Vì cuộc gọi cho mẹ chồng lúc nửa đêm hôm ấy mà tôi bị chồng ném đơn ly hôn vào mặt
Anh đi rồi tôi vẫn không sao tin được vì tôi mà mẹ chồng nhập viện. Tôi chỉ định nói cho xả giận thôi chứ không nghĩ đến hậu quả.
Tôi biết mình sai rồi nhưng chẳng có cơ hội sửa lỗi. (Ảnh minh họa)
Tôi thuộc mẫu phụ nữ thông minh, mạnh mẽ, không ngại va chạm. Bản tính ấy giúp tôi thành công trên thương trường nhưng không ngờ lại khiến tôi thất bại trong hôn nhân.
Mải mê phấn đấu trong công việc nên gần 30 tuổi tôi mới lấy chồng. Chồng tôi lại là anh giữ xe thâm niên trong công ty. Ai cũng nghĩ tôi lấy anh vì anh hiền lành chịu khó. Chẳng ai biết lý do thật sự.
Vốn dĩ tôi không yêu anh nhiều đến mức phải vung tiền cưới chồng nhanh chóng (nhà anh nghèo nên chi phí đám cưới tôi lo toàn bộ). Chỉ vì tôi đã lớn tuổi nên muốn có một mái ấm cho bằng bạn bè. Tôi nghĩ rằng cưới về rồi thì chắc chắn sẽ yêu nhau thôi. Còn anh vì sao lại chấp nhận tôi ư? Chính anh bộc bạch anh ngưỡng mộ tôi rất lâu rồi. Không ngờ lại có thể trở thành chồng tôi. Vậy là chúng tôi chính thức về chung nhà chỉ sau vài tháng ngắn ngủi tìm hiểu.
Nhưng không hiểu sao càng sống với anh tôi lại càng coi thường anh nhiều hơn. Anh chiều chuộng tôi đến mức làm người khác ghen tị. Hàng ngày tôi chỉ đi làm, tiếp khách rồi về vứt cặp trên salon. Anh sẽ cất giày, cất cặp, nấu nướng, pha nước tắm cho tôi. Đến nồi cơm tôi cũng chẳng biết cắm thế nào.
Nhưng không hiểu sao càng sống với anh tôi lại càng coi thường anh nhiều hơn. (Ảnh minh họa)
Được chiều quá sinh hư, tôi bắt đầu coi những việc anh làm là đương nhiên. Hôm nào về sớm thấy nhà chưa lau là tôi bực bội mắng nhiếc anh. Đáp lại, anh vẫn ôn tồn bảo tôi đi tắm rồi vào ăn cơm. Dù tôi quá quắt đến đâu anh cũng nhường nhịn hết càng khiến tôi có suy nghĩ mình là bà chúa trong hôn nhân.
Có chồng rồi tôi vẫn không ngại đi bar hay nhậu nhẹt tới khuya về. Chồng gọi lần đầu tôi còn nghe máy. Gọi lần hai thì tôi tắt và khóa máy hẳn. Nhiều hôm tôi về nhà trong tình trạng say chẳng biết gì. Sáng hôm sau tỉnh dậy đã thấy chồng mua sẵn thức ăn sáng cho mình.
Hình như quá sức chịu đựng nên có lần anh gây sự khi thấy tôi nhậu say về. Anh mắng tôi là thứ hư hỏng. Vì có men lại cảm thấy bị xỉ nhục nên tôi cũng to tiếng cãi lại và đập phá đồ đạc. Anh chẳng nói nữa chỉ bỏ ra ban công hút thuốc.
Tháng trước tôi được đề bạt lên làm phó giám đốc công ty. Những người trong công ty cũng chuyển sang gọi chồng tôi là ông phó. Mỗi lần như thế anh đều xua tay lia lịa. Tôi còn cười nói anh nhờ tôi mới có được danh xưng ấy nếu không mãi mãi là thằng giữ xe quèn. Anh giận tôi thật. Suốt cả tuần sau anh đi nhậu liên tục. Quần áo, nhà cửa cũng chẳng màng đến nữa. Tôi tiếp khách về khuya anh cũng chẳng gọi hay phần cơm. Tuy nhiên dù tôi có nói gì anh cũng chẳng thèm trả lời lại.
Một hôm tôi đi về đã gần 11 giờ khuya. Nhà cửa vắng tanh tối om. Gọi điện cho chồng thì thuê bao càng khiến tôi điên máu lên. Tôi gọi về nhà mẹ anh để bắt bà gọi điện tìm con trai. Tôi còn nói bà không biết dạy con nên mới đi qua đêm khi đã có vợ. Tôi cung phụng cho gia đình này chưa đủ hay sao mà còn hành hạ tinh thần tôi. Nói một hồi thì tôi tắt máy.
Video đang HOT
Sáng sớm hôm sau chồng tôi về. Mặt anh đanh lại ném vào người tôi tờ đơn ly hôn rồi dọn đồ đi. Tôi tức tối kéo áo anh hỏi lí do. Bất ngờ anh hất tôi ngã xuống nền rồi chỉ thẳng mặt tôi gằn giọng: “Tôi cần vợ chứ không cần giám đốc trong nhà. Nếu không cố kiềm chế tôi đã cho cô vài tát. Nhờ ơn giám đốc cô mà mẹ tôi nửa đêm lên huyết áp phải nhập viện cấp cứu. Lấy cô đúng là sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi”.
Anh đi rồi tôi vẫn không sao tin được vì tôi mà mẹ chồng nhập viện. Tôi chỉ định nói cho xả giận thôi chứ không nghĩ đến hậu quả. Ngay tức thì tôi xé đơn ly hôn rồi chạy vội vào viện thăm bà nhưng nhà chồng chẳng ai nở một nụ cười với tôi. Tôi đóng viện phí họ cũng không cho. Tôi biết mình sai rồi nhưng chẳng có cơ hội sửa lỗi. Ai có cách gì giúp tôi làm lành với chồng và nhà chồng thì chỉ tôi với. Tôi đâu muốn mất anh.
Theo Afamily
Cuộc gọi của chồng cũ lúc nửa đêm: "Em à..anh đang đau quá.."
Kiên thấy mình quay vài vòng trước khi đáp xuống mặt đất. Đầu anh nóng rát, có thứ âm ấm chảy xuống, một tay của anh không thể cử động được.
Vợ cũ: Không có anh, em vẫn ổn
Từ ngày ly hôn, Hòa thấy cuộc sống của mình bình yên hơn lúc trước. Chị từng có 1 tình yêu đẹp khiến bao người ngưỡng mộ và ghen tị nhưng khi tình yêu đó tiến đến hôn nhân thì chẳng tốt đẹp chút nào. Mâu thuẫn vợ chồng đến từ những thứ rất nhỏ như hộp tăm, đôi đũa. Nếu như lúc yêu nhau, giận dỗi, Hòa sẽ bỏ về nhà rồi không gặp nhau mấy ngày, tức giận vì thế cũng hết. Nhưng lấy nhau rồi, giận đến tím tái mặt mày vẫn phải nhìn thấy mặt nhau, lại cãi nhau, cái vòng luẩn quẩn ngày này qua ngày khác khiến Hòa mệt nhoài.
Ngày Hòa phát hiện chồng có bồ, không hiểu sao chị thấy rất bình thản. Vợ chồng sống với nhau lúc nào cũng căng như dây đàn, chẳng có gì khó hiểu khi chồng Hòa tìm niềm vui nơi khác. Thế nên Hòa chẳng đánh ghen, cũng chẳng bận tâm cô nhân tình của chồng là ai, Hòa chỉ viết đơn ly hôn rồi đưa chồng ký. Hai vợ chồng hoàn tất thủ tục rất nhanh. Hòa trở về cuộc đời độc thân sau 18 tháng.
Hòa còn yêu chồng không? Đôi lúc Hòa cũng tự hỏi mình như thế nhưng rồi chẳng tìm được câu trả lời. Hòa vẫn nhớ đến anh, vẫn nghĩ về anh, vẫn mơ thấy anh hàng ngày nhưng chị không liên lạc, tìm cách cắt đứt mọi mối quan hệ liên quan. Chị muốn bản thân phải quên anh, quên triệt để. Nhiều người đánh tiếng tìm hiểu Hòa nhưng chị đều khéo léo từ chối, chị biết bản thân mình cần thời gian.
Câu nói Hòa luôn dùng để tự trấn an bản thân những lúc yếu lòng: "Không có anh, em vẫn ổn.". Đêm nào Hòa cũng để nước mắt lăn ướt gối và hôm sau chị lại tươi tỉnh đi làm.
Thế rồi đêm đó, như thường lệ, Hòa đọc quyển sách yêu thích của mình rồi chìm vào giấc ngủ thì chuông điện thoại vang lên. Con số hiện lên khiến chị không khỏi bất ngờ. Chị lưỡng lự không biết có nên nhấc máy hay không. Cuộc gọi đầu tiên kết thúc, cuộc gọi tiếp theo lại vang lên, có vẻ người đầu dây bên kia thực sự muốn nói chuyện với chị, cuộc nói chuyện đầu tiên sau gần 1 năm.
Hòa hít 1 hơi sâu rồi nhấc máy:
- Anh à..
Câu nói Hòa luôn dùng để tự trấn an bản thân những lúc yếu lòng: "Không có anh, em vẫn ổn." (ảnh minh họa)
Chồng cũ: Mất em, anh không còn là anh nữa
Người ta nói Kiên bạc tình. Ly hôn vợ cũ chưa lâu, Kiên đã rước về nhà cô vợ mới cùng cái bụng bầu lùm lùm. Không tổ chức đám cưới, cũng không ra mắt họ hàng, bạn bè, vợ mới với Kiên cứ chung sống với nhau như thế. Hàng ngày Kiên đi làm từ sớm, tối muộn mới về, nhà cửa giao phó hết cho người giúp việc. Vợ mới của Kiên chỉ việc ăn, ngủ và dưỡng thai.
Bề ngoài, Kiên tỏ ra rất ổn. Anh đổi xe mới, mua sắm nhiều đồ hiệu, khoác lên mình vẻ bảnh bao, đắt giá. Công việc của Kiên cũng ngày càng thăng tiến, hầu như tháng nào lương thưởng cũng rất nhiều. Kiên còn sắp lên chức cha nữa. Chắc hẳn anh đã quên bẵng đi vợ cũ cùng cuộc hôn nhân cơm không lành, canh không ngọt đó rồi.
Nhưng chỉ mình Kiên biết, nỗi cô đơn trong lòng anh lớn thế nào. Cũng chỉ mình Kiên biết, anh của ngày hôm nay khác xa anh của những ngày trước, những ngày anh có Hòa bên mình. Vợ mới của Kiên ngoan và yêu thương anh rất nhiều nhưng anh không thể đáp lại cô bằng tình cảm tương tự. Kiên luôn nhớ Hòa nhưng anh không còn cách nào để kéo cô trở về bên mình cả.
Đêm đó, Kiên trên đường trở về nhà sau chuyến công tác 4 ngày. Người mệt lả, Kiên lái xe trong tình trạng gật gù vì buồn ngủ. Thế rồi ánh chớp lóe lên, tiếng động rất lớn, Kiên thấy mình quay vài vòng trước khi đáp xuống mặt đất. Đầu anh nóng rát, có thứ âm ấm chảy xuống, một tay của anh không thể cử động được. Kiên thấy đau, toàn thân run rẩy vì những cơn đau. Kiên lấy hết sức chộp lấy chiếc điện thoại gần đó và bấm số gọi.
Kiên luôn nhớ Hòa nhưng anh không còn cách nào để kéo cô trở về bên mình cả. (ảnh minh họa)
"Em à..anh đang đau quá.."
Hòa nín thở khi nghe thấy tiếng thở gấp gáp bên đầu dây kia. Có gì đó không ổn, chị biết thế, nên chị cứ nói liên tục:
- Anh.. Anh đang ở đâu đấy? Anh có nghe thấy em nói gì không? A lô a lô anh có nghe thấy không? Anh nói gì đi chứ!
- Em.. em à...
- Anh sao vậy? Sao giọng anh lại như thế? Có chuyện gì đúng không? Anh đang ở đâu?
- Anh đang đau quá.. em à.. đau quá..
- Anh bị sao thế? Anh đau chỗ nào? Giờ anh đang ở đâu? Anh nói đi giờ anh đang ở đâu? Em đến với anh nhé
- Trên đường.. anh bị đâm xe.. không kịp nữa.. em à.. anh nhớ em, nhớ em rất nhiều
- Anh gọi cấp cứu chưa? Có ai ở đó không? Có ai giúp anh không? Anh phải tỉnh táo nhé. Đừng dập máy, em đến với anh đây. Nhớ là đừng dập máy, cứ nói chuyện với em. Em đến với anh ngay đây. Chờ em. A lô anh nghe thấy không? Nói chuyện với em đi!
- Anh hối hận lắm... em à.. anh thực sự rất hối hận. Vì sao anh lại để em đi? Vì sao anh lại đánh mất em? Ngày nào anh cũng tự trách mình. Không có anh em vẫn ổn nhưng không có em, anh thực sự không còn là anh nữa. Anh nghĩ nếu đời này không có em nữa thì thôi chết quách đi cũng được. Nhưng anh lại sắp làm bố, con anh không thể không có bố...
- Anh! Sao anh im lặng? Anh à, anh nói tiếp đi. Em đang nghe mà anh à.. A lô a lô, anh đừng ngủ nhé, chờ em đến rồi anh hẵng ngủ, anh đừng ngủ lúc này
- Anh xin lỗi... anh thực sự xin lỗi...
"Tút tút tút.."
Con anh ấy thì cũng là con chị
Hòa đỡ lấy đứa bé sơ sinh bé bỏng, nó mở to cặp mắt nhìn chị, toét miệng ra cười. Hòa cũng cười lại, bất giác thấy khóe mắt mình cay cay.
- Cảm ơn chị đã giúp đỡ mẹ con em những ngày qua - Người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh nhìn Hòa đầy biết ơn
- Có gì đâu, đừng nói câu cảm ơn đó mãi nữa
- Em thấy có lỗi lắm. Em chỉ là...
- Chị đã bảo không cần nói nữa. - Hòa quay sang nhíu mày: Con anh ấy thì cũng là con chị. Chúng ta sẽ cùng nuôi dưỡng con bé lớn lên thật tốt nhé. Giờ em nghỉ chút đi, chị bế nó được rồi.
Hòa bế đứa bé ra bậu cửa sổ, chỉ cho nó bầu trời xanh ngoài kia. Nhất định chị sẽ nuôi dạy nó thật tốt, vì anh, cũng là vì chị...
Theo Một thế giới
Cuộc gọi lúc nửa đêm tố cáo bí mật tày đình của chồng Hạnh nghe xong gạt phăng đi, anh kiên quyết bảo cô chờ đợi, thậm chí có đêm anh còn nói "Cứ thế này chẳng vui hơn sao em?". Hạnh năm nay 27 tuổi, còn chồng cô 38 tuổi. Mới đầu khi anh về ra mắt gia đình anh ai cũng lên tiếng phản đối. Mọi người hỏi cô "Cưới vội thế có hạnh...