Vì chúng ta sinh ra không để dành cho nhau
Nói yêu một người nào đó đã là chuyện khó, huống hồ là buông tay nhau bởi một lời chia tay.
Có thể cô gái ấy/chàng trai ấy ở bên cạnh bạn rất lâu, nhưng cuối cùng thì người ấy vẫn rời xa bạn. Lỗi lầm suy cho cùng, chẳng phải là của bạn, mà cũng chẳng phải là của người ấy. Điều duy nhất mà bạn có thể thừa nhận ngay lúc này, đó là vì “chúng ta sinh ra là không để dành cho nhau”.
Người ta có thể yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, mến nhau từ ánh mắt lí lắc, “cảm” nhau từ nụ cười hồn nhiên mà vô tình bắt gặp. Khi ấy, tình yêu có thể ví như là một dòng điện, xoẹt ngang qua đầu bạn với tốc độ ánh sáng như một trò chơi ma thuật vậy. Và bạn bắt đầu cảm thấy ngờ ngợ, cảm thấy nhớ nếu như không thể gặp được người ấy trong vòng một ngày.
Mọi chuyện tươi đẹp cứ thế diễn ra, hệt như một câu chuyện cổ tích trong thời hiện đại. Bạn cứ ngỡ, bạn và người ấy là cặp đôi hạnh phúc nhất trên đời, và nếu không nhất, thì cũng xếp thứ hai mà thôi.
Thế nhưng, nhớ nhung là thế, yêu đương là thế, mọi chuyện bạn không muốn rồi cũng đến. Bạn ngụp lặn, vô phương trong vòng luẩn quẩn, trong mê cung của một tình yêu đã hết hạn. Bạn bắt đầu cảm thấy ngán ngẩm khi hẹn hò cứ như một nghĩa vụ, khi những câu chuyện về đối phương đã không còn đủ sức hấp dẫn để có thể giữ bạn ở bên, khi tất cả dường như đã là một thói quen. Một thói quen không hẳn là bạn muốn giữ, nhưng buông bỏ ra thì chẳng phải là chuyện dễ.
Ảnh minh họa
Bạn ạ!
Video đang HOT
Khi ta yêu thương một cá tính, ta không nhất thiết phải giữ chặt cá tính ấy bên mình. Có thể rằng bạn vẫn còn yêu người ấy, người ấy vẫn còn tình cảm với bạn, nhưng hai bạn vẫn chẳng thể ở cạnh nhau. Lí do khoảng cách địa lí không thuyết phục, nhưng lí do vì có người thứ ba cũng chẳng đúng. Chỉ là, vì bạn và người ấy sinh ra không phải là để dành cho nhau, mà là để chờ đợi một người khác phù hợp hơn, xứng đáng hơn, dù rằng bạn biết rằng điều đó thật đau đớn biết bao!
Khi con tim dù đã mỏi mệt, dù có cố gắng hết sức để chạy tiếp trên con đường dài, thì cuối cùng nó cũng vẫn ngừng nghỉ mà thôi. Bạn và người ấy sẽ không thể tiếp tục tạo ra một mối quan hệ hào nhoáng bên ngoài khi tình cảm bên trong đã chóng vơi.
Buông tay không có nghĩa là kết thúc, ra đi không có nghĩa là không hạnh phúc. Tình cảm muôn màu, niềm tin muôn dấu. Nếu cả hai cảm thấy rằng đã có thể tự cho nhau một con đường riêng, hãy dũng cảm với sự lựa chọn của mình. Có những thứ giữ được bằng hiện hữu, nhưng cũng có những thứ vô hình chẳng thể níu kéo.
Cuộc đời – vốn dĩ chẳng hề có đúng hoặc sai. Tất cả nhữnng thứ ấy đều được ngụy trang bằng sự lựa chọn. Hãy tin rằng, vào một mai tươi sáng hơn, bạn sẽ nhìn thấy tình yêu đích thực ở phía cuối con đường. Tình yêu là cả một hành trình dài, nếu bạn sống chân thật với tình cảm của mình, tất cả chẳng còn là vấn đề gì lớn lao nữa. Quan trọng là, chỉ là khoảng cách thời gian mà thôi. Chờ đợi sẽ là hạnh phúc, nếu bạn tin rằng điều đó xứng đáng để chờ.
Theo Tiin
Chồng trơ trẽn đi ngoại tình, ăn bám vì vợ... vô sinh
Tủi phận mình khó khăn đường con cái bao nhiêu, chị lại càng buồn chán và thất vọng về người chồng vô tâm và bội bạc bấy nhiêu. Chị khó có con, anh đã không chung vai sát cánh cùng chị, động viên chị thì thôi lại còn đi cặp bồ rồi mang bệnh tật của chị ra làm lí do bao biện.
Ngày biết mình khó có khả năng có con, chị T. (Lê Chân, Hải Phòng) tưởng như mọi sức lực của mình bị rút hết. Chị và anh Q. lấy nhau 2 năm không có bầu, chị vừa lo vừa sợ. Đến khi đi khám, đứng trước sự thật rành rành, chị như rơi vào tuyệt vọng.
Có người phụ nữ nào không khao khát làm mẹ? Chị T. cũng vậy. Hai năm ngày nhớ đêm mong có được một thiên thần của riêng mình mà không trở thành hiện thực. Giờ lại đón nhận cái tin dữ này khiến chị khóc hết nước mắt. Biết chồng và nhà chồng cũng mong lắm một đứa trẻ để ẵm bồng, chị càng đau khổ và thấy mình có lỗi vô cùng.
Chị lao vào chạy chữa thuốc men các kiểu. Cứ nghe thấy ở đâu có ông lang nào chữa mát tay là chị lại tìm đến. Cực khổ trăm bề nhưng chính niềm hy vọng có ngày có tin vui đã tiếp thêm cho chị động lực và sức mạnh để vượt qua tất cả.
Chị để hết tâm trí của mình vào việc chạy chữa trong một thời gian khá dài, cũng xao lãng không quan tâm đến chồng nhiều như trước. Công việc công ty quá bận rộn và việc chữa bệnh thật sự đã chiếm trọn thời gian cũng như tâm trí của chị rồi. Đến khi ý thức được sự thay đổi lớn ở chồng thì cũng là lúc chị phát hiện anh có bồ.
Anh Q. là một nhân viên nhỏ với mức lương cũng "hẻo" vô cùng, có lẽ đủ anh trà thuốc và ăn sáng. Bình thường, chị T. là lao động làm ra kinh tế chính trong gia đình.
Nhiều lúc chị cũng buồn về chồng mình không được giỏi giang như người ta nhưng nghĩ đến những ưu điểm như hiền lành, không chơi bời gì của anh thì chị lại AQ rằng: "Còn hơn ối người!". Nhưng ai ngờ, nhân lúc chị tất bật công việc và lo chạy chữa bệnh tật thì anh vì có nhiều thời gian rảnh làm bạn với facebook suốt ngày và chát chít tán tỉnh các em gái. Và chuyện gì đến cũng đã đến: anh đã ngoại tình!
Bị vợ phát hiện, anh liền thẳng thắn thừa nhận lỗi lầm của mình. Nhưng lí do anh đưa ra lại như một mũi kim đâm vào tim chị: "Vì quá buồn phiền chuyện con cái nên anh thấy trống trải, cần người tâm sự nên mới xảy ra chuyện như vậy. Anh xin lỗi và hứa với em, đây sẽ là lần duy nhất!".
Anh còn quỳ xuống cầu xin sự tha thứ của chị. Chị chỉ biết âm thầm khóc. Mặc cảm bệnh tật của bản thân đã khiến chị mất đi cả sự ghen tuông đáng nhẽ ra phải có của một người vợ có chồng phản bội. Và chị chấp nhận tha thứ cho anh với suy nghĩ rằng, có lẽ đúng là anh quá buồn phiền chuyện con cái thật nên mới sa ngã.
Nhưng rồi chẳng bao lâu sau chị lại phát hiện ra anh vẫn ngựa quen đường cũ, lại cặp kè với một cô nàng khác. Trước đây, mặc cảm mình vô sinh nên cảm giác yếu thế hơn chồng, lại là người kiếm tiền chính nên sợ anh tự ti, vì thế xe đẹp, điện thoại đắt tiền, quần áo đẹp chị mua đều sắm cho anh đầy đủ chả thiếu gì.
Để giờ đây anh mang những thứ đó đi lấy le với bồ. Chị T. thấy cay đắng vô cùng. Anh lại còn mang bệnh của chị ra để ngụy biện hết lần này tới lần khác. Một lần thì chị còn cố tin, chứ đến lần thứ 2 thì chị biết, tất cả chỉ là cái cớ mà thôi.
Biết là thế nhưng chị T. vẫn chọn cách im lặng và tiếp tục sống bên chồng. Điều đó không có nghĩa là chị tha thứ cho anh. Chỉ là chị sợ chuyện bung bét ra, bố mẹ chị biết lại lo lắng và buồn phiền. Sức khỏe bố chị đã kém lắm rồi. Chị vẫn nói với bố mẹ là đang kế hoạch mặc dù ông bà giục giã chuyện con cái rất nhiều lần. Chị muốn nhân thời gian này cố gắng chạy chữa để thật nhanh cho bố chị được nhìn thấy cháu ngoại khi còn có thể.
Tủi phận mình khó khăn đường con cái bao nhiêu, chị lại càng buồn chán và thất vọng về người chồng vô tâm và bội bạc bấy nhiêu. Chị khó có con, anh đã không chung vai sát cánh cùng chị, động viên chị thì thôi lại còn đi cặp bồ rồi mang bệnh tật của chị ra làm lí do bao biện.
Thường ngày chị cứ nghĩ, thôi thì ông trời không chị một người chồng giỏi giang nhưng ít ra anh là người tử tế, yêu thương vợ. Nhưng hình như, vào lúc khó khăn này, chị mới biết được lòng yêu thương vợ của anh hóa ra chỉ có chừng ấy?
Nhất là sau đó, khi biết được điểm yếu, nắm được cái thóp của chị chính là mặc cảm bệnh tật và lo nghĩ cho bố mẹ, cho rằng chị chẳng bao giờ dám làm to chuyện, anh Q. càng được đà lấn tới. Mỗi khi bị vợ phát hiện tán tỉnh, hẹn hò với gái, anh chẳng còn lo sợ nữa mà thản nhiên nói vài lời xin lỗi cho lấy lệ rồi sau đó đâu vẫn lại đóng đấy.
Giờ đây chị cũng chẳng biết làm thế nào cho đúng nữa. Chị thực sự quá chán ngán người chồng ngày càng tệ bạc ấy rồi. Nhưng nếu li dị, bố mẹ chị sẽ mang tiếng, sẽ phải chịu nhục nhã khi có đứa con gái vừa vô sinh vừa bị chồng chán bỏ đi theo gái.
Còn không, để giữ được cái gọi là chồng, để không chịu điều tiếng, chị phải chấp nhận sống chung với sự thực cay đắng: đó là nuôi người chồng ăn bám và còn đi ngoại tình với mức độ ngày càng ngang nhiên và trơ trẽn.
Theo VNE
Cười ra nước mắt vì người yêu 'tự nhiên quá hóa vô duyên' Hùng tâm sự: "Ai gặp cô ấy lần đầu cũng khen lấy khen để nào là hoạt bát, dễ gần, nhanh nhẹn, xinh đẹp, sành điệu... Thế nhưng gặp đến lần thứ ba, thứ tư là ngấm ngay chân lý: tưởng tượng khác xa với sự thật thế nào. Bằng chính sự &'dễ gần' mà mọi người từng khen, cô ấy có thể...