Vị đắng của cuộc đời con gái
Tôi đã cố tình để người yêu phát hiện chuyện tôi ăn ngủ với người đàn ông khác.
Đến bây giờ, ai trong số chúng tôi cũng phải nếm vị đắng của cái tình (Ảnh minh họa)
Trong cuộc sống, không ít lần chúng ta mắc phải sai lầm. Có những sai lầm, chúng ta có thể sửa sai được… nhưng có những sai lầm sẽ không bao giờ có cơ hội thứ hai để ta làm lại, nó sẽ ám ảnh ta suốt cả cuộc đời.
Và những điều sâu kín ấy, ta không dám tâm sự, chia sẻ cùng ai… dù là những người thân thiết nhất. Vì biết đâu, khi chia sẻ những điều đó sẽ làm những người mình yêu thương bị tổn thương sâu hơn. Vì thế nên đã không có ít bạn trẻ đã thú nhận những “bí mật động trời” của mình, không chỉ để tìm sự chia sẻ, cảm thông… mà để họ tìm cho mình cảm giác nhẹ nhàng, bình yên sau những ngày tháng nặng lòng ôm mang nỗi buồn đó!
Cái giá phải trả, đó là một đêm…
Đêm đó tôi đã chính mắt phát hiện đôi nam nữ xấu xa ấy đã phản bội tôi.
Người yêu ư? Bạn thân ư? Hết lòng vì tôi ư? Coi tôi như chị em ruột ư? Có giá trị gì không khi đằng sau lưng tôi lại đang giở trò gian díu với nhau? Tại sao anh ta vẫn làm “chuyện ấy” với tôi, cùng lúc với cô ấy? Tại sao cô ấy vẫn nghe tôi tâm sự tất cả mọi chuyện mà vẫn hành động như vậy? Tôi đã làm gì sai sao?
Ngỡ tưởng mình là người may mắn nhất trên đời khi có vòng tay cha mẹ bao bọc, có một người đàn ông luôn đặt mình lên vị trí đầu tiên, có một người chị em tốt luôn cạnh bên, nhưng viễn tưởng ấy đã đổ sập ngay dưới chân tôi khi nhìn thấy hai người họ lên giường cùng nhau.
Tôi chẳng thể ngờ được có ngày mình lại bị chính những người thân thiết nhất phản bội. Nhưng tôi đâu có ngu, tôi đâu có thể cứ im lặng để họ tiếp tục cười vào mặt mình, bị chơi xỏ mà vẫn cười nhăn nhở không hay biết gì. Họ đã chà đạp lên trái tim tôi, chính họ đã đẩy tôi vào bước đường này.
Để cho con tim mình được khóc, được trút hết đau buồn trong một đêm, kể từ ngày hôm sau, tôi bắt đầu lên kế hoạch trả thù.
Video đang HOT
Ngày hôm sau, bước đầu tiên cho kế hoạch trả thù, tôi đã đến nhờ anh bạn hàng xóm, người đã từng bày tỏ tình cảm với mình, nhờ anh ta giả đóng làm người tình mới của tôi. Nhưng ở đời đâu có dễ dàng như vậy? Anh ta đâu thể để tôi lợi dụng mà không đòi hỏi gì? Đến đây mọi người chắc cũng hiểu thứ mà tôi đã phải đem ra đánh đổi là gì để có thể thực hiện được kế hoạch của mình.
Cái giá phải trả, đó là một đêm…
Tôi cố tình để người yêu phát hiện mình ăn nằm với một người đàn ông khác. Tôi muốn anh ta phải nếm trải mùi bị người yêu “cắm sừng”.
Bước thứ hai, tôi đã thuê một người phụ nữ ở một câu lạc bộ đêm, cô ấy rất quyến rũ, ăn nói lại đưa tình, tôi thuê cô ta để làm mồi câu, tiếp cận bạn trai mình để anh ta bộc lộ rõ bản chất.
Đúng như những gì tôi đã vạch ra, người phụ nữ ấy đến ngay lập tức hớp hồn được bạn trai tôi. Anh ta quay ngoắt 180 độ, bỏ rơi luôn cô bạn thân của tôi. Giờ đây, chính bạn tôi lại là người phải nếm trải cảm giác yêu phải một người không còn thuộc về mình.
Nghĩ thấy vừa nực cười, lại vừa đau. Giờ chính tôi lại là người nói toàn bộ sự thật cho bạn mình và cả anh ta biết. Người phụ nữ tôi thuê hết hợp đồng, cũng rời anh ta mà đi.
Đến bây giờ, ai trong số chúng tôi cũng phải nếm vị đắng của cái tình. Vị đắng của bọn họ là vị đắng của sự dối trá và trả đũa. Còn vị đắng của tôi, là vị đắng của đời con gái và sự phản bội.
Đáng đời lắm!
Mất tiền, mất “cái ngàn vàng” vẫn không giữ được anh
Chẳng dám trách ai, chỉ trách tôi đã ngu ngơ, dại khờ, chỉ một lòng yêu anh!
Tôi năm nay 21, học đại học xa nhà nên phải thuê trọ gần trường để ở. Hàng tháng, đều đặn ngoài số tiền bố tôi gửi lên để trả tiền phòng trọ, tiền sinh hoạt, ăn uống thì mẹ tôi vẫn gửi riêng lên cho tôi ít tiền, gọi là tiền tiêu vặt hàng tháng. Ban đầu tôi nói mẹ không cần gửi thêm vì số tiền bố gửi, tôi vẫn đủ để xoay xở. Nhưng mẹ vẫn một mực dặn dò rằng, cứ cầm lấy mà tiêu, nếu không dùng thì đem đút lợn, phòng khi khẩn cấp cần dùng tới.
Nghe lời mẹ, hàng tháng tôi vẫn nhận tiền đủ. Vài tháng đầu, tôi chẳng có nhu cầu gì để tiêu đến số tiền mẹ cho, chỉ riêng tiền bố gửi lên, tôi vẫn dư ra chút ít. Sang tới tháng thứ năm, khi tôi bắt đầu có người yêu thì mọi chuyện đã hoàn toàn khác.
Bạn trai hơn tôi một tuổi, cũng đang học đại học nhưng khác trường. Anh cũng như tôi, từ quê lên thành phố để học. Tôi thấy anh cũng hiền lành và chất phác nên chẳng ngần ngại trao gửi tình cảm. Hai đứa nhận lời yêu nhau, nương tựa vào nhau mà sống.
Hoàn cảnh gia đình anh cũng nghèo khó, là người yêu, thấy anh như vậy, tôi không đành lòng nên lấy số tiền mẹ cho để “nuôi” anh. Ban đầu chỉ là tiền ăn, dần dần cả tiền đi chơi điện tử, đi uống nước, cà phê của anh, tiền xem phim của hai đứa, đều từ tiền của mẹ tôi mà ra.
Càng ngày anh càng đòi hỏi nhiều hơn, có bao nhiêu, anh tiêu sạch bấy nhiêu. Tôi thấy cảnh đó mà xót xa quá! Anh đâu biết số tiền đó là mồ hôi, công sức của cha mẹ tôi làm lụng quanh năm suốt tháng, trong khi anh thì tha hồ bày vẽ đủ trò để tiêu khiển cho bằng bạn bằng bè.
Suốt thời gian sau này vẫn vậy. Dù nhiều lần tôi đã nói với anh về vấn đề này, cả việc nói thật tiền đó là tiền riêng mẹ tôi cho để mong anh biết điều mà đừng đòi hỏi quá đáng nhưng mỗi lần như vậy, anh đều gạt phắt đi và nói sang chuyện khác.
Một hôm, anh lại xin tôi tiền đi chơi điện tử. Bực mình quá, tôi nặng lời với anh và hai đứa đã cãi nhau một trận rất to. Anh vùng vằng đòi chia tay tôi.
Tôi vẫn rất yêu anh, chỉ riêng có chuyện tiền nong tiêu xài của anh là khiến tôi đau đầu. Tối hôm anh đòi chia tay, anh tắt máy, không liên lạc với tôi nữa.
Tôi sợ mất anh nên đã lao thẳng đến phòng trọ của anh, tối đó tôi đã thấp giọng và xin lỗi anh vì đã to tiếng với anh như vậy. Xin lỗi thôi chưa đủ, anh vẫn đuổi tôi về, nói không muốn nhìn mặt tôi thêm nữa.
Hết cách, tôi buộc phải dùng tới vũ khí cuối cùng của mình, đó là “cái ngàn vàng”. Và tôi đã tự nguyện trao thân mình để níu giữ anh.
Giữ người ở lại, chứ sao giữ được người ra đi, anh đã muốn Rời bỏ tôi thì sớm muộn cũng bỏ tôi thôi. Kể từ sau đêm đó, tình cảm của hai đứa không còn như trước, anh cả ngày bận rộn với công việc riêng của mình, chỉ đến tối, tôi vác xác tới “cho” anh thì mới được gặp anh một lúc.
Hy sinh tất cả, song cũng chẳng thể giữ được trái tim anh khi anh đã có người khác. Cô gái ấy đẹp hơn tôi, ăn chơi hơn tôi, và nhất là nhiều tiền hơn tôi.
Khi biết anh có người khác, tôi chỉ biết ngậm ngùi rút lui. Giờ đây nghĩ lại, tôi thấy mình thật ngu ngốc. Tôi không dám nói chuyện này với ai, ngay cả mẹ, tôi cũng phải nói dối. Mẹ vẫn thường xuyên hỏi tôi có đủ tiền tiêu không nhưng mẹ đâu biết rằng, thời gian qua, số tiền mẹ cho, tôi đã dành hết cho anh. Vậy mà tôi nói dối mẹ, mình cần mua thêm sách vở để học. Cũng may đến giờ tôi đã dứt được anh và sống cuộc sống lý trí của riêng mình.
Theo VNE
Hạnh phúc ngọt ngào của cô hàng thịt
Cuộc hôn nhân thứ hai của tôi đến giờ đã được mười năm, chúng tôi đã có thêm cô công chúa. Quan trọng nhất là anh vẫn như thuở ban đầu tôi yêu, không chút thay đổi. Tôi hạnh phúc với hiện tại, với người đàn ông mình đã liều lĩnh chọn, chấp nhận may rủi, vì quá cách biệt tuổi tác.
Bị lừa dối quá nhiều, tôi nghĩ mình chẳng còn đủ can đảm để tin yêu ai được nữa. Hoặc, nếu lại tiếp tục yêu thì liệu người đàn ông đó có đủ bao dung để chấp nhận cảnh một mẹ một con như tôi? Nghĩ thế nên tôi chỉ sống yên phận, không dám mơ tưởng gì đến một bờ vai để nương tựa những lúc khó khăn.
Đời tôi có lẽ đã không thay đổi nếu như cô bé giúp việc không quá tham lam. Thường ngày, cô nàng hay vờ vịt giấu giếm một ít tiền của khách nhưng vì không quá nhiều nên tôi im lặng bỏ qua. Một hôm, cô ta đột ngột biến mất, cùng lúc là một khách quen gắt gỏng điện hỏi, sao đã đưa trước hơn chục triệu mà chưa thấy giao thịt tới? Tôi chới với vì biết mình bị mất tiền, nhưng lại không thể bỏ sạp thịt chạy đi giao hàng để khỏi mất thêm cả khách.
Trong lúc cấp bách, chị sạp cá bên cạnh đã tìm giúp tôi một người đang cần việc. "Anh" xuất hiện trong bộ quần áo cũ xỉn đen, nhưng bù lại, "anh" có nụ cười rất tươi, giọng nói ấm áp và thái độ làm việc rất nhiệt tình. Sau lần "cứu nguy" đó, "anh" vui vẻ gật đầu làm chân giao thịt cho tôi. Mọi chuyện đều ổn, duy chỉ một điều là anh dứt khoát xưng tên, không chịu gọi tôi bằng chị: "Nếu tui không nói tuổi thì Ngân cũng đâu biết tui nhỏ hơn. Nhìn Ngân trẻ măng à, xưng tên cho dễ nói chuyện!".
Ban đầu, anh làm hết việc rồi về, chủ tớ rạch ròi. Lâu dần thành thân, anh ở lại trễ hơn, ban đầu chỉ là nói những câu chuyện không đầu không cuối kéo dài bất tận, sau là lấy lý do phụ tôi dọn hàng. Rồi không biết từ lúc nào anh trở thành tài xế đưa đón tôi sớm tối. Đã quen với sự có mặt của anh, mỗi khi không có anh bên cạnh, tôi lại thấy trống vắng, nhớ anh. Nhớ tiếng nói trầm ấm của anh. Nhớ ánh mắt nồng nàn mà có lẽ anh chỉ dành riêng cho tôi.
Có thể yêu thêm lần nữa, có thể mở rộng tâm hồn mình để đón nhận một người khác? Tôi nghĩ mà vừa mừng, vừa lo. Thật ra tôi lo nhiều hơn vì những đau đớn, tổn thương của cuộc hôn nhân trước vẫn chưa thôi ám ảnh tôi. Phần nữa, tôi tự dằn vặt vì khoảng cách tuổi tác giữa tôi và anh quá lớn. Mười ba năm cách biệt chắc chắn sẽ có những suy nghĩ rất khác khi cả hai bước vào đời sống vợ chồng.
Bao trăn trở khiến tôi trở nên bực bội, cáu gắt. Vô tình anh trở thành tấm thớt cho tôi "chặt chém". Tôi liên tục kiếm chuyện, la mắng anh chậm chạp, còn vu oan anh đưa thiếu tiền. Thay vì phản ứng lại, anh chỉ ôn tồn nói tiền thiếu cứ trừ vào lương hằng tháng của anh, ngoài ra anh chẳng tranh cãi gì thêm, chỉ im lặng chịu đựng. Một buổi chiều, tôi có việc về gấp, nhờ anh ở lại trông sạp. Tôi đi hơn ba tiếng mới sực nhớ tiền bạc bỏ hết trong ngăn tủ chưa khóa lại. Cuống cuồng quay về chợ, tôi thấy sạp trống trơn. Một cảm giác gai người chạy dọc xương sống. Vậy là tôi lại bị lừa lần nữa!
Về đến nhà, con gái tôi chạy ra kể: "Chú Chín mới vừa dọn hàng về. Chú đưa cho con cọc tiền, kêu bỏ vô tủ khóa lại thật kỹ, mẹ về thì đưa lại." Tôi lật đật kêu con gái đưa tiền, ngồi đếm. Không thiếu một xu. Anh còn cẩn thận gói riêng tiền mới vừa bán thịt lúc nãy. Đem chuyện này kể lại với mẹ, tôi khóc òa như một đứa con gái mới lớn. Dù nhiều tuổi đời nhưng trong chuyện này sao tôi thấy mình quá non nớt. Mẹ tôi nghe xong chỉ im lặng, rồi kết luận: "Chồng trước của con ban đầu cứ tưởng đứa tử tế hóa ra lại là thằng tệ bạc. Con người thật khó đánh giá hay nói trước qua vẻ bề ngoài. Con cứ làm theo những gì mình cho là đúng. Người ta nói gì mặc kệ. Mẹ ủng hộ con".
Sau đó, tôi đã đến nhà gặp anh, xin lỗi về những hành động kỳ quặc gần đây của mình. Anh không trách câu nào, chỉ cười hiền và nắm chặt tay tôi. Năm tháng sau, một đám cưới đủ lễ được tổ chức. Cuộc hôn nhân thứ hai của tôi đến giờ đã được mười năm, chúng tôi đã có thêm cô công chúa. Quan trọng nhất là anh vẫn như thuở ban đầu tôi yêu, không chút thay đổi. Tôi hạnh phúc với hiện tại, với người đàn ông mình đã liều lĩnh chọn, chấp nhận may rủi, vì quá cách biệt tuổi tác.
Theo VNE
Chồng trơ trẽn đi ngoại tình, ăn bám vì vợ... vô sinh Tủi phận mình khó khăn đường con cái bao nhiêu, chị lại càng buồn chán và thất vọng về người chồng vô tâm và bội bạc bấy nhiêu. Chị khó có con, anh đã không chung vai sát cánh cùng chị, động viên chị thì thôi lại còn đi cặp bồ rồi mang bệnh tật của chị ra làm lí do bao biện....