Vì cô đơn nên mạnh mẽ hay vì mạnh mẽ nên phải cô đơn?
Dù nói thế nào đi nữa thì hai việc này cũng chẳng có gì khác nhau vì đến cuối cùng nỗi đau cũng chẳng thể khiến họ sợ hãi.
Có những người không phải họ muốn mạnh mẽ cũng chẳng hề muốn cô đơn. Hơn bất cứ ai họ luôn mong có một bờ vai để tựa vào, khao khát có một người để yêu thương đến hơi thở cuối cùng. Thế nhưng họ lại chọn một mình sau quá nhiều tổn thương chẳng phải họ sợ hãi mà không muốn bản thân mình thêm một lần gục ngã.
Chuyến du lịch một mình đầu tiên trong đời là khi cô 23 tuổi, cái thời điểm mà người ta chông chênh giữa những năm tháng cuộc đời. Và chuyến đi đó một phần là để cô chạy trốn còn lại là muốn đối diện với chính bản thân mình.
Người ta thấy một cô gái lặng lẽ khóc giữa phố động người rồi lại cười ngây dại khi bắt gặp một đôi tình nhân. Người ta thấy một cô gái đi bộ hàng giờ đồng hồ chỉ để nhặ t những cánh hoa rồi kẹp cẩn thận chúng vào tờ giấy mang về. Người ta còn thấy một cô gái tay kéo chặt áo để tránh cái se lạnh của nơi đây. Một cô gái lạc lõng giữa thế giới đầy nhộn nhịp.
Trước lúc lên máy bay, cô đã nghĩ rằng mục đích của chuyến đi này là để quên được anh, quên tất cả những nỗi đau và sự giả dối anh đã dành cho cô. Song, càng đi cô càng nhận ra quên cũng chỉ là một khái niệm và mọi thứ chỉ là ảo giác cho đến khi cô rời đi.
Video đang HOT
Bởi lẽ khi trở về hai người có thể gặp lại cũng có thể không gặp lại nữa nhưng cô không thể thay đổi được việc anh vẫn tồn tại và đã từng là một phần trong cuộc sống của cô, chỉ tiếc rằng anh cũng là cả sự sống của một người khác nữa.
Cô khẽ ngân nga một vài câu hát: “Làm gì có ai thương em như vậy, có ai cần em đến thế”… Đúng là cô vẫn chưa tìm ra được người đó, bởi lẽ anh đã từng nói với cô những điều tương tự và anh cũng nói với người khác điều đó mà thôi. Cô đã từng nghĩ rằng mình sẽ giành lấy tình yêu bằng mọi giá, sẽ giữ anh bên mình thay vì để anh trở về với người trước đây.
Nhưng cô bật khóc nức nở khi thấy anh và người đó đang từng ngày tìm cách quay về bên nhau. Cô cũng chỉ có một phần vì đau còn lại là vì bản thân đã quá ngu ngốc, đã tin rằng anh cũng sẽ yêu cô như cái cách cô yêu anh. Hóa ra trước giờ mối quan hệ này thật sự chưa từng đặt tên.
Cô an tâm khi anh quay lại bên người đó, họ đã trải qua sóng gió là cô để có thể quay trở về bên nhau. Còn cô trước khi đi cũng đã để anh thấy mình được hạnh phúc, để anh càng dễ buông tay và quên đi quãng thời gian mà hai người họ đã phạm đủ sai lầm.
“Em yêu người khác rồi, anh ấy không để em phải lo lắng như khi bên cạnh anh và quan trọng là anh ấy chỉ có một mình em thôi”, những lời đó cô cũng chẳng biết mình lấy ở đâu ra để nói nhưng nếu có thể làm cho anh dễ dàng ra đi thì cô sẵn sàng. Anh nở nụ cười dễ chịu như chỉ chờ cô nói vậy rồi quay đi anh cũng không quên chúc cô hạnh phúc.
Người ta thường bảo mạnh mẽ quá nên sẽ phải cô đơn, đúng là cô mạnh mẽ tới mức có thể buông tay để anh đi dù cô biết rằng sau đó mình sẽ phải đối mặt với sự cô đơn, đối mặt với những đau đớn. Nhưng cũng chính sự cô đơn đó đã trở thành động lực giúp cô mạnh mẽ hơn rất nhiều vì cô biết điều gì là tốt nhất cho cả ba người.
Theo ilike.vn
Nghề làm vợ: Giỏi, ngoan đến mấy cũng bị coi là vô dụng
Nghề làm vợ ở Việt Nam là cái nghề bạc bẽo, rẻ mạt và bị coi thường nhất. Lương 0 đồng, vợ ngoan, giỏi đến mấy cũng bị coi là đồ vô dụng.
Nói đến nghề làm vợ ở Việt Nam, các ông chồng liền cười khẩy châm biến vì nghĩ đó là điều nực cười, làm vợ thôi chứ đâu phải việc gì nặng nhọc, vất vả mà được coi được là 1 nghề rồi tỏ vẻ xót xa cho chị em phụ nữ này nọ. Đàn ông chưa từng làm vợ 1 ngày sao hiểu được nỗi vất vả, tủi thân của vợ chứ. Không những làm vợ, họ còn phải làm dâu, làm mẹ và phải nghe hàng trăm lời chỉ trích từ bà con , hàng xóm đến những người xa lạ.
Làm vợ ở các nước khác thì sướng như tiên vì được chồng chiều, san sẻ việc nhà, cùng nhau nuôi dạy con cái và không bao giờ sống chung với mẹ chồng. Nhưng riêng ở Việt Nam lại hội tụ đầy đủ những điều đó. Mẹ chồng thì khó tính, soi mói con dâu từ cái nhỏ nhất để bắt lỗi, con dâu sai hay đúng thì cũng đều bị mẹ chồng chửi, nói xấu. Con dâu cãi lại thì bảo con này láo, nhưng im lặng thì lại bảo con này ngu để người ta đè đầu cưỡi cổ không ý kiến gì. Sống kiểu gì cũng không đúng, thử hỏi các bà mẹ chồng con dâu phải sống sao cho lòng vừa các bà đây.
Con gái lấy chồng thì dường như cắt đứt các mối quan hệ bên ngoài, bạn bè thân thiết cũng hiếm găp, không có mối quan hệ mới chỉ biết từ nhà đến cơ quan rồi 5h30 tan sở lại làm tay đua tốc độ lạng lách về nhà đón con, đi chợ, lo bữa tối cho chồng, nhà chồng. Vợ làm quần quật từ sáng sớm tinh mơ đến khuya mới được nghỉ, chẳng có thời gian mà soi gương xem mình hôm nay thế nào. Thế nhưng sự hi sinh, vất vả, đảm đang ấy với chồng và nhà chồng chẳng hề được ghi nhận, họ vẫn tặc lưỡi nói vợ là kẻ vô dụng, ăn hại trong gia đình họ.
Có lẽ thời gian khủng hoảng và tâm lý nhất của các cô vợ là thời kỳ bầu bí và sau sinh. Không đi làm được, ở nhà chăm con phải phụ thuộc toàn bộ kinh tế vào chồng. Thế rồi hết mẹ chồng rồi đến chồng chửi vợ rằng là đồ ăn bám, vô tích sự. Con có ốm, có khóc thì đều là lỗi của vợ hết, là do vợ không biết chăm con để nó ra nông nỗi này. Hay kể cả vợ đi làm, kiếm ra được tiền trang trải cuộc sống gia đình thì cũng bị chồng coi là đồ vô dụng.
Đi làm lương cao, tiêu tiền rủng rỉnh thì mẹ chồng lại nói con dâu tiêu hoang, hay đi làm gái nên mới nhiều tiền như thế. Thực sự nghe những lời đó chẳng bà vợ nào có thể chịu đựng được. Không làm ra tiền thì kêu ăn bám, làm ra tiền thì bảo con dâu cặp kè với thằng nào phản bội con trai bà. Thật là chẳng biết sống sao cho vừa lòng mẹ chồng, lẫn chồng bây giờ.
Nghề làm vợ ở Việt Nam là cái nghề bạc bẽo, rẻ mạt và bị coi thường nhất. Lương 0 đồng, nhưng 1 chút biết ơn của chồng, nhà chồng với vợ cũng không. Họ nói rằng trách nhiệm của 1 người vợ là phải thế, ai cũng làm được tại sao phải kêu ca khóc lóc?? Rằng chồng mới là người khổ nhất. Nhưng xin thưa, các ông chồng chỉ đi làm đúng 8 tiếng về nhà có người cơm bưng nước rót hầu hạ, con cái không phải lo thì khổ ở chỗ nào?? Trong khi đó vợ cũng đi làm 8 tiếng nhưng lại cõng thêm việc nhà, con cái, rồi phụng sự bố mẹ chồng nữa. Các ông muốn biết làm vợ sướng hay khổ thì cứ làm vợ một ngày rồi sẽ hiểu.
Đến bao giờ thì các bà vợ mới được chồng, nhà chồng coi trọng, biết ơn đây. Phụ nữ vốn đã chấp nhận thiệt thòi thì đừng bắt họ phải gánh thêm sự cô đơn, trách nhiệm này kia nữa. Là 1 ông chồng có trách nhiệm, 1 bà mẹ chồng tốt thì nên biết thương lấy vợ/con dâu mình. Bởi ngoài vợ/con dâu ra không có ai hết lòng phụng sự, hầu hạ nhà bạn đến thế đâu. Đừng để lúc vợ rời xa bạn thì bạn mới hối hận và trân trọng vợ.
Theo guu.vn
Với những người không thương mình thì đừng cố nữa! Mùa đông, những người độc thân sẽ lại kêu gào vì thiếu một nửa ấm áp nên có, những kẻ yêu nhau sẽ quấn quýt hơn một chút và thầm cảm ơn những sự sắp xếp kỳ diệu của tạo hóa. Tôi, trở lại với sự cô đơn không cần than thở thêm lần nữa, không cần một ai lấp chỗ trống, cũng...