Vì anh là tảng băng trôi
Tôi thích gọi anh là tảng băng, một tảng băng trôi… Anh chưa bao giờ biết về cái tên này. Cái tên được tôi add một cách rất tự nhiên, vì tôi thấy anh giống như thế.
ảnh minh họa
Tôi gặp anh tình cờ như bao người bạn khác. Một người như những người bạn ảo của mình. Những câu chuyện phiếm không đầu không cuối. Không có điểm xuất phát mà cũng chẳng có điểm dừng. Đơn giản là những câu hỏi như tôi hỏi bao người..vui không? Khỏe không? Ngày mới tốt lành, ngày mới vui vẻ.
Tôi thích nói chuyện với anh cũng như thích nói chuyện với tất cả mọi người bạn của tôi. Vì anh không nhìn thấy tôi như thế nào? Không biết tôi xấu hay xinh? cao hay thấp? béo hay gầy? hiền hay dữ?….
Tôi thích cười cùng anh cũng như khi tôi haha… hihi… hé hé với những người bạn của tôi. Tôi hehe… tôi hihi… tôi há há… nhưng không ai biết tôi đang huhu..Và anh cũng thế…anh cũng như bao người bạn ấy.
Tôi thích gọi anh là tảng băng, một tảng băng trôi… Anh chưa bao giờ biết về cái tên này. Cái tên này được tôi add một cách rất tự nhiên, vì tôi thấy anh giống như thế. Đơn giản vì tôi nghĩ anh là tảng băng… một tảng băng trôi khiến tôi muốn chạm vào nó xem nó lạnh như thế nào.
Vì anh là tảng băng, tảng băng lạc lõng giữa biển. Tảng băng mồ côi trước biển… Biển vẫn rì rào êm dịu, nhưng một thời biển đã cuốn đi tất cả của anh. Biển đã cuốn đi ngôi nhà ấm áp, biển vồ lấy nơi nương tựa của anh… Những người tạo ra anh và mọi thứ anh có. Nếu ngày trước em ở đó, em sẽ nói với biển : Biển ơi! Biển đừng tàn nhẫn như thế… Hãy trả lại cho anh vòng tay ấm áp của mẹ, ánh mắt trìu mến của cha, hãy trả lại cho anh tuổi thơ bình yên. Và em không muốn anh là tảng băng lạc lõng như thế.
Video đang HOT
Vì anh là tảng băng, một tảng băng kiên cường. Anh vẫn mạnh mẽ trước biển. Dĩ nhiên để có được những tháng ngày trôi êm, vượt qua bao đợt sóng dữ, vượt qua bao đợt bão nổi, tảng băng ấy đã kiên cường như thế nào. Và anh cũng như tảng băng kia. Anh cứ đi qua thác ghềnh, qua bão tố, qua cuộc đời với vô vàn khó khăn. Em không biết đã bao lần tảng băng kia rơi lệ vì mệt mỏi, bao nhiêu lần tảng băng không muốn trôi nữa, bao nhiêu lần tảng băng vấp ngã, và có bao giờ tảng băng cần một mỏm đá để tựa vào đôi chút.
Nếu ngày trước em ở đó, em sẽ nói rằng: tảng băng à, dù biển có rộng lớn, có sóng gió, có bão tố, hãy nhìn ra xa đằng kia, có một mỏm đá đang nhô lên đón lấy tảng băng. Nếu tảng băng mệt mỏi sao không tựa vào nó. Nếu tảng băng rơi lệ sao không nhỏ lệ lên mỏm đá ấy. Khi nào tảng băng vấp ngã mõm đá sẽ cố sức kéo tảng băng dậy. Và em muốn anh phải là một tảng băng kiên cường như thế.
Vì anh là tảng băng, một tảng băng đang tìm kiếm bờ. Tảng băng đã trôi, đang trôi và sẽ trôi. Biển thì mênh mông, rộng lớn và trực chờ bao hiểm nguy vây lấy tảng băng. Biết bao lần tảng băng bị va đập vào thành đá mà cứ ngỡ là bờ. Bờ không gần như thế. Nhiều lần tảng băng va vào nó mà tưởng đó là bờ và mãi miết với nó. Muốn tìm được bờ hãy còn xa lắm. Tận cuối chân trời đằng kia, nơi bình minh ló dạng và hoàng hôn tắt nắng. Đó mới chính là bờ. Hạt cát nhỏ ẩn mình trong vô vàn hạt cát vẫn muốn tảng băng tìm được một bến bờ hạnh phúc mang tên tình yêu.
Nếu ngày trước em ở đó, nơi tảng băng đang kiếm tìm bờ , em sẽ hát véo von “chân trời xa xa, mây nước xa xa, bóng anh xa xa, mây che ngọn sóng, gió đưa anh về, hát cùng tiếng ca, chân trời quê ta, vẫn chờ anh đó, hãy về một lần, non xanh nước biếc, chúng ta một nhà…”. Và em muốn anh phải là tảng băng sáng suốt.
Và em muốn tảng băng chỉ trôi trên những dòng sông yên bình như thế này thôi
Vì anh là tảng băng, một tảng băng khó tính. Tảng băng trôi qua biển, qua sóng nhưng không muốn ai đó trôi cùng, hay chưa chọn được ai đó trôi cùng. Dù mệt mỏi, dù bận rộn tảng băng ấy vẫn thích trôi một mình. Dù khuya khoắt tảng băng ấy vẫn muốn làm những việc mình muốn, có thể là hát giữa đêm, cười giữa đêm, nấu ăn giữa đêm. Có bao giờ tảng băng ấy nhỏ lệ giữa đêm không? Chắc có mà cũng không, vì anh là tảng băng kiên cường cơ mà, phải không anh?
Vì anh là tảng băng, một tảng băng lạnh vì sóng xô, vì bão tố, vì băng giá, vì lòng người, vì cô đơn. Và tảng băng ấy cứ trôi… càng trôi càng lạnh. Và hôm nay, tảng băng đang đứng gần bờ lắm. Hạt cát nhỏ vẫn vẫy tay chào tảng băng từ xa xa. Hạt cát nhỏ bé chỉ muốn chạm nhẹ vào tảng băng, mang chút nắng vàng cho băng kia đừng lạnh lùng giữa biển.
Biển bao giờ cũng có sóng, đừng thấy sóng lặng mà cho rằng biển dịu êm. Đâu đó vẫn có những cơn sóng ngầm cuốn phăng đi tất cả. Hãy bình tâm trước mọi biển, giữ cho mình một tình yêu biển dù cho nó có sâu hay cạn nhé. Và em muốn anh phải là tảng băng ấm áp gõ nhịp nhàng vào thành bờ cát trắng.
Vì anh là tảng băng to lớn… vì em là hạt cát mỏng manh… chúng ta vẫn mãi đi tìm…
Theo VNE
"Giặc bên Ngô" quá tốt bụng
Ban đầu, tôi đã nghi ngờ về lòng tốt của chị. Lúc nào tôi cũng cảnh giác chị, ngay cả cuộc sống thường nhật.
Người ta nói, nhà chồng tôi có bà cô chưa lấy chồng, tôi sợ hãi kinh khủng, sợ phát sốt vì tôi sắp phải về sống chung nhà chồng. Tôi còn bày ra đủ kế sách đối phó với chị. Chưa có tín hiệu gì, tôi đã cảnh cáo chồng không được thế này, không được thế kia, vạch chiến lược &'tác chiến'.
Tôi được mấy người bạn từng sống chung nhà chồng mách: "Đừng có dại mà cho họ nắm thóp, có gì phải nói ngay từ đầu, quán triệt quan điểm, nhất là chồng mình. Không à uôm được, thống nhất luôn không sau này mệt người. Với lại, với mẹ chồng, chị chồng phải cứng rắn, không thể để họ thấy mình dễ, họ sẽ bắt nạt mình". Và họ còn vạch cho tôi hẳn những kinh nghiệm mà họ đã từng trải qua ở nhà chồng mình để tôi áp dụng một cách triệt để.
Ngay hôm đầu về nhà chồng, tôi đã tỏ ra mình là người không biết nấu ăn. Tôi vụng về, chỉ biết làm mấy món đơn giản. Còn cỗ bàn, tôi dồn cho chị chồng mình hết. Lúc nấu cơm, tôi giả vờ đau bụng, bảo mẹ chồng là, &'con đau bụng lắm, con ra ghế ngồi tí, không nấu ăn được mẹ ạ. Mẹ gọi chị nấu giúp con'. Sau khi câu nói ấy dứt, tôi đã tưởng tượng ra mẹ tôi sẽ hằm hằm mặt, còn chị tôi thì đi ra từ trong phòng và đáp một cái nhìn khó chịu về phía tôi, gườm gườm. Nhưng không, chị ra tận nơi đưa cho tôi lọ dầu gió, chị bảo: "Em đau bụng à, thế sao không nói chị làm cho. Em bôi dầu vào cho đỡ đau đi, ngồi ấy, chị pha trà gừng cho uống. Hay là lên phòng nghỉ đi, chị làm cho, tí có cơm ngon ngay. Yên tâm, không phải nghĩ".
Ngay hôm đầu về nhà chồng, tôi đã tỏ ra mình là người không biết nấu ăn. Tôi vụng về, chỉ biết làm mấy món đơn giản. (ảnh minh họa)
Nghe lời chị nói, tôi thấy hơi lạ. Chị chồng nhiều tuổi, liệt vào danh sách ế mà nói chuyện rất chi là xì-tin. Chị còn giục tôi lên phòng liên tục, còn trong bếp thì tay chị liếng thoắng. Chị bảo, &'em không biết nấu món nào cứ bảo chị. Trước chị cũng học qua lớp nấu ăn đấy, vài món cầu kì bánh mứt, hay là bày trí cỗ bàn, chị học được khá nhiều. Hôm nào hai chị em ta trồ tài vào bếp cuối tuần nhé'. Tôi cười ngượng, còn không biết có thật lòng chị nói không hay chị đang đá xoáy tôi.
Tôi luôn sống trong tình trạng nghi ngờ chị như vậy. Thế mà, khi tôi có bầu, bị nghén ngẩm, chị mọt tay chăm sóc tôi. Chị mua thức ăn, nấu nướng cho tôi, còn tìm cho tôi cách sách về chuyện bầu bí, nghén ngẩm. Chị cẩn thận dặn dò tôi, ân cần như người chị ruột vậy. Có khi chị tâm sự: "Chị chỉ ước được như em, ước gì có chồng, có thằng cu bụ bẫm mà mãi chưa gặp được hoàng tử". Nói rồi chị cười làm tôi thương chị quá. Từ lúc đó, tôi bắt đầu cảm chị.
Thời gian tôi gần sinh, chị lo cho tôi lắm. Chị chạy vạy đủ thứ xin quần áo cũ rồi này kia. Chị còn bảo, sẽ cùng tôi vào viện sinh, chị thích trẻ con lắm nên muốn nhìn thấy đứa trẻ chào đời. Tôi xúc động vì tình cảm của chị dàn cho mình. Chị thật sự là người tốt, không phải là &'giặc bên Ngô' như người ta vẫn nói đâu. Tôi thương chị bao nhiêu thì càng yêu quý chị bấy nhiêu. Vì là phụ nữ tôi hiểu, người con gái có ngoại hình như chị, lại ở tuổi này, chuyện lấy chồng không phải dễ.
Từ đó, tình cảm chị em tôi thân thiết hơn. Khi sinh con ra, chị là người thường xuyên gánh vác giúp tôi việc nhà. Ngay cả khi con tôi khóc, chị cũng tỉnh dậy và bế giúp, bảo tôi cứ ngủ đi, vì cả ngày chị biết tôi không ngủ được. Tôi ở cữ, chồng đi làm, bố mẹ chồng cũng đi làm khiến tôi càng quý và gắn bó với chị hơn. Chỉ từng ấy thôi cũng đủ để tôi yêu quý chị, không cần phải bàn cãi gì thêm nữa.
Giờ bạn bè tôi hỏi về tình hình sống chung với chị chồng, tôi chỉ cười và nói &'chị chồng tao tốt lắm', thế là họ lại bĩu môi dài thườn thượt. Tôi cảm thấy vui vì được sống trong gia đình chồng tốt như vậy. Cuộc sống nàng dâu mẹ chồng, chị chồng không khó như tôi tưởng. Hi vọng là mọi thứ sẽ tốt đẹp mãi. Tôi chỉ mong có điều đó thôi!
Theo VNE
Chồng lãng mạn nhưng lăng nhăng cực độ Đọc những dòng tâm sự của các chị về sự lãng mạn mà tôi không biết nên khóc hay nên cười. Vâng, chồng tôi rất lãng mạn, nhưng không chỉ với tôi mà còn cả ngàn phụ nữ khác. Công bằng mà nói vẻ bên ngoài của chồng tôi ngang ngửa với mấy anh diễn viên Hàn Quốc, độ lãng mạn hay ga...