Vì câu nói của người khách xa lạ, chồng tát tôi và đòi ly hôn
Khi mình bê mâm lên, mấy người khách nhìn nhìn mâm cơm rồi một người lạ mặt nói: “Vợ chú K đảm đang thật, mà chú cũng xuề xòa đấy…”.
Con mình ốm nặng mà chồng còn lôi bạn cơ quan về nhậu. (Ảnh minh họa)
Mình năm nay 30 tuổi hiện đang làm nhân viên cho một công ty tư nhân lương tháng 4,5 triệu. Mình đã lấy chồng cách đây 6 năm, hiện tại mình có một bé trai đang học lớp một và một bé gái vừa tròn hai tuổi. Chồng hơn mình 3 tuổi hiện anh làm công tác hành chính ở quận.
Vợ chồng mình được bố mẹ 2 bên hỗ trợ mua lại một căn chung cư cũ. Nói như thế để các mẹ biết gia cảnh nhà mình cũng chả khá giả gì. Tháng nào mình cũng phải chật vật cố kiếm thêm tiền bằng cách bán hàng thuê cho các chủ shop online trên mạng mà thu vẫn không đủ chi. Nguyên nhân là mình có một ông chồng quá “vàng mười”.
Từ ngày lấy nhau đến giờ mình chưa bao giờ được cầm nắm một đồng tiền lương của ông xã. Tất cả mọi khoản chi tiêu trong nhà như thực phẩm, tiền điện nước, rồi tiền biếu nội ngoại hai bên … cho đến cả tiền học phí của các con cũng một tay mình lo liệu.
Lương chồng một tháng bao nhiêu mình cũng không bao giờ được biết cụ thể. Mỗi lần nhà túng thiếu gì thì mình lại phải vác mặt đi vay chứ anh cũng chẳng thèm đoái hoài quan tâm. Nhiều lúc bí bách quá mình hỏi đến tiền của anh đâu để phụ giúp thêm vào với mình thì anh luôn miệng kêu anh không có tiền, anh là người nhà nước lương chẳng đủ tiền trà thuốc nói chi phụ giúp mình.
Tuy bảo là không có tiền nhưng chồng mình lại mắc bệnh sĩ diện hão, mỗi lần ra đường, anh chải chuốt bóng lộn. Quần áo của anh dùng toàn các loại đồ hàng hiệu, riêng đôi giày da anh đi cũng trị giá gần 5 triệu đồng. Trong khi đó ba mẹ con mình thì lúc nào cũng phải mặc đồ hàng chợ rẻ tiền. Có khi mình thèm mua một cái áo mới để mặc nhưng nghĩ đến các con mình lại do dự chẳng dám mua.
Diện đỏm đã vậy nhưng chồng mình lại rất lười, từ ngày lấy nhau đến giờ chưa bao giờ mình thấy anh động tay vào cái chổi để quét nhà hay giúp vợ rửa cái bát. Mình thì lúc nào cũng quay như chong chóng với việc nhà, việc công ty rồi đưa đón con đi học. Còn chồng thì vẫn cứ ung dung: Sáng dậy đi làm đến cơ quan, tối về thì nắm khểnh trên ghế uống nước trà, xem ti vi chờ vợ cơm bưng nước rót tận nơi. Đến cái tăm ngay trước mặt chồng cũng chả chịu lấy mà luôn sai con hoặc mình làm.
Mình chán ngán chồng sĩ diện đến tận cổ bởi cảm giác như mình phải nuôi thêm một đứa con mọn vậy. Nhiều lần mình có ý định ly hôn nhưng nghĩ đến cảnh hai đứa con không có bố nên mình đành nhận nhịn. Thôi thì cứ coi như mình mua một người cha cho những đứa con của mình. Nhưng hôm vừa rồi thì mình thật sự không thể nhẫn nhịn được nữa.
Video đang HOT
Hôm đó do con gái út của mình bị ốm sốt khá nặng. Mình đã phải xin sếp cho nghỉ phép để ở nhà chăm con. Thế mà chồng mình lôi một đống bạn cơ quan có thân có lạ, về nhậu nhẹt mà không thèm báo trước cho mình lấy một tiếng.
Do con quấy khóc và mải chăm con nên mình không dọn dẹp được nhà cửa, thành ra nhà hơi bừa bộn hơn mọi hôm. Thấy khách đến, mình vừa ôm con, vừa thu dọn ít đồ chơi còn vương ở phòng khách. Quay sang đã thấy mấy anh bạn chồng mình nhấm nháy cười với nhau.
Mình chưa nói dứt lời thì chồng đã giơ tay tát mình cháy má. (Ảnh minh họa)
Con ốm nên mình không nấu cơm được, mình bèn ra chợ mua ít thức ăn chín sẵn về bày ra đĩa để chồng tiếp khách. Khi mình bê mâm lên, mấy người khách nhìn nhìn mâm cơm rồi một người lạ mặt nói: “Vợ chú K đảm đang thật, mà chú cũng xuề xòa đấy. Vợ tôi mà để nhà cửa bề bộn, rồi khách của chồng đến mà tiếp đón kiểu này, chắc chắn là tôi cho bạt tai hoặc trả về nơi sản xuất”.
Nghe khách nói thế mình ấm ức lắm nên nói luôn: “Anh muốn cơm ngon canh ngọt thì về nhà anh bảo vợ anh nấu cho mà ăn, em vụng về nên chỉ làm được thế thôi ạ”. Mình chưa nói dứt lời thì chồng đã giơ tay tát mình cháy má.
Quá bất ngờ trước cách xử sự của chồng, mình ôm con lao vào phòng ngủ đóng cửa lại khóc rấm rứt. Còn chồng và bạn chồng thì rủ nhau ra quán nhậu ăn uống vì chê mâm cơm mình bê ra.
Đêm đó chồng cũng không thèm về nhà ngủ nữa. Chiều hôm sau anh đi làm về, đưa cho mình tờ đơn ly hôn có sẵn chữ ký và bảo không chấp nhận được người vợ hỗn hào, coi thường và không biết giữ sĩ diện cho chồng như mình. Giờ mình không biết làm sao nữa, nên kí vào đơn để giải thoát bản thân khỏi người chồng vô dụng lại sĩ diện hão. Hay xuống nước xin lỗi chồng nhà cửa yên ổn còn làm ăn nuôi con?
Theo Afamily
Sang nhà em dâu đi vệ sinh, tôi đau lòng khi biết được bí mật của vợ...
Nếu như lần đó, tôi không sang nhà em dâu đi vệ sinh nhờ. Có lẽ tôi chẳng bao giờ biết được bí mật của vợ, và đùng đùng đòi ly hôn ngay sau đó.
ảnh minh họa
Mấy hôm nay vợ chồng tôi đang căng thẳng chuyện vợ chi tiêu quá đà. Nói vợ không chịu nghe, bực tức vì không hòa giải được nỗi bất đồng ấy tôi có ý định ly hôn vợ trong vài ngày tới. Tôi không thể chịu đựng được tính cách và con người cô ấy nữa. Tôi vẫn im lặng không nói gì về chuyện ly hôn, tôi cho cô ấy một tuần nữa để sửa sai, nếu không tôi sẽ làm thật.
Chiều đi làm về, không biết do chiều ở cơ quan uống nhiều nước quá hay sao mà tôi buồn đi vệ sinh quá. Vội vàng phóng xe về nhà, vừa về đến nhà đã thấy vợ chiếm mất nhà vệ sinh rồi.
Tức không chịu được, tôi chẳng thèm đôi co với vợ nữa. Vội vàng sang nhà em dâu ngay bên cạnh đi vệ sinh nhờ, dù gì cũng phải giải quyết nỗi buồn bực này đi trước tiên đã. Vừa vào nhà vệ sinh thấy chú thím ấy nói chuyện mà tôi như được người khác tát một cái vào mặt.
- Chồng này, không biết chị dâu sẽ đối mặt như thế nào với căn bệnh ung thư máu này đây nhỉ? Khổ thân chị ấy, người tốt lại xinh đẹp như vậy mà 36 tuổi đã mắc căn bệnh hiểm nghèo ấy rồi.
- Ừ. Anh cũng không biết nữa, em chịu khó sang động viên chị ấy nhé. Dù gì đàn bà con gái cũng dễ nói chuyện với nhau hơn.
- Vâng. Nhưng mấy ngày nay thấy vợ chồng chị ấy căng thẳng quá, không biết vì chuyện gì nữa. Chắc anh Hà (tên tôi) không biết chuyện này đâu nhỉ? Chị ấy dặn em phải giữ kín chuyện này đến khi chị ấy mất.
- Anh thấy anh Hà phàn nàn chị dâu tiêu hoang, vung phí vào mấy khoản linh tinh, anh ấy bực tức chị thôi. Kể nghĩ cũng khổ, đời người sống với nhau chẳng được mấy. Vì vậy vợ mình phải trân quý những phút giây bên nhau vợ nhé.
- Vâng. Em biết rồi, anh lên nhà nghỉ đi, em đi nấu cơm rồi tối sang chơi với chị dâu.
Nghe vợ chồng chú thím ấy nói chuyện trên tầng, tôi chết lặng trước hung tin ấy. Vợ tôi bị ung thư máu từ bao giờ, tại sao cô ấy không nói cho tôi biết chứ? Vội vàng về nhà, nhìn vợ đang chăm chú nấu cơm. Tôi vội vàng ôm chặt cô ấy và gào lên như một kẻ điên.
- Tại sao em lại giấu anh chuyện này chứ? Anh có phải chồng em không?
- Chuyện gì cơ? Sao tự dưng anh lại quát em như vậy, nếu như chuyện em chi tiêu quá đà thì anh đừng hỏi gì nữa. Em sẽ vẫn sắm sửa thêm đồ đạc về nhà đấy.
- Ung thư? Tại sao em lại bị ung thư máu chứ? Chuyện lớn như vậy sao em lại giấu anh?
- Ai nói cho anh vậy? Em khỏe mạnh như này, ung thư thế nào được. Thôi anh lên nhà đi, em còn nấu cơm. - Vợ né tránh tôi, che đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má.
Ôm chặt vợ trong lòng và hôn lên những giọt nước mắt nóng hổi của vợ. Bây giờ tôi mới hiểu, vì sao vợ cứ âm thầm chịu đựng nỗi đau và muốn sắm sửa đồ cho bố con tôi dạo gần đây. Những lần vợ ngất, rồi mệt mỏi là biểu hiện của bệnh này mà tôi không hề hay biết. Vợ đã phải chịu đựng nỗi đau bệnh tật như vậy, thế mà người chồng vô tâm như tôi lại luôn oán trách, kêu vợ tiêu tiền kiểu gì mà hết nhanh thế.
Hôm sau tôi bắt vợ đi khám lại xem thế nào, cầm tờ kết quả trên tay tôi như chết lặng đi với dòng chữ "ung thư giai đoạn cuối". Vợ tôi không còn sống được bao lâu nữa ư, chẳng lẽ tôi sẽ mất cô ấy mãi mãi trong thời gian tới? Tôi cố gắng van nài bác sĩ hãy tìm mọi cách cho cô ấy, nhưng cái lắc đầu của bác sĩ khiến tôi tuyệt vọng vô cùng.
Nhìn vợ vẫn nở nụ cười tươi tắn trên môi mà tôi đau đớn khôn cùng, tôi phải làm gì đây để cứu được vợ và cùng cô ấy sống tới cuối đời.
Từ hôm ở bệnh viện về, tôi tranh làm tất cả việc nhà để vợ có thời gian được nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng. Tôi đưa cô ấy đến những nơi mà cô ấy thích đi nhất, để hai vợ chồng có những phút giây hạnh phúc trước khi cô ấy rời xa. Nhìn vợ vui tươi như ngày mới yêu, tôi ước có thể nhìn thấy nụ cười của cô ấy mỗi ngày. Nhưng điều đó với tôi thật là khó khăn. Thời gian tới sẽ là những ngày vợ tôi bị bệnh tật hành hạ, nhưng tôi không thể làm gì đó giúp cô ấy ngoài việc ở bên chăm sóc.
Nếu như lần đó tôi không sang nhà em dâu đi vệ sinh nhờ thì có lẽ tôi chẳng bao giờ biết được bí mật của vợ, và đùng đùng đòi ly hôn ngay sau đó. Vì tôi mà vợ đã kiên cường chống chọi với bệnh tật để rồi lúc ra đi cô ấy với cười với tôi mà nói "cả đời này em không bao hối hận khi lấy anh".
Theo Motthegioi
Đêm đó, chồng hậm hực bỏ về phòng, quyết không chịu rút 200 nghìn ra Tối hôm đó anh mò sang phòng, tôi bảo: "Muốn làm thì đưa tiền đây, 200 ngàn một lần". Chồng tôi giãy nảy lên mắng tôi đừng quên đang sống trong nhà của ai. Lấy chồng 5 năm, nhưng chưa bao giờ tôi được sống vui vẻ một ngày. Gia đình chồng 3 thế hệ sống trong một căn nhà 2 tầng cũ...