Vị đắng của ly rượu bà chủ đa tình ‘mời’ trai trẻ làm thuê
Bà chủ cho tôi rất nhiều tiền, biết bà đã li hôn chồng, nên tôi không cần đắn đo, tình nguyện “phục vụ” cho bà bất cứ khi nào bà gọi…
22 tuổi tôi đã có 4 năm vác cưa, bào theo bố đi ăn cơm thiên hạ. Những năm 16, 17 tuổi tôi nuôi mộng mình sẽ là một kĩ sư xây dựng khi đỗ đại học như mấy anh, mấy chị trong làng. Nhưng ước mơ của tôi giữa đường đứt gánh vì không may mẹ tôi ốm nặng, tiền làm thợ mộc rong từ tỉnh này sang tỉnh khác của bố tôi không đủ cho việc chạy chữa thuốc cho mẹ, rồi nuôi tôi và đứa em gái đang học dở cấp 2 nên tôi đành bỏ ngang lớp 11 để theo bố kiếm cơm cho mình và phụ giúp gia đình vượt qua cơn túng quẫn. Có tuổi trẻ, có sức khỏe lại sáng dạ nên chẳng mấy mà tôi học được nghề của bố truyền dạy, để rồi nhiều hôm bố bận lo cho mẹ, tôi đã có thể thay bố làm tiếp công việc của bố.
Mẹ sau cơn bệnh sức khỏe rất yếu, vả lại bố cũng đã có tuổi nên tôi xin bố ở nhà với mẹ, có việc gần trong làng, trong xóm thì nhận làm, còn cho phép tôi theo đội thợ nhận công trình ở xa. Bố ủng hộ ý định của tôi, bố còn cẩn thận gửi gắm tôi cho mấy chú, mấy anh trong đội bảo ban, kèm cặp thêm thay bố nữa.
Đúng là “đi một ngày đàng, học một sàng khôn”, không có bố bên cạnh tôi càng cố gắng học hỏi, trau dồi kiến thức nên công việc gì các chú, các anh giao tôi cũng hoàn thành tốt đẹp, khiến thu nhập của tôi không những nuôi đủ bản thân mà còn dư dả chút ít gửi về giúp bố, mẹ.
Tiếng lành đồn xa, để rồi khi tôi bước vào tuổi 23, đội thợ mộc của làng mà bấy lâu nay tôi gắn bó may mắn nhận được một công trình hoành tráng đó là hoàn thiện toàn bộ phần kiến trúc bằng gỗ cho ngôi nhà 2 tầng để ở và ngôi nhà 3 tầng để làm khách sạn của một bà chủ mới phất lên nhờ bán đất.
Tôi không biết bà chủ bao nhiêu tuổi, nhưng con gái lớn của bà đã có chồng nên tôi đoán chắc bà cũng phải gần 50 tuổi. Tuy vậy bà khéo giấu tuổi thật bằng son phấn, bằng thời trang sành điệu và nhất là nụ cười luôn thường trực trên môi cùng đôi mắt lá răm ươn ướt đưa đẩy rất tình. Bà chủ có vẻ quý mến tôi, bởi mặc dù tôi trẻ nhất đội, tay nghề cũng chưa sánh được với các chú, các anh nhưng bà hay hỏi ý kiến tôi, có khi bà còn gọi tôi lên phòng riêng của bà, ôm vai tôi, thủ thỉ hỏi tôi bà chọn hoa văn cho món đồ gỗ đó đã hợp lí chưa?
Thú thật bà chủ giàu có, cao sang lại lớn tuổi, nhưng sự đụng chạm tế nhị của bà vào người tôi vẫn khiến trái tim chưa một lần yêu của tôi lỗi nhịp…
Thế rồi cả đội thợ được thưởng tiền khi ngôi nhà của bà chủ hoàn thiện, riêng tôi buổi chiều muộn bà cho người gọi tôi đến sửa một vài chi tiết bà chưa ưng. Tôi mang đồ nghề đầy đủ nhưng bà chủ chẳng sai làm gì mà lại đóng hết cổng, cửa nhà rồi mời tôi dùng bữa tiệc nhẹ cùng bà.
Tôi cố tình từ chối, nói là đã ăn cơm cùng đội thợ, nhưng bà tha thiết quá tôi phải chiều lòng bà cạn ly rượu mà bà bảo rằng rượu khai vị, ngọt và không bao giờ say…
Mãi mờ sáng hôm sau tôi mới tỉnh giấc, bên cạnh tôi là bà chủ đang ôm chặt lấy tôi ngủ ngon lành trong tư thế cả hai không mảnh vải che thân…Bà chủ cho tôi rất nhiều tiền, biết bà đã li hôn chồng, nên tôi không cần đắn đo, tình nguyện “phục vụ” cho bà bất cứ khi nào bà gọi.
Video đang HOT
Đang tiến hành nốt công việc ở khách sạn cho bà chủ thì tôi đổ bệnh. Tôi sốt cả tháng trời, bộ phận sinh dục của tôi có dấu hiệu mưng mủ, đau nhức khiến tôi phải nhập viện.Tôi tá hỏa khi bác sĩ thông báo tôi mắc bệnh lậu do quan hệ tình dục không an toàn!
Còn bà chủ từ khi biết tôi bệnh, bà làm ngơ như chưa hề quen tôi. Mấy tháng làm người tình của bà chủ, tiền bà cho không đủ để tôi chữa bệnh…Tôi chưa dám về quê để tạ lỗi cùng bố, mẹ!
Theo AN TRÍ/Tienphong
Ở nhà chăm con và nỗi tủi nhục mang tên "ăn bám chồng"
"Tôi đi làm cả ngày mệt mỏi, ngồi với anh em một chút mà cô cứ nhặng hết cả lên. Cô thì biết gì nỗi vất vả của người đi làm. Chỉ ở nhà ăn ngủ với trông con, xem có ai sướng như cô không".
Chúng tôi yêu nhau từ thời cùng ngồi trên chiếc ghế giảng đường đại học. Ra trường được 1 năm, khi công việc cũng đã vào ổn định, chúng tôi kết hôn.
Ngày ấy anh mới vào được một công ty nước ngoài, còn tôi thì đã làm việc ở khu công nghiệp từ khi ra trường. Công việc thu nhập cũng khá, chỉ ngặt nỗi phải đi lại xa xôi.
Cưới nhau được 3 tháng, tin vui đến với chúng tôi khi tôi phát hiện mình đã mang thai được 6 tuần. Đó cũng là thời điểm tôi bắt đầu bị những cơn ốm nghén hành.
Mới mang bầu mà trông tôi cứ xanh như tàu lá. Mọi người ai nấy đều bảo tôi phải gắng ăn cho đứa con trong bụng nhưng cứ ăn vào tôi lại nôn ra. Quãng đường từ nhà đến khu công nghiệp chưa bao giờ tôi thấy xa đến thế. Việc ngày nào cũng phải dậy sớm để đón xe công ty rồi chiều lại về muộn khiến tôi càng thêm mệt mỏi.
Việc ngày nào cũng phải dậy sớm để đón xe công ty rồi chiều lại về muộn khiến tôi càng thêm mệt mỏi. (Ảnh minh họa)
Được vài tháng, chồng tôi lo lắng và bảo tôi hay vợ nghỉ việc ở nhà để dưỡng thai chứ tình hình như này không ổn. Bản thân tôi lúc ấy cũng mệt mỏi nên sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định đồng ý với đề nghị của anh.
Những ngày đầu mới ở nhà, tôi cảm thấy được giải phóng cơ thể thật sự. Sáng sáng không còn cảnh dậy thật sớm để kịp bắt chuyến xe của công ty, chiều chiều cũng không phải trở về nhà khi trời đã nhá nhem tối.
Quãng đường vài chục cây đi làm mỗi ngày giờ được thay bằng vài trăm mét đi bộ ra chợ. Trong lòng tôi thầm cảm ơn, nhờ nghe chồng nghỉ ở nhà mà tôi mới có những phút giây thảnh thơi thế này.
Dần dà tôi bắt đầu thấy chán khi cả ngày chỉ quanh quẩn đi chợ, nấu cơm rồi dọn dẹp cửa nhà. Bạn bè ai nấy đều đi làm, đều có cuộc sống riêng, chỉ mình tôi là loanh quanh với 4 bức tường.
Cuộc sống của tôi đang từ bận rộn với công việc, những cuộc hội họp rồi bạn bè, đối tác nay trở thành cả ngày chỉ luẩn quẩn một mình chờ chiều chồng đi làm về. Nghĩ cũng chán nhưng dù gì ngày sinh cũng sắp đến, con vài tháng rồi mình lại "tái hòa nhập cộng đồng".
Một ngày 24 tiếng mà tôi chỉ ước làm sao có thêm 24 tiếng nữa. (Ảnh minh họa)
Con tròn 5 tháng, tôi nói chuyện với chồng về ý định muốn đi làm lại. Anh bảo muốn tôi ở nhà chăm sóc con cho cứng cáp, anh nuôi hai mẹ con được. Nhưng như con chim quen tự do bị tù túng quá lâu, tôi quyết đi làm để thoát khỏi 4 bức tường.
Nhưng tôi đâu biết rằng, để bắt đầu một công việc khi đang nuôi con nhỏ là chẳng dễ dàng gì. Ban đầu, cũng có nơi gọi tôi đi làm nhưng khi biết tôi đang nuôi con nhỏ, họ lại ậm ừ rồi từ chối. Có nơi thì vin vào việc tôi đã nghỉ ở nhà được một thời gian, nói sợ tôi khó theo kịp công việc nên chỉ trả mức lương thấp. Mãi rồi cũng mới có một công ty tư nhân mà tôi cảm thấy khá hài lòng.
Đi làm lại sau gần 1 năm nghỉ ở nhà, quá nhiều thứ phải lo lắng. Quả đúng là 1 năm nghỉ ở nhà đã khiến tôi bị tụt lùi trong công việc so với bạn bè cùng trang lứa.
Hai gia đình, bên thì bận, bên thì cũng đã già nên chẳng thể trông cháu nên vợ chồng tôi phải thuê người giúp việc. Căn phòng chúng tôi thuê lại không rộng rãi gì, nên buộc lòng tôi phải thuê người giúp việc theo giờ hành chính.
Cũng chính vì vậy mà hôm nào tan giờ làm là tôi cũng ba chân bốn cẳng chạy về với con, rồi tay bồng tay bế đi chợ cơm nước. Chồng tôi làm công ty nước ngoài nên công việc cũng bận rộn, chẳng mấy khi về đúng giờ giúp đỡ được việc nhà.
Một hôm, anh nói tôi suy nghĩ về việc ở hẳn nhà trông con cho cứng cáp. "Anh thấy như này không ổn em ạ. Em đi làm lương được bao nhiêu? Được vài đồng thì mình lại phải thuê người để chăm con. Mà ai biết được ở nhà người ta làm gì với con mình. Nhìn thấy con tay chân sưng vù vì muỗi đốt, anh sốt ruột lắm".
Hôm nào tan giờ làm là tôi cũng ba chân bốn cẳng chạy về với con, rồi tay bồng tay bế đi chợ cơm nước. (Ảnh minh họa)
Tôi biết vậy nhưng vẫn muốn đi làm để chủ động cả về tài chính, và không cảm thấy mình bị thụt lùi so với xã hội. Thế nhưng từ sau hôm ấy, anh hay mặt nặng mày nhẹ với tôi hẳn.
Hôm nào tôi về sớm cơm nước trông con thì không sao. Chẳng may hôm nào công ty có việc hay tắc đường về trễ là y như rằng anh mặt sưng mày sỉa hậm hực khó chịu. Trăm thứ đổ lên đầu, vợ chồng lại căng thẳng suốt ngày chỉ vì con ốm, tôi ngậm ngùi nộp đơn xin nghỉ việc.
Ở nhà chăm con, vui thì có vui thật thì cả ngày được ôm ấp chơi với con, nhưng cùng với đó là cả tỷ thứ việc không tên. Nào là đi chợ, nấu cơm, dọn dẹp cửa nhà rồi giặt giũ quần áo, chăm con nhỏ. Con thì cứ nhằng nhẵng đòi bế. Tranh thủ đặt được con ngủ là tôi phải lau ngay cái nhà, hay giặt nhanh chỗ quần áo. Một ngày 24 tiếng mà tôi chỉ ước làm sao có thêm 24 tiếng nữa.
Quay cuồng với công việc vậy nhưng chồng tôi lại chẳng biết ý giúp đỡ vợ chút nào. Có vợ ở nhà chăm con nên anh càng được đà đi chơi tụ tập cùng bè bạn.
Một hôm tôi quyết định sẽ chờ chồng đi chơi về để nói chuyện với anh. Thái độ của anh đã khiến tôi thực sự sốc. "Tôi đi làm cả ngày mệt mỏi, ngồi với anh em một chút mà cô cứ nhặng hết cả lên. Cô thì biết gì nỗi vất vả của người đi làm. Chỉ ở nhà ăn ngủ với trông con, xem có ai sướng như cô không".
Cô thì biết gì nỗi vất vả của người đi làm. Chỉ ở nhà ăn ngủ với trông con, xem có ai sướng như cô không. (Ảnh minh họa)
Tôi quá đỗi bàng hoàng và tủi thân trước những câu nói của anh. Đâu phải tôi muốn ở nhà như này, và ở nhà chăm con đâu phải là tôi đang ăn bám. Tôi cũng từng đi làm, từng kiếm ra tiền và độc lập tài chính đấy chứ.
Lên mạng, đọc được những dòng tâm sự của một cô vợ trẻ "Ở nhà chồng nuôi có sướng không các chị?", tôi bỗng khóc òa lên và nhủ thầm: "Không gì khổ nhục bằng ở nhà phụ thuộc đâu em ạ!".
Theo Thanhhuong/Eva
Nuốt nước mắt vào trong khi chứng kiến chồng đưa "vợ hai" cùng con trai đi chơi mỗi cuối tuần Nỗi ám ảnh lớn nhất trong cuộc đời tôi có lẽ là những ngày cuối tuần. Bởi lý do nói thì có vẻ hoang đường nhưng nó đang tồn tại trong cuộc sống của vợ chồng tôi: Anh ấy có một gia đình thứ 2 nữa. Hơn 10 năm trước, khi vừa mới chân ướt chân ráo rời trường đại học, tôi và...