Vì chuyện mừng t.uổi mà tôi và chị dâu không nhìn mặt nhau
Ngày tôi về nhà chồng, tất cả đều ở chung trong một căn nhà 3 tầng. Tuy rộng rãi nhưng lại cảm thấy chật hẹp vì cuộc sống chung đụng khá là khó khăn. Tôi mệt mỏi vì ra vào đã đ.ập mặt vào anh chồng, chị dâu chồng. Cuộc sống nếu như thuận hòa thì không nói làm gì, đằng này, chị dâu chồng và tôi cũng không hợp nhau. Được ông anh chồng thì suốt ngày bênh vợ cũng nản cả người.
Mọi việc trong nhà ngoài mẹ chồng tôi thì có tôi, về sớm là phải vào bếp dọn dẹp, cơm nước cho cả nhà. (Ảnh minh họa)
Vợ chồng tôi ở tầng 2, còn chị ở tầng 3. Ngày nào chị đi qua cũng loa ầm lên, nói to như loa phát thanh làm con tôi đang ngủ thì tỉnh giấc khóc ầm lên. Và việc của tôi là phải ru con ngủ, rồi lại vất vả bế ẵm khi đang say giấc.
Có lúc đi về khuya, chị cho các con về nhà rồi vào nhà tắm tắm gội ầm ầm. Tôi bực mình bảo chồng ra nhắc nhở vì con đang ngủ thì chị cau có mặt mày bảo ‘cô chú sướng nhỉ, suốt ngày được ngủ sớm, còn chị bận rộn tối ngày’. Mà chị bận gì cho cam. Chị suốt ngày kiếm cớ đợi chồng vì đi chung xe, đi làm xa nên về muộn. Con cái thì vứt cho ông bà nội trông nom từ sáng tới tới. Mọi việc trong nhà ngoài mẹ chồng tôi thì có tôi, về sớm là phải vào bếp dọn dẹp, cơm nước cho cả nhà.
Những ngày tháng sống chung với nhà chồng quả thật vô cùng mệt mỏi. Tôi không phải người tính toán, nhỏ nhen ích kỉ nhưng tôi cũng đi làm cả ngày, tại sao cứ phải về phục vụ nhà chồng. Tôi vô cùng chán. Có lúc muốn nghỉ ngơi, có lúc muốn về nhà ngủ một giấc sau một ngày làm việc mệt mỏi cũng phải vào bếp mà nấu nướng. Mà đâu phải nấu ít, nấu cho cả nhà gần chục miệng ăn. Từ bố mẹ chồng, vợ chồng hai nhà đến các cháu. Bà nội thì nói phải chăm con của chị dâu nên không làm việc được, thế là lại đến tay tôi…
Nhưng chị dâu được cái khéo miệng. Dù không làm gì nhưng cứ về là chị lại nịnh hót chồng và mẹ chồng. Chị không hết lời khen mẹ chồng, thi thoảng lại biếu t.iền bà. Thật ra, chị có t.iền, nhiều hơn tôi nhưng lại luôn tỏ ra nghèo khó. Mà nghèo khó còn không tiếc t.iền biếu bà thì bà mừng là phải.
Thi thoảng chị lại biếu mẹ chồng vài triệu là bà vui lắm. Còn tôi thì sắm sửa mọi thứ trong nhà mà mẹ chẳng nhìn ra. Biếu được mẹ vài triệu thì mẹ lại sắm cho cả nhà, mua đồ ăn các thứ mà bà đâu thể hiểu. Cứ cho là chuyện biếu xén đó là người có ý thức, khéo léo nhưng tôi không thích nịnh hót kiểu như vậy. Tôi đã đóng góp cho gia đình từ t.iền điện nước, ăn uống, sữa sãi cũng mua cho bà uống, bà còn tính toán gì với tôi? Có lẽ, mẹ chồng không nhìn ra tấm chân tình của người con dâu này.
Mẹ chồng cũng vì chị dâu biếu nhiều t.iền hơn mà trở mặt với tôi, lại bảo tôi tiết kiệm, không biết chăm sóc bố mẹ chồng, mang tiếng quanh năm ở nhà chồng. Chị dâu cũng ở nhà chồng, có thua kém gì tôi. Chỉ là, thời gian chị ở nhà ít hơn tôi vì đi sớm về khuya, con bỏ cho bà trông. Còn tôi thì đi muộn về sớm. Tôi và mẹ chồng giáp mặt nhau nhiều hơn.
Chính vì cái sự quanh năm ở chung với bố mẹ chồng, mua sắm biết bao nhiêu thứ, từ đào, từ quất, từ bánh kẹo nên tôi mới không thể biếu mẹ nhiều. Mẹ đâu có hiểu, lại nghĩ vài triệu của chị dâu là to nhưng thấm vào đâu so với sô t.iền tôi đã bỏ ra để sắm sửa cho cả nhà? Tết rồi, tôi đã sắm hết bao nhiêu t.iền mẹ có hiểu không? Mẹ lại còn chê bai tôi không biếu mẹ được mấy triệu tiêu Tết. Thử hỏi, anh chồng và chị dâu có sắm cho mẹ được cành đào hay bông hoa? Hay mọi việc đều đến tay con dâu thứ?
Video đang HOT
Thế mà hôm đó bà về lẩm bẩm suốt. Bảo là con dâu cả có ý thức, biết mua mặt cho mẹ chồng trước mặt quan khách. (Ảnh minh họa)
Chị ta cứ báo cáo bận, trốn biệt, rồi về quê ngoại sắm Tết cho bố mẹ đẻ mà bỏ bê bố mẹ chồng. Tôi cảm thấy chán nản, mệt mỏi, nhiều khi muốn buông xuôi. Nhưng lại sợ chồng bất hòa nên cũng cố nhịn cho xong chuyện.
Tết rồi, khách đến nhà rất đông, chị nhằm lúc đó rút ra 1 triệu mừng t.uổi mẹ. Thế là bà mát mặt với bà con xóm giềng. Tối hôm trước, tôi chỉ mừng mẹ 200 nghìn. Vì suy cho cùng, t.iền mừng t.uổi là cái tâm, ai tính thiệt hơn làm gì. Bà là người mẹ cao thượng thì cũng không bao giờ tính vài động t.iền lì xì với con gái.
Thế mà hôm đó bà về lẩm bẩm suốt. Bảo là con dâu cả có ý thức, biết làm cho mẹ nở mày nở mặt trước mặt quan khách. Xem ra tôi không còn vị trí trong lòng mẹ chồng vì chị dâu quá khéo léo, khéo léo một cách giả tạo. Tôi đâu thể làm như thế, với lại, mừng t.uổi rồi còn mừng gì nữa?
Dường như chị dâu thích ganh đua với tôi trong chuyện mừng t.uổi. Chị thích làm xấu mặt tôi trước nhiều người. Nên hôm mùng 1 Tết, có mấy đứa cháu nhà nội tới chơi. Thấy tôi mừng 20 nghìn, chị lập tức ra mừng 50 nghìn rồi còn chìa t.iền ra cho cả thiên hạ nhìn. Nếu chị không nói gì thì tôi cũng không nghĩ. Đằng này chị bảo tôi, ‘cô đi làm lắm t.iền thế mà mừng t.uổi chúng nó lìu tìu vậy, giờ còn ai mừng 2 chục nghìn nữa’. Mừn t.uổi bao nhiêu là chuyện của tôi, với lại, ai bảo tôi đi làm lắm t.iền, lắm được hơn chị chăng? Tôi cũng phải đi nhiều chỗ, tiết kiệm cũng là chuyện cá nhân của tôi. Chị nói câu đó, tôi hiểu tâm địa của chị như thế nào rồi.
Mẹ chồng tôi lại hùa theo chị khiến tôi tức điên người ‘thật đấy, giờ còn mừng 20 nghìn, mang tiếng cháu ruột’. Câu nói của mẹ khiến tôi giật cả mình. Tôi thật không tin nổi vì chuyện mừng t.uổi mà mẹ không thèm nhìn mặt tôi còn khen ngợi chị dâu ra mặt. Tôi biết, trong nhà này, chị dâu chỉ toan tính lấy hết tình cảm của mẹ chồng để sau này đất đai khỏi phải đấu đ.á n.hau.
Thật tình, tôi chẳng bao giờ màng tới mảnh đấy ấy, chỉ mong vợ chồng tu chí làm ăn, có cửa nhà riêng thì ra ngoài sống cho thoải mái chứ ham hố gì. Đúng là lòng tham của con người thật vô đáy. Chị dâu giả tạo mẹ chồng thì lại tin. Tôi sợ một ngày nào đó, nếu bà cứ dung túng con dâu, rồi bà cũng bị chị ta chơi một vố, lúc đó thì mới vỡ lẽ, ai là con dâu chân tình.
Theo Eva
Cứ nghĩ mẹ không thương mình nên con gái mặc kệ cho anh trai và chị dâu chăm mẹ và cái kết
Cầm tờ di chúc của mẹ lên đọc, Lê run rẩy mắt không ngừng rơi nước mắt. Trời ơi, vậy là bao lâu nay cô đã hiểu lầm về mẹ rồi ư? Bỏ nó xuống cô chạy thật nhanh đi tìm mẹ để nói lời xin lỗi nhưng...
Mẹ ơi, mẹ không thể như thế được (ảnh minh họa)
Là con út trong gia đình nhưng Lê lúc nào cũng cảm thấy mình là người thừa trong nhà không bằng ấy. Mẹ lúc nào cũng quan tâm, thương yêu anh trai đủ kiểu còn riêng cô thì mẹ mặc kệ. Cô muốn làm gì thì làm, mẹ chẳng quan tâm hay hỏi han gì. Nhiều lúc Lê ghen tỵ với anh trai mình và nghĩ mẹ thích con trai hơn nên mới bỏ rơi cô như thế này.
Rồi 1 ngày nọ mẹ cô đi làm ăn xa, bà để cô lại cho con trai và con dâu chăm sóc. Trước khi mẹ lên xe khách đi xa, Lê níu tay mẹ khóc lóc mếu máo.
- Mẹ, có phải mẹ ghét con lắm không? Chỉ vì con là con gái mà mẹ đối xử với con như người thừa trong nhà thế sao? Mẹ thừa biết là con không thích ở với chị dâu và anh trai cơ mà. Mẹ, mẹ cho con đi theo với mẹ đi. Con là con gái của mẹ cơ mà.
- Con bé này, nhũng nhiễu quá đấy. Ở nhà với anh trai thì có gì mà không được chứ? Mày định làm mẹ mày phát điên lên đấy à? Buông tay ra mẹ còn đi không xe nó chạy bây giờ.
Vì cô là con gái nên mẹ không thương cô ư? (ảnh minh họa)
Cứ thế mẹ hất tay Lê ra bỏ mặc cô khóc mếu máo ở bến xe trước bao ánh mắt hiếu kỳ đang nhìn về hướng cô. Bỏ về nhà, Lê cứ thu mình không căn phòng tối om khóc thút thít, mặc cho anh trai chị dâu dỗ thế nào cũng không chịu ra ăn cơm các kiểu.
Lâu dần Lê trở nên tự kỷ, cô ít nói ít cười với mọi người hơn. Thậm chí cô còn gắt gỏng, thái độ với anh chị mình chỉ vì tức tối khi bị mẹ bỏ rơi, mẹ không yêu thương mình như anh trai. Nửa năm kể từ ngày mẹ đi làm ăn xa đến giờ, Lê không nhận được bất kỳ cuộc gọi hay bức thư nào của mẹ gửi cho mình cả. Lẽ nào mẹ đã quên cô rồi thật ư? Hay mẹ không cần cô nữa, cô không phải là con của mẹ cho tới 1 ngày...
Hôm đấy đang ôn thi về nhà, Lê c.hết sững khi nghe được anh trai và chị dâu ôm nhau khóc nức nở tay cầm tờ giấy gì đó.
- Vậy là mẹ sắp c.hết rồi sao anh? Sao có thể nhanh như thế?
- Anh không biết nữa, nhưng mẹ bị ung thư giai đoạn cuối rồi. Mấy bữa trước lên thăm mẹ, thấy mẹ đau đớn mà anh ứa nước mắt thương mẹ.
- Mình có nên cho cô Lê biết chuyện này không anh? Con bé nên được biết trước khi mẹ mất chứ?
- Anh sợ nó sốc không chịu nổi đâu. Để lựa rồi anh tính, nhưng mẹ đã lập di chúc cho con bé rồi mà lại không cho nó gặp mẹ vì sợ con bé đau lòng mà anh thấy thương con bé lắm.
Nghe những lời đó từ anh trai, Lê phi thẳng vào trong nhà giựt lấy tờ giấy anh trai đang cầm mà đọc. Trời ơi, gì thế này mẹ cô đã viết gì trong di chúc thế này: "Lê à, con gái yêu của mẹ. Có lẽ lúc con đọc được những dòng này thì mẹ đã mất rồi. Mẹ xin lỗi vì đã giấu con chuyện mẹ bị ung thư, để con ở nhà với anh chị. Nhưng mẹ không muốn con gái mẹ yếu đuối, khóc lóc như thế. Lê à, mẹ yêu con nhiều lắm. Mẹ chỉ mong thấy anh em tụi con hòa thuận, sống tốt là mẹ vui rồi. Đất đai, tài sản mẹ đã chia đều cho 2 anh em rồi, tụi con nhớ phải thay mẹ chăm sóc nhau nhé!".
- Anh, mẹ sắp c.hết là sao? Sao mẹ và anh lại giấu em chứ? Mẹ đang nằm viện nào.
- Anh xin lỗi, nhưng mẹ không muốn cho em biết sợ em đau lòng. Mẹ muốn em tập trung vào kỳ thi sắp tới. Đó là tâm nguyện của mẹ.
Bật khóc nức nở Lê chạy đi bắt xe khách lên bệnh viện mẹ nằm ngay lập tức. Thì ra bao lâu nay cô đã hiểu lầm mẹ rồi. Mẹ cô không hề ghét bỏ gì cô cả, mẹ lo cho cô nhiều lắm vậy mà cô lại cứ nghĩ xấu về mẹ. Cô phải đến với mẹ nhanh, thật nhanh mới được.
Vừa tới bệnh viện, vừa tìm được phòng mẹ nằm Lê đã ngã khụy khi tấm khăn trắng phủ kín người mẹ cô. Trời đất, căn bệnh ung thư quái ác kia đã cướp mất mẹ cô sao? Ôm lấy mẹ, Lê khóc, khóc nấc lên trong nỗi đau quằn quại. Gía như cô hiểu cho mẹ, cô không hờn dỗi, suy nghĩ trẻ con thì có lẽ giờ đây cô đã nói với mẹ lời xin lỗi được rồi.
Theo blogtamsu
Mừng t.uổi em chồng 200.000 đồng, có phải tôi quá keo kiệt? Mùng 1 Tết Âm lịch, vợ chồng tôi mừng t.uổi em chồng 200.000 đồng, nhưng cô ấy không hài lòng ra mặt. ảnh minh họa Mọi năm, chúng tôi vẫn mừng t.uổi em chồng 1 triệu đồng để em mua sắm, nhưng năm nay do em chồng tôi đã ra trường và có việc làm, thu nhập ổn định, tôi nghĩ khoản t.iền...