Vì bạn cho họ một nụ cười, nên họ sẽ mang lại cho bạn cả ngàn niềm vui
Họ sẽ rất dễ vui, dễ buồn vì những điều vô cùng nhỏ nhặt, chỉ cần khi bạn cho họ một viên kẹo, họ sẽ trả lại gấp đôi, thậm chí gấp mười lần sự ngọt ngào của viên kẹo đó.
Bởi lẽ, phụ nữ luôn thuộc tuýp người nhạy cảm. Tôi cũng chẳng rõ sự nhạy cảm với phụ nữ đó là món quà hay sự bất hạnh, hay đó là điều thượng đế đã dành tặng cho họ. Chẳng phải ngẫu nhiên mà phụ nữ thường biểu hiện cảm xúc nhiều hơn đàn ông sao? Họ sẽ rất dễ vui, dễ buồn vì những điều vô cùng nhỏ nhặt, chỉ cần khi bạn cho họ một viên kẹo, họ sẽ trả lại gấp đôi, thậm chí gấp mười lần sự ngọt ngào của viên kẹo đó.
Đơn giản, việc thể hiện cảm xúc ở phụ nữ là một việc được mọi người thừa hiểu và chấp nhận. Ở người phụ nữ, thường sẽ không bị phán xét hay soi mói khi họ bộc lộ cảm xúc thật của mình, bởi họ luôn ở thế bị động trong việc bắt đầu một mối quan hệ với ai đó. Cũng bởi vì cảm giác được mong muốn được che chở, được yêu thương ấy cho nên hóa ra người phụ nữ nào cũng lại nhanh động lòng vô cùng
Họ là thế, họ luôn cho đi nhiều hơn những gì bản thân họ có thề nhận được.
Có câu nói cho rằng ” khi nào bạn muốn từ bỏ điều gì đó thì hãy nghĩ đến lí do vì sao ta lại bắt đầu “
Trong chuyện tình cảm cũng vậy, sẽ có lúc mệt mỏi, muốn buông tay đấy nhưng dẫu sao cũng đừng vội vàng quá. Những phút giây ban đầu ấy, tại sao mình lại chọn họ? Tại sao mình lại muốn phần lớn thời gian cho họ?
Video đang HOT
Đừng nói đến chuyện người đàn ông tốt khi yêu là phải yêu một người và ở bên một người nào đó đến suốt đời. Thực chất, khi theo đuổi người mình thích, cảm xúc trong họ là gì đó rất cuồng nhiệt và mãnh liệt. Họ yêu thương người phụ nữ của mình từng li, từng tí, ngay cả những thói quen nhỏ trong từng bữa ăn, từng giấc ngủ cũng đươc họ chăm chút và để ý kĩ càng. Đàn ông là vậy, chỉ những cử chỉ lịch thiệp và nhẹ nhàng ấy thôi cũng khiến cho người phụ nữ cảm thấy rằng mình đáng được yêu thương, được trân trọng, và bản thân mình thật sự quan trọng với ai đó..
Nhưng lại cũng chính là đàn ông, có được nhưng lại không biết gìn giữ và trân trọng. Họ nhẹ nhàng bước chân vào cuộc sống của đối phương, đặt cho mình một vị trí khiến đối phương phải chấp nhận và trân quý. Rồi cũng là chính họ, lại muốn rời đi.
Hết tình cảm nhưng dẫu sao vẫn còn nghĩa, sao lại dễ dàng buông tay, sao lại dễ dàng rời bỏ người mình đã từng thương, từng yêu như vậy? Ta không yêu, nhưng ta thương, thương cái người đã cùng ta bước qua bao gian khó, trăn trở trong cuộc sống này. Dẫu biết rằng không còn yêu nữa nhưng những gì họ mang đến cho ta là quá lớn, những gì họ chịu đựng và chấp nhận nơi ta là quá nhiều, nên chẳng thể nói bước đi là không còn gì? Có phải vì đã hết yêu rồi nên có nghĩa là mọi thứ sẽ kết thúc. Không, những thứ tình cảm, những niềm yêu thương, những sự hi sinh rất đáng trân trọng mà người phụ nữ đã làm chỉ vì một điều duy nhất, đó chính là tình yêu mà họ dành cho bạn, những người đàn ông quên cả tình lẫn nghĩa.
” Vì bạn cho họ một nụ cười, nên họ sẽ mang lại cho bạn cả ngàn niềm vui
Vì bạn yêu thương họ giây phút này, nên họ sẽ ở bên và yêu thương bạn mãi mãi “
Theo Baoduhoc
Tối ba về với con
Hạnh phúc luôn là khát khao to lớn trong đời mỗi người. Nhưng hạnh phúc phải chăng là kết quả của sự tích góp những điều nhỏ nhặt, giản dị và cả những yêu thương.
Chuyến xe buýt giờ tan tầm chiều cuối tuần, khá đông sinh viên và cả những người bán hàng rong với giá đồ lủng lẳng khiến nhiều khách đang đứng phải né người. Xe không có nhân viên bán vé. Khách tự tới chỗ tài xế để đưa tiền và lấy vé. Điều này, 20 giây sau khi lên xe tôi mới biết, khi bị kêu trong lúc đang tìm chỗ ngồi: "Lên xé vé giùm đi chị ơi".
Không phải giọng tài xế. Là một giọng nữ. Lấy vé xong, tôi nhìn về phía vang lên lời nhắc nhở để cảm ơn thì thấy đó là một phụ nữ trẻ, đang bế đứa con nhỏ. Em bé mặc bộ đồ thun ngắn màu hồng, thò ra bắp tay bắp chân mũm mĩm, đầu tóc cột thành một túm bé tí, thắt dây nơ loăn xoăn, nhìn thật đáng yêu. Hai mẹ con ngồi ghế gần cửa trước. Em bé hiếu động, cứ nhoài khỏi tay mẹ, hướng về phía người tài xế, luôn miệng bập bẹ phun mưa khiến cô bé sinh viên ngồi gần đó phải lấy tờ báo che người mình lại.
Tôi nghĩ chắc tài xế khó chịu lắm, vì chiếc xe cũ kỹ, máy điều hòa cọc cạch không làm mát nổi không khí oi nồng, khách thì đông, đủ thứ mùi... Tôi đoán thế nào anh lái xe cũng sẽ gom tất cả nỗi bực bội mà gắt bà mẹ trẻ hãy giữ em bé ngồi yên. Nhưng không, anh tài xế chỉ lộ vẻ căng thẳng, chăm chú nhìn đoạn đường đông đúc trước mặt. Đến đèn đỏ, xe ngừng lại, anh quay qua em bé và nhoẻn cười: "Ui, con của ba giỏi quá". Ra đó là vợ con của anh.
Qua 30 giây đèn đỏ được tranh thủ ngắm nhìn và cười với con, anh lại chăm chú nhìn về phía trước. Em bé không được ba chú ý nữa nên hờn dỗi, mếu máo. Bà mẹ trẻ ôm con dụi vào ngực mình, vỗ về: "Ba mắc lái xe mà con, tí nữa ba lại chơi với con".
Lại đèn đỏ. Người tài xế lại tranh thủ quay đầu, nhoẻn cười và làm mặt nhăn nhó để trêu con. Em bé bật cười khanh khách dù nước mắt còn ướt mi. Bà mẹ trẻ nhìn hai cha con chơi ú òa với nhau, khuôn mặt rạng rỡ hạnh phúc. Đèn xanh, người mẹ bế con đứng lên: "Thôi, đi chơi với ba một tí được rồi. Bây giờ để cho ba làm việc. Tạm biệt ba đi con". Cô cầm bàn tay tí xíu vẫy vẫy. Em bé lại mếu miệng.
Ảnh minh họa
Tôi mỉm cười, vì thấy cảnh gia đình họ dễ thương quá. Nhưng có lẽ người mẹ trẻ hiểu nụ cười của tôi theo cách khác. Cô lộ vẻ áy náy, như thể nãy giờ hai mẹ con họ đã làm phiền hành khách. Tay này bế con, tay kia cầm cái túi đựng áo quần em bé và đôi giày nhỏ bằng vải, đi ngang chỗ tôi, cô nói như phân bua: "Bé đòi theo cha lắm chị ơi. Ra đầu hẻm đứng chơi mà thấy xe buýt ngang qua là cứ nhoi người, rồi thấy xe chạy xa là khóc. Nên em mới cho đi chơi với ba một khúc. Một khúc thôi".
Mọi người nhường đường cho cô bế em bé đi ra cửa sau. Có vẻ như cô muốn cầm tay con vẫy vẫy với ba thêm lần nữa, nhưng những người khách đứng che khuất tầm mắt, nên cô thôi. Tới trạm, hai mẹ con xuống xe. Người tài xế nói với theo: "Bé giỏi, chiều nay ăn hết chén cháo đầy nghen. Tối ba về với con". Xe chạy, tôi ngoái nhìn lại. Người mẹ trẻ vẫn còn đứng ở trạm, đứa bé trên tay "nhoi nhoi" đúng như cô nói. Lần này là một trận khóc vang vì ba đi xa thật.
Tôi hình dung cảnh người mẹ trẻ, trên đường bế con trở về nhà. "Cho đi chơi với ba một khúc". Một khúc bằng hai lần đèn đỏ là bao xa? Bế một em bé hiếu động đi đoạn đường xa như vậy hẳn mỏi tay ghê lắm, lại còn phải xách cái túi. Nhớ tới cái túi đựng áo quần và đôi giày vải màu đỏ, tôi chợt nghĩ khác. Có lẽ, cô đã định đó là chuyến đi chơi dài cuối tuần, cho con ngồi xe với ba tới bến và hai mẹ con sẽ trở về nhà ở chiều xe quay lại. Nhưng vì em bé quá hiếu động nên cô ngại làm anh phân tâm, ngại phiền hành khách.
Hai mẹ con đã xuống xe mà không khí yêu thương như vẫn còn đọng lại. Tôi nhìn thấy, qua kính chiếu hậu, khuôn mặt người tài xế thư thái như sự có mặt ngắn ngủi của hai mẹ con đã tiếp cho anh thêm năng lượng, khiến anh cẩn trọng với công việc của mình hơn, khiến anh thông cảm với cái xe cũ kỹ, thông cảm hơn với tiếng máy điều hòa kêu rè rè và những người khách bán hàng rong cùng đủ thứ mùi toát ra từ những túi hàng mà họ đem lên xe.
Tình cờ chứng kiến vài phút "sum họp gia đình" ngắn ngủi trên xe, không ngờ tôi lại xúc động đến thế. Có lẽ, vì hạnh phúc gia đình luôn là mong ước dài lâu mà sự dài lâu ấy được gom góp từ từng chút - từ từng câu nói giản dị mà hết sức thân thương như: "Bé giỏi, chiều nay ăn hết chén cháo đầy nghen. Tối ba về với con".
Theo Báo Phụ Nữ
Một phút mềm lòng cho em chồng mượn máy ảnh, cuối cùng tôi phải ân hận và tiếc nuối cả đời Tôi tưc giân ngun ngut, nhưng vân không dam biêu hiên ra ngoai. Tôi sơ em chông noi minh nho nhăt. Tôi la môt chu môt cưa hang sach. Sau tôt nghiêp, tôi tư bo công viêc lương cao, nhan ha ơ thanh phô đê thưc hiên ươc mơ mơ hiêu sach tư nho cua minh. Ai cung noi tôi la ke ương...