Vị cô đơn!
Bất chợt ta lại nhớ người ấy, người từng có một bàn tay ấm và một trái tim nồng dành cho ta, hạnh phúc của người ấy giờ ra sao nhỉ? Bình yên với ta có lẽ vẫn là một cái gì đó quá xa xỉ thì phải. Em vẫn là em nhưng anh đã không còn là của anh như ngày xưa.
***
Nửa đêm, nhâm nhi ly cà phê, cảm nhận cái đắng đến nao lòng trong từng giọt. Cái đắng mà ngày xưa mình chưa bao giờ cảm nhận thấy, cuộc sống và những ngã rẽ của nó vẫn khiến con người ta phải ngoái đầu lại để nhìn con đường đã qua ấy. Và rồi ai đó giật mình khi con đường đó nó không như mình nghĩ. Những dấu chân để lại, có cái rất nhẵn nhụi nhưng cũng có cái bị biến dạng theo thời gian.
Xa rời cái quá khứ để sống trong một con người mới, người ta vẫn tự hào rằng mình đang làm được nhiều thứ hơn mình nghĩ, nhưng có phải ai cũng như vậy đâu đúng không? Nặng nề những ngày như thế này, màn đêm ngoài kia không tĩnh mịch như cái vẻ bề ngoài người ta vẫn nghĩ, cũng phải nó che giấu tốt nhất hình dạng một con người nhưng ai biết trong cái tĩnh mịch ấy có cái gì đang xảy ra?
Trải qua cuộc đời với nhiều bài học xương máu, chẳng biết rồi con người có nhận ra rằng ban ngày mình chỉ sống với cái vỏ bọc của mình thôi hay không nữa, chỉ chắc chắn rằng, đêm xuống người ta sẽ phải trăn trở nhiều hơn, suy nghĩ nhiều hơn về bản thân, về bạn bè và về tất cả mọi thứ trong cuộc sống đầy lo toan này. Người ta bàng hoàng khi nhận ra rằng mình cũng yếu đuối, cũng mong manh và dễ vỡ như cái bình thủy tinh ngay trước mặt vậy. Mấy ai dám đối mặt với những điều đó đâu?
Video đang HOT
Đêm nay, bên điếu thuốc tàn và ly cà phê đắng ta lại nhận ra những điều không phải mới nhưng lại khiến ta trăn trở nhiều hơn, suy nghĩ nhiều hơn về những thứ đã qua và những gì sắp tới. Có mấy ai biết đằng sau sự lầm lì, ít cười và mạnh mẽ bề ngoài ta cũng cần một hạnh phúc nhỏ nhoi như bao con người ngoài kia, và chắc cũng chẳng ai biết rằng giờ này ta cũng cần lắm một bàn tay để nắm chặt lấy tay ta như ngày trước, đơn độc, lạc lõng giữa nơi mà chẳng lúc nào không có người, nhưng ai biết điều đó không? Khó khăn rồi lại đến, và chẳng hiểu sao những lúc như thế ta lại càng đơn độc, càng lẻ loi, bạn bè ta nhiều lắm chứ? Nhưng ai rồi sẽ sẵn sàng bên ta những lúc như thế này? Ai sẵn sàng đi sau ôm lấy ta để ta cảm nhận rằng dù sao cũng còn ai đó với một trái tim sẵn sàng chờ ta trong con đường ấy?
Bất chợt ta lại nhớ người ấy, người từng có một bàn tay ấm và một trái tim nồng dành cho ta, hạnh phúc của người ấy giờ ra sao nhỉ? Bình yên với ta có lẽ vẫn là một cái gì đó quá xa xỉ thì phải. Em vẫn là em nhưng anh đã không còn là của anh như ngày xưa, em đã có một gia đình nhưng trong gia đình đó không có chỗ cho anh như những gì hai đứa từng mong muốn. Cuộc sống lại cuốn anh đi theo một hướng khác em à. Không biết nếu nhìn thấy anh bây giờ em sẽ vui hay sẽ buồn nhỉ? Chắc là em sẽ vui vì anh đã mạnh mẽ hơn, anh đang đứng bằng đôi chân của chính mình và đang đi những bước của chính bản thân nhưng chắc là em sẽ buồn lắm nếu biết rằng người em từng gọi là ông xã ngày xưa giờ đang phải chống lại với sự cô đơn từng ngày.
Em biết không, rất nhiều đêm anh nhớ em lắm đấy. Nhưng rồi anh cũng vượt qua được điều đó em à. Lâu quá rồi chúng mình không gặp nhau đúng không em? Cầu mong em bình an như những gì em mong ước. Lại một bài học cuộc đời cho những thứ chúng ta tạo ra trong cuộc sống và đêm nay mong rằng sẽ là đêm cuối cùng ta cảm thấy mình đang đơn độc như thế trên con đường này.
Theo VNE
Vì trái tim em không anh, chắc sẽ ngừng đập!
Em ước có thể hoán đổi vị trí cho nhau để một lần anh cảm nhận được trái tim em.
Lạ thế đấy, anh có là gì mà làm trái tim em ngừng đập? Sao thế được, cứ mỗi lúc thế này lại thấy ghét trái tim mình kinh khủng, là trái tim của mình mà sao lại không nghe theo sự điều khiển của mình, lại để kẻ khác tuỳ ý tung hứng.
Là bởi những niềm vui hạnh phúc khi bên anh hay thực chất là những vết thương chằng chịt anh tạo ra đã khắc sâu nơi trái tim của em làm nó không còn lành lặn, không còn biết đâu là chủ nhân thực sự của mình? Anh độc ác thế đấy, tàn nhẫn thế đấy! Anh xuất hiện rồi quan tâm và làm trái tim cô đơn của em rung động, làm nó ấm áp hạnh phúc và biết yêu anh, biến nó thành của anh và rồi dần dần chẳng biết từ khi nào nó chỉ nhìn thấy mỗi anh, rung động mỗi anh, chỉ yêu mỗi anh... Nhưng giờ anh đang làm gì trái tim của em rồi? Có lẽ không thể đếm hết bao nhiêu vết thương anh đã tặng cho nó, không thể biết nó đã đau đến mức nào, nhức nhối ra sao?
Có lẽ vì nó quá đau và dù thời gian trôi qua nó vẫn còn đau nên đêm nào nó cũng làm em khóc, hay nước mắt là thuốc gây tê làm giảm nỗi đau chăng? Anh có biết rằng nước mắt khi buồn khác với nước mắt khi đau, và giọt nước mắt khi ta khóc oà cũng rất khác giọt nước mắt khi khóc thầm kìm nén để cố nuốt vào trong nhưng bất lực, khác nhiều lắm! Nếu anh trải qua anh sẽ cảm nhận được. Anh hay bảo em sao lúc nào cũng kêu buồn kêu chán, sao lúc nào cũng trách anh vậy, anh không xấu đến thế đâu, mỗi lần như thế em lại càng thấy buồn hơn. Em ước có thể hoán đổi vị trí cho nhau để một lần anh cảm nhận trái tim em, trái tim mà anh làm chủ nhưng lại chẳng hiểu gì về nó.
Trước khi yêu anh em cô đơn một mình và giờ em cùng với nỗi đau của mình cô đơn (Ảnh minh họa)
Em đã sai rồi, trái tim em đã sai ngay từ đầu khi mà tin và yêu người không thể thuộc về mình, nó càng sai hơn khi cố chấp yêu cái người đã làm nó đau rất nhiều, phản bội nó rất nhiều, phụ bạc nó cũng rất nhiều mà chẳng muốn xoa dịu nỗi đau trong nó. Lần nào cũng thế nó cứ loay hoay tự băng bó vết thương lòng, tự đứng dậy đối diện với anh, thế mà đến một chút trách móc anh cũng không cho nó nói. Nước mắt em không muốn rơi trước mặt anh, không muốn anh thương hại, càng không muốn anh coi thường vì thế anh đừng hỏi sao lúc nào em cũng kêu buồn kêu chán và từ giờ em sẽ chẳng than thở với anh. Bao nhiêu nỗi đau em sẽ cô đơn một mình đón nhận và lại tự mình băng bó vết thương để đứng dậy, trước khi yêu anh em cô đơn một mình và giờ em cùng với nỗi đau của mình cô đơn.
Trái tim em là thế đấy, nếu anh có thể một lần hiểu nó thì nó có lẽ cũng được an ủi phần nào, Nhưng một người vừa tệ bạc vừa vô tâm như anh thì sao biết đến người khác. Vì thế mà cái điều đơn giản nhất nó mong mỏi là một lần được đi chơi cùng anh theo đúng nghĩa anh cũng không thể làm cho nó, sao nó có thể yêu điên cuồng một người mà đến một chuyến đi chơi đơn giản dành riêng cho nó cũng không làm được? Là anh quá kém cỏi hay là em quá tham lam? Chỉ là được cùng người mình yêu thương dạo phố, cùng chọn những món ăn ngon, cùng ngắm nhìn những nơi thật đẹp, cùng ngủ thật ấm áp, dù chỉ là một ngày như thế. Nhưng anh không quan tâm đối phương mong mỏi điều gì, anh chỉ quan tâm anh muốn gì, anh sẽ chỉ quan tâm khi anh cần họ và lãng quên khi đã sử dụng xong.
Cứ như thế càng ngày anh càng làm tổn thương trái tim em, nó chẳng còn chỗ nào lành lặn để anh dày vò nữa đâu, hay anh muốn khoét sâu hơn những vết thương ấy, tàn nhẫn đến thế sao, kết quả của việc đặt yêu thương sai chỗ lại khiến bản thân không thể thoát khỏi những đau khổ mệt mỏi và uất hận. Đến cuối cùng chỉ huỷ hoại chính mình, đánh mất thời gian quý giá của bản thân vì những điều không xứng đáng. Có lẽ em không thể tha thứ cho anh vì em quá đau khổ, nhưng chính vì không thể tha thứ nên không thể lãng quên và luôn luôn mệt mỏi. Người con gái như thế liệu có thể lại bắt đầu lại hay không? Có thể tin và yêu một người đàn ông khác được không, mà nếu có thì thời gian và tuổi xuân có thể chờ đợi được đến lúc đó hay không, có muộn không để khi trái tim bớt đau cũng là khi ta muốn thì ta có thể bắt đầu lại mọi thứ với người thực sự dành cho ta- không phải là anh!
Theo VNE
"Ăn vạ" con dâu, mẹ chồng động tí là ngất xỉu Hễ lúc nào muốn dằn mặt con dâu là mẹ chồng em lại lăn đùng ra ngất xỉu, thế là mọi người trong nhà lại nhìn em như nhìn quái vật. Ngày đầu tiên về nhà chồng, mọi người đã lưu ý em rằng, mẹ có bệnh tim, mẹ lại rất dễ xúc động, vì vậy đừng có mà làm bà giận dữ,...