‘Vĩ đại’ đều là từ chịu đựng mới có được!
Có một người đàn ông lập chí sẽ trở thành triệu phú ở tuổi 40, năm ông 35 tuổi đã từ bỏ công việc, bắt đầu sáng dựng sự nghiệp, mong sẽ có thể giàu sang chỉ trong một đêm.
Trong khoảng thời gian 5 năm đó, ông đã từng mở qua công ty du lịch, tiệm cà phê, còn có cả cửa hàng hoa nữa, nhưng tiếc thay lần nào gây dựng sự nghiệp cũng đều thất bại, cũng đẩy gia đình đến bước đường cùng.
Người vợ của ông bởi tâm lực đã quá mệt mỏi bèn tìm đến sự giúp đỡ của một vị cao tăng.
Vị cao tăng nói với người vợ: “Nếu như chồng cô đồng ý, thì hãy mời anh ta đến đây một chuyến!”.
Vài ngày sau, người chồng này tuy đã đến, nhưng có thể nhìn ra được rằng ông ta đến lần này chẳng qua chỉ là để ứng phó với người vợ của mình.
Vị cao tăng không nói một câu, chỉ dẫn ông ta đến giữa sân của ngôi chùa, nói với vị tiên sinh này rằng: “Nếu như cậu có thể quét sạch hết toàn bộ số lá rụng trong sân này, tôi sẽ nói cho cậu biết cách làm sao có thể trở thành triệu phú”.
Vị tiên sinh này nghĩ trong lòng rằng quét sạch cái sân này có gì khó, liền đưa tay đón lấy cây chổi và bắt đầu quét. Nhưng, khi ông vừa quét xong, ngay lập tức lá từ trên cây lại rụng xuống, mắt thấy dường như đã sắp quét xong rồi, lại nhìn thấy nơi vừa mới quét qua khi nãy lại là những chiếc lá rơi đầy mặt đất.
Trải qua một ngày thử nghiệm, lá rụng trên sân vẫn nhiều như lúc mới đến, vị tiên sinh này tức giận ném mạnh cây chổi xuống sân, chạy đi tìm vị cao tăng, muốn hỏi vị cao tăng cớ chi lại đùa cợt với mình như vậy?
Vị cao tăng chỉ những chiếc lá trên mặt đất nói: “Dục vọng, chính là giống như những chiếc lá không thể quét hết trên sân kia vậy, tầng tầng lớp lớp đã che đậy mất lòng kiên nhẫn của cậu.
(Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Kiên nhẫn, là âm thanh âm của tài phú.
Trong lòng cậu có dục vọng của một năm, nhưng trên người lại chỉ có lòng nhẫn nại của một ngày.
Chính là giống như những chiếc lá mùa thu này vậy, nhất định cần phải chờ đến mùa đông, sau khi những chiếc lá đều rụng sạch hết mới có thể quét sạch được, nhưng cậu lại mong rằng trong 1 ngày có thể quét sạch được chúng”.
Trước khi hai vợ chồng này đi về, vị cao tăng nói với vị tiên sinh này rằng, vì để trả công hôm nay anh đã vất vả, trên đường trở về sẽ đi ngang qua một kho thóc, trong đó sẽ có 100 bao thóc, nếu anh đồng ý, thì hãy giúp ông khiêng số bao thóc này ra bên ngoài kho, ở phía sau đống thóc đó sẽ thấy có một cánh cửa, bên trong có một cái rương đựng bảo vật, bên trong là số vàng do thiện nam tín nữ quyên tặng, số lượng cũng không phải là nhiều, đó xem như là thù lao quét sân và khiêng số bao gạo hôm nay.
Hai vợ chồng này đi được một đoạn đường, quả nhiên đã trông thấy một kho thóc. Nghĩ đến số vàng sẽ nhận dược, vị tiên sinh này liền bắt đầu khiêng số bao gạo này đến bên ngoài cửa kho. Khi sắp khiêng xong, ông nhìn thấy phía sau thật sự có một cánh cửa, đẩy cửa ra, bên trong thật sự có một cái rương. Bên trong cái rương chỉ có một túi vải nhỏ, đem đổ hết toàn bộ các thứ trong túi ra ngoài xem thử, ông không khỏi thất vọng, trong đó vốn không có vàng thỏi, chỉ là một đống hạt giống màu đen và một mẩu giấy, trên đó viết rằng: Ở đây không có vàng!
Vị tiên sinh bị lừa thất vọng ném mạnh túi vải trên tay xuống sàn, tức giận quay lưng đẩy cánh cửa đó ra chuẩn bị rời đi, lại nhìn thấy vị cao tăng đang đứng bên ngoài cửa, hai tay bốc lấy một nắm hạt giống, nhẹ nhàng nói: “Một trăm bao thóc mà cậu vừa mới vận chuyển khi nãy đều bắt nguồn từ hạt giống trong cái túi nhỏ này, phải mất thời gian 4 tháng mới trổ ra được.
Lòng nhẫn nại của cậu còn không bằng một bao hạt giống nhỏ, vậy thử hỏi làm sao nghe thấy được âm thanh của tài phú đây?”.
(Ảnh minh họa)
Lời bàn:
“ Vĩ đại” đều là từ chịu đựng mới có được!
Bởi tủi nhục mà người bình thường không thể chịu đựng được, bạn phải chịu đựng; người bình thường cần được người khác lý giải an ủi và khích lệ, nhưng bạn không có.
Người bình thường lấy đối kháng, trách móc tiêu cực để phát tiết cảm xúc trong tâm, nhưng bạn thì cần phải nhìn thấy được tình yêu và ánh sáng, gặp phải bất cứ sự tình gì đều phải học biết thay đổi hoặc quên đi.
Người bình thường cần có một bờ vai để những lúc mệt mỏi tựa vào, còn bạn lại chính là bờ vai để cho người khác tựa vào.
Chịu đựng được tủi nhục lớn bao nhiêu, thì sẽ làm được việc lớn bấy nhiêu;
Chịu được những lời chửi rủa lớn bao nhiêu, thì có thể nhận được lời khen ngợi lớn bấy nhiêu;
Chịu đựng được nhàm chán, mới có thể giữ chắc được phồn hoa!
ĐKN/Sưu tầm
Này cánh đàn ông, các anh đã làm đúng vai trò của mình chưa?
Đàn bà mang thai 9 tháng 10 ngày, 40 tuần vất vả, 40 tuần chịu đựng một mình mà đứa con sinh ra cứ nghiễm nhiên mang họ bố, cứ mặc định là thờ cúng nhà nội là sao?
Mang thai mấy tháng đầu thì lo lắng biết bao nhiêu thứ, vừa mừng vừa lo. Nghiên cứu sách báo, search nát cái google từng thứ nên ăn không nên ăn, từng sự phát triển qua từng tuần của con. Đàn ông được mấy ông làm đc thế? Bầu bí là bắt đầu nghén ngẩm, cái cảm giác ngửi thấy cái mùi cũng buồn nôn, ăn vào mồm 2 trước thì 2 sau đã nằm gọn trong bồn cầu. Rồi lại cố ăn vì sợ không ăn thì con nó lấy gì mà lớn. Ăn uống nó cũng như cái cực hình ý.
Rồi lúc đi siêu âm! Tâm lý lắm, lo lắng đủ thứ, nhìn mặt bác sĩ xem thái độ như nào. Bác sĩ chưa kịp nói gì đã hỏi: "con em bình thường chứ ạ, nó có bé không ạ". Nói thì bảo gở mồm chứ chỉ mong con phát triển bình thường, đầy đủ. Lo toàn thứ không đâu , nghiên cứu cho nhiều thì lại càng lo nhiều. Rồi bầu to dần lên, chèn ép đủ các bộ phận. Đêm nhiều khi đi vệ sinh đến 3 đến 4 lần.
Đau xương sườn, đau lưng, đau ngực, đau phổi, đau xương mu, chân đứng lâu một tí thì nhói nhói râm ran khó chịu. Tử cung to lên thì chèn đủ các thể loại dây chằng làm mẹ cứ đau nhói đến đau âm ỉ từng bộ phận một. Nằm ngửa thì không thở được, nằm nghiêng thì phải chọn cho đúng tư thế để Bạn và 315 người bạn khác thích nội dung này
. Đêm nhiều khi 3 đến 4 giờ sáng vẫn chẳng ngủ được vì đau đủ thứ trên người, còn chồng thì vẫn có thể ngủ ngon lành. Ơ kìa, rõ ràng bao nhiêu đau đớn là đàn bà chúng tôi chịu hết mà! Có nói với chồng là: "Chồng ơi vợ đau nọ đau kia". Thì may ra cũng chỉ nhận được vài câu : "thương vợ thương vợ". Chưa kể nhiều thằng cục súc còn cằn nhằn: "kêu gì kêu lắm thế, chắc chỉ một mình cô mang bầu". Ờ đm, bầu đi rồi thấm.
Bầu đi mới thấm được hiểu chưa. Rồi đến lúc đi siêu âm về, con bé hay con bị sao thì cả nội cả ngoại cả chồng sẽ cứ dồn hết lên con mẹ. Nào là : "ăn uống không cẩn thận để con bé", nào là "thức khuya cho lắm vào để con bé". Chả có con mẹ nào muốn con mình bé cả, ok? Cái gì cũng dồn lên con mẹ nhưng thử hỏi có ai nghĩ xem tâm trạng người mẹ như nào không? Mẹ có bị stress hay trầm cảm trước khi sinh không?
Mẹ có hay khóc hay tủi thân không? Đâu cứ phải chỉ có mỗi chuyện ăn ngủ ảnh hưởng đến đứa bé đâu. Lúc bầu bí tâm lý thay đổi, nhiều khi chỉ là chuyện rất nhỏ cũng khóc lóc suy nghĩ tiêu cực rồi. Đàn bà nói cho cùng thiệt thòi lắm, lúc bầu bí còn tủi thân gấp nhiều lần. Cơ thể béo ra, bụng rạn, đùi rạn, ngực rạn, xấu xí. Tự nhìn vào gương tự chả muốn nhìn bản thân mình. Biết là béo, biết là xấu nhưng vì con vẫn dám hy sinh hết. Ăn thật tốt , không mĩ phẩm, không làm đẹp , không ăn không uống bất cứ cái gì làm ảnh hưởng đến con mặc dù thèm đến không ngủ được, nhìn bụng rạn bụng to cũng ngán ngẩm nhưng con tăng cần đều là thấy may mắn lắm rồi! Đấy, đàn ông các anh góp được cái gì vào sự phát triển của đứa bé?
Xời, đừng nói không có tôi thì không có con - ngân hàng tinh trùng đầy ra đấy, ok? Các anh chỉ có thể giúp vợ một việc duy nhất là quan tâm, an ủi, chăm sóc vợ thôi. Để vợ không phải buồn, không phải tủi đã là tốt lắm rồi. Đi đâu, làm gì thì nghĩ đến vợ con đừng để con bầu phải chờ cơm hay ngóng chồng về. Về đến nhà hỏi han quan tâm 2 mẹ con tí là chúng tôi yên lòng rồi. Mấy chuyện đơn giản đó mà các anh không làm được thì có tư cách gì làm Bố. lấy được chồng biết yêu thương biết nghĩ cho vợ con thì coi như an ủi được phần nào.
Các anh có vác cái bụng bầu hộ được đâu, có biết cảm giác đau chỗ nọ chỗ kia không lật được người đâu, có bao giờ bỏ thời gian ra để nghiên cứu tất cả các thông tin về phụ nữ khi mang thai và sự phát triển của đứa bé mặc dù trong tay vẫn là cái smartphone luôn có sẵn google! Đến việc con các anh đẻ ra sẽ dài bao nhiêu cm tôi cũng dám chắc chả mấy anh tìm hiểu. Cũng chẳng bao giờ biết đến những cái bệnh như Tiền sản giật hay tiểu đường thai kì là gì? Có những người thai kì diễn ra rất nhẹ nhàng khoẻ mạnh nhưng cũng có những chị em phải nằm trong bệnh viện theo dõi từng nhịp tim của con, huyết áp của mẹ, tiểu ra đạm gây suy thận nguy hiểm cả tính mạng.
Cũng có người cả thời gian bầu bí nằm treo chân để giữ em bé ngoan ngoãn trong bụng? Mấy anh tìm hiểu những điều đó để thương để lo cho vợ mình? Các anh lại càng chẳng thể thay vợ đi đẻ. Người ta nói : "chửa cửa mả ". Người phụ nữ khi sinh đẻ cũng nguy hiểm đến tính mạng để sinh ra đứa bé chứ đâu phải con các anh tự biết chui ra được? Phụ nữ đánh cược cả tính mạng, hy sinh cả sức khoẻ nhan sắc, 1 phần tuổi trẻ để sinh ra 1 đứa con. Không đối xử tốt với cô ấy thì anh định đối xử tốt với ai? Nói cho cùng tôi vẫn không hiểu sao chịu đựng tất cả thiệt thòi, đau đớn, rồi đứa con mình sinh ra vẫn không mang họ mình?
Các em các bạn và các chị chưa chồng con thì nói hay thôi ạ. Chưa trải qua thì chưa thấm. Hên xui lấy đc chồng tốt thì bầu bí sinh nở còn được đỡ đần an ủi. Còn không thì hờn tủi chứ chẳng phải cứ nghĩ : "Ôi zào , tao làm mẹ đơn thân". Chả con nào thích làm mẹ đơn thân đâu trừ khi tình huống bất khả kháng. Chứ cứ đang và đã mang bầu mới hiểu đc. Mang trong mình 1 đứa bé chẳng phải chuyện dễ dàng đâu. Giữ gìn đứa bé khoẻ mạnh trong bụng mẹ cũng là bao nhiêu lo lắng vất vả của người mẹ.
Nên chồng ơi , anh cứ lệch sóng em đi! Ngày nào cũng nhìn bụng vợ , tâm sự với con : - Bố khổ lắm. Ừ. Bố biết rồi. Mẹ mày quái thai lắm. Bố khổ lắm con ạ! Thì phải chịu khổ, chịu bị hành 1 tí thì tôi còn cảm thấy được an ủi khi con tôi mang họ của anh , nhá! Tôi không bao giờ phủ nhận sự quan trọng của người Bố. Tôi chỉ viết ra để đàn ông có cái nhìn cảm thông cho người vợ thôi.
Con có khoẻ không , sau này tính cách con ra sao phụ thuộc vào sức khoẻ và tâm trạng mẹ lúc này. Mà người quan trọng tác động đến mẹ nhất chính là Người Bố. Đừng để vợ mình buồn tủi hay không chăm sóc vợ để làm ảnh hưởng đến con. Thế đã được coi là anh hoàn thành trách nhiệm của 1 người Cha rồi.
ST
Không thể kìm nước mắt khi biết ra sự vĩ đại của người chồng lầm lì ít nói Hành động của anh càng khiến máu nóng của tôi bốc lên. Tôi xông lại, bóp miệng anh và hét lên: "Anh là người câm à?" Nhà tôi có 4 chị em gái, vì thế mà rất đông anh em rể. Nhưng trong số họ, chỉ có chồng tôi là người ít nói nhất. Ai hỏi thì trả lời, không thì luôn im...