc, được trút hết đau buồn trong một đêm, kể từ ngày hôm sau, tôi bắt đầu lên kế hoạch trả thù.
Ngày hôm sau, bước đầu tiên cho kế hoạch trả thù, tôi đã đến nhờ anh bạn hàng xóm, người đã từng bày tỏ tình cảm với mình, nhờ anh ta giả đóng làm người tình mới của tôi. Nhưng ở đời đâu có dễ dàng như vậy? Anh ta đâu thể để tôi lợi dụng mà không đòi hỏi gì? Đến đây mọi người chắc cũng hiểu thứ mà tôi đã phải đem ra đánh đổi là gì để có thể thực hiện được kế hoạch của mình.
Cái giá phải trả, đó là một đêm…
Tôi cố tình để người yêu phát hiện mình ăn nằm với một người đàn ông khác. Tôi muốn anh ta phải nếm trải mùi bị người yêu “cắm sừng”.
Bước thứ hai, tôi đã thuê một người phụ nữ ở một câu lạc bộ đêm, cô ấy rất quyến rũ, ăn nói lại đưa tình, tôi thuê cô ta để làm mồi câu, tiếp cận bạn trai mình để anh ta bộc lộ rõ bản chất.
Video đang HOT
Đúng như những gì tôi đã vạch ra, người phụ nữ ấy đến ngay lập tức hớp hồn được bạn trai tôi. Anh ta quay ngoắt 180 độ, bỏ rơi luôn cô bạn thân của tôi. Giờ đây, chính bạn tôi lại là người phải nếm trải cảm giác yêu phải một người không còn thuộc về mình.
Nghĩ thấy vừa nực cười, lại vừa đau. Giờ chính tôi lại là người nói toàn bộ sự thật cho bạn mình và cả anh ta biết. Người phụ nữ tôi thuê hết hợp đồng, cũng rời anh ta mà đi.
Đến bây giờ, ai trong số chúng tôi cũng phải nếm vị đắng của cái tình. Vị đắng của bọn họ là vị đắng của sự dối trá và trả đũa. Còn vị đắng của tôi, là vị đắng của đời con gái và sự phản bội.
Đáng đời lắm!
Đến bây giờ, ai trong số chúng tôi cũng phải nếm vị đắng của cái tình (Ảnh minh họa)
Mất tiền, mất “cái ngàn vàng” vẫn không giữ được anh
Chẳng dám trách ai, chỉ trách tôi đã ngu ngơ, dại khờ, chỉ một lòng yêu anh!
Tôi năm nay 21, học đại học xa nhà nên phải thuê trọ gần trường để ở. Hàng tháng, đều đặn ngoài số tiền bố tôi gửi lên để trả tiền phòng trọ, tiền sinh hoạt, ăn uống thì mẹ tôi vẫn gửi riêng lên cho tôi ít tiền, gọi là tiền tiêu vặt hàng tháng. Ban đầu tôi nói mẹ không cần gửi thêm vì số tiền bố gửi, tôi vẫn đủ để xoay xở. Nhưng mẹ vẫn một mực dặn dò rằng, cứ cầm lấy mà tiêu, nếu không dùng thì đem đút lợn, phòng khi khẩn cấp cần dùng tới.
Nghe lời mẹ, hàng tháng tôi vẫn nhận tiền đủ. Vài tháng đầu, tôi chẳng có nhu cầu gì để tiêu đến số tiền mẹ cho, chỉ riêng tiền bố gửi lên, tôi vẫn dư ra chút ít. Sang tới tháng thứ năm, khi tôi bắt đầu có người yêu thì mọi chuyện đã hoàn toàn khác.
Bạn trai hơn tôi một tuổi, cũng đang học đại học nhưng khác trường. Anh cũng như tôi, từ quê lên thành phố để học. Tôi thấy anh cũng hiền lành và chất phác nên chẳng ngần ngại trao gửi tình cảm. Hai đứa nhận lời yêu nhau, nương tựa vào nhau mà sống.
Hoàn cảnh gia đình anh cũng nghèo khó, là người yêu, thấy anh như vậy, tôi không đành lòng nên lấy số tiền mẹ cho để “nuôi” anh. Ban đầu chỉ là tiền ăn, dần dần cả tiền đi chơi điện tử, đi uống nước, cà phê của anh, tiền xem phim của hai đứa, đều từ tiền của mẹ tôi mà ra.
Càng ngày anh càng đòi hỏi nhiều hơn, có bao nhiêu, anh tiêu sạch bấy nhiêu. Tôi thấy cảnh đó mà xót xa quá! Anh đâu biết số tiền đó là mồ hôi, công sức của cha mẹ tôi làm lụng quanh năm suốt tháng, trong khi anh thì tha hồ bày vẽ đủ trò để tiêu khiển cho bằng bạn bằng bè.
Suốt thời gian sau này vẫn vậy. Dù nhiều lần tôi đã nói với anh về vấn đề này, cả việc nói thật tiền đó là tiền riêng mẹ tôi cho để mong anh biết điều mà đừng đòi hỏi quá đáng nhưng mỗi lần như vậy, anh đều gạt phắt đi và nói sang chuyện khác.
Một hôm, anh lại xin tôi tiền đi chơi điện tử. Bực mình quá, tôi nặng lời với anh và hai đứa đã cãi nhau một trận rất to. Anh vùng vằng đòi chia tay tôi.
Tôi vẫn rất yêu anh, chỉ riêng có chuyện tiền nong tiêu xài của anh là khiến tôi đau đầu. Tối hôm anh đòi chia tay, anh tắt máy, không liên lạc với tôi nữa.
Tôi sợ mất anh nên đã lao thẳng đến phòng trọ của anh, tối đó tôi đã thấp giọng và xin lỗi anh vì đã to tiếng với anh như vậy. Xin lỗi thôi chưa đủ, anh vẫn đuổi tôi về, nói không muốn nhìn mặt tôi thêm nữa.
Hết cách, tôi buộc phải dùng tới vũ khí cuối cùng của mình, đó là “cái ngàn vàng”. Và tôi đã tự nguyện trao thân mình để níu giữ anh.
Giữ người ở lại, chứ sao giữ được người ra đi, anh đã muốn Rời bỏ tôi thì sớm muộn cũng bỏ tôi thôi. Kể từ sau đêm đó, tình cảm của hai đứa không còn như trước, anh cả ngày bận rộn với công việc riêng của mình, chỉ đến tối, tôi vác xác tới “cho” anh thì mới được gặp anh một lúc.
Hy sinh tất cả, song cũng chẳng thể giữ được trái tim anh khi anh đã có người khác. Cô gái ấy đẹp hơn tôi, ăn chơi hơn tôi, và nhất là nhiều tiền hơn tôi.
Khi biết anh có người khác, tôi chỉ biết ngậm ngùi rút lui. Giờ đây nghĩ lại, tôi thấy mình thật ngu ngốc. Tôi không dám nói chuyện này với ai, ngay cả mẹ, tôi cũng phải nói dối. Mẹ vẫn thường xuyên hỏi tôi có đủ tiền tiêu không nhưng mẹ đâu biết rằng, thời gian qua, số tiền mẹ cho, tôi đã dành hết cho anh. Vậy mà tôi nói dối mẹ, mình cần mua thêm sách vở để học. Cũng may đến giờ tôi đã dứt được anh và sống cuộc sống lý trí của riêng mình.
Theo Khampha
Tôi mất đời con gái vì 'yêu râu xanh' khi trú mưa ở nhà hoang
Sau khi hả hê thú tính, 3 tên 'yêu râu xanh' vội vã bỏ đi, để lại tôi nằm trơ trọi giữa ngôi nhà hoang lạnh lẽo, bên cạnh chiếc áo dài trắng bị xé toạc từng mảng.
Sài Gòn những ngày cuối hè vẫn xuất hiện nhiều cơn mưa nặng hạt. Cứ mỗi lần nhìn mưa, một ký ức kinh khủng lại tự dưng ùa về và ám ảnh tôi. Mặc dù đã nhiều lần dặn lòng là phải cố xóa nó đi nhưng tôi không tài nào làm được điều đó...
Trú mưa ở nhà hoang, tôi bị 3 tên yêu râu xanh cưỡng bức tập thể
Tôi còn nhớ rất rõ đó là một buổi chiều mưa của những ngày cuối năm lớp 12, hôm ấy lớp tôi có cuộc họp bất ngờ để thông báo về phần văn nghệ mà lớp đảm nhiệm vào buổi tổng kết năm học. Chính vì thế mà tôi tan học trễ hơn, khi ra về thì trời cũng đã sụp tối và bắt đầu lắc rắc vài giọt mưa. Do thấy mưa cũng không lớn nên tôi quyết định đi thật nhanh về. Nào ngờ chỉ đi được một đoạn thì trời bất ngờ đổ mưa to.
Thấy phía trước là một ngôi nhà hoang vắng, có mái hiên, tôi quyết định vào đó trú mưa, định bụng sẽ lấy áo mưa ra mặc để chạy về nhà nhưng mở cặp ra thì mới biết mình đã bất cẩn không mang theo. Thế là tôi đành đợi mưa bớt hạt rồi tiếp tục về nhà.
Đang loay hoay không biết làm sao với đống sách vở bị ướt thì tôi nghe có tiếng người cười nói phía trong nhà hoang. Qua lớp cửa hoang tàn của ngôi nhà ấy, tôi thấy có 3 thanh niên đang say sưa bên chén rượu, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào lớp áo quần bị ướt sũng, lộ cả nội y bên trong của tôi. Quá sợ hãi định lên xe dầm mưa chạy về nhà thì 3 tên yêu râu xanh ấy đột nhiên tấn công tôi. Sức lực yếu ớt của cô nữ sinh lớp 12 không thể nào chống chọi lại được với 3 tên đàn ông đang nổi thú tính.
Và trong cơn mưa tầm tã ấy, tôi đã mất đi cái quý giá nhất của cuộc đời mình. Cay đắng hơn, tôi còn phải chịu sự giày vò cùng lúc của 3 tên cặn bã ấy. Mặc cho tôi gào thét van xin, mặc cho tôi kêu la inh ỏi, nhưng không một ai nghe thấy. Bao trùm lên không gian là tiếng mưa lộp độp trên mái hiên cùng tiếng sấm chớp dữ dội...
Sau khi hả hê thú tính của mình, 3 tên yêu râu xanh vội vã bỏ đi, để lại tôi nằm trơ trọi giữa ngôi nhà hoang lạnh lẽo, bên cạnh là chiếc áo dài trắng bị xé toạc từng mảnh.
Tôi dùng một chút sức lực cuối cùng để lết ra đến mặt đường và hoàn toàn không còn biết gì sau đó nữa. Khi tỉnh dậy tôi thấy mình đã nằm trong bệnh viện, xung quanh là người thân của tôi đang khóc và lo lắng cho tôi. Mắt tôi nhắm nghiền, tôi mong chuyện vừa đến với tôi chỉ là một cơn ác mộng...
Mặc dù, đã 5 năm trôi qua, hình ảnh và cảm giác kinh khủng đó vẫn cứ đeo bám lấy tôi. Tôi không biết liệu có ai chịu lấy người con gái đã úa tàn này làm vợ. Và nếu tôi che giấu đi mọi chuyện để dễ dàng kết hôn thì lỡ một ngày bị phát hiện ra, người ấy sẽ hành động như thế nào? Tôi không thể nào tưởng tượng nổi. Có lẽ, cách tốt nhất đối với tôi là sẽ sống cô độc một mình...
Theo Ngoisao
Cuộc sống tồi tệ từ khi rời nhà lên thành phố ăn học Sau khi tôi đã cho anh đời con gái, anh ít nhắn tin hẳn. Lúc trước ngày phải nhắn hơn 100 tin, giờ thì ít, được vài hôm anh mất tăm. Ảnh minh họa Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo khó nhưng bố mẹ luôn thương yêu hai chị em, điều đó làm tôi hạnh phúc. Tôi không...