Vết sẹo phía sau nụ cười
Anh – một chàng trai hiền lành và đa sầu, đa cảm nhưng không thể vượt qua được những lễ giáo của gia đình. Tôi – một con bé ương bướng và không thể vượt qua được cái tôi cá nhân. Vì vậy chúng tôi chia tay.
ảnh minh họa
Vậy là đã hơn một năm kể từ ngày anh và tôi chia tay. Giờ này có lẽ anh đã có một gia đình nhỏ yên ấm và hạnh phúc. Còn tôi vẫn đơn côi trong căn phòng vắng khi mùa đông đến. Ngồi một mình cô đơn chợt từ đâu đó trong sâu thẳm những kí ức xưa lại hiện về như vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Những dòng kí ức cứ đeo bám tôi như một nỗi ám ảnh, một câu hỏi lớn: Vì sao tôi lại để mất anh?
Anh là con trai duy nhất trong một gia đình có ba chị em. Khi mới yêu anh tôi cũng đã được biết về điều đó và có đôi lúc tôi đã tự nhủ rằng vì yêu anh tôi có thể dẹp bỏ bớt đi sự ích kỉ của mình nhưng đến giờ phút quyết định thì cái tôi của tôi lại trỗi dậy. Tôi chấp nhận mất anh để theo đuổi sự lựa chọn của mình. Và giờ đây khi đối diện với chính mình tôi mới hiểu rằng có những thứ mất đi rồi thì sẽ không bao giờ lấy lại được nữa. Tôi đã mất anh.
Giờ đây tôi mới thấm thía câu triết lí của nhà văn Mac Levy “có những nỗi buồn của tình yêu mà thời gian không thể xóa nhòa, nó để lại trong nụ cười những vết sẹo không bao giờ lành hẳn được”. Anh là mối tình đầu của tôi. Tôi đã để anh ra đi để rồi tôi nhận lại một khoảng trống không thể nào bù đắp nổi, một vết thương trong tim vẫn âm thầm rỉ máu, một nụ cười luôn phảng phất nỗi u buồn.
Tôi và anh quen nhau trong một tình huống thật thú vị và cũng thật hài hước. Hồi mới đến xóm trọ tôi rất hay gặp anh và tôi luôn băn khoăn: “không biết anh này là bạn của ai ở xóm mình mà cứ đến suốt vậy?”. Cái tính tò mò đã thôi thúc tôi đi tìm câu trả lời. Tôi tìm đến các chị trong xóm để hỏi về anh. Tôi đã miêu tả với các chị về ngoại hình của anh (vì tôi không biết tên anh), nào là cái anh gì người không cao lắm, da trắng nhưng nhiều mụn, mắt to tròn…nhưng các chị chẳng thể đoán ra anh là ai cả. Có lẽ cũng do cách miêu tả của tôi vụng về quá.
Mọi việc rồi sẽ bị tôi quên đi như bao chuyện khác nếu không có một ngày, cái ngày cuối tuần mà mấy chị em còn “độc thân” ngồi tám chuyện với nhau thì anh đi qua. Và sự tò mò lại trỗi dậy trong tôi, tôi đã chỉ anh và hỏi mấy chị. Cuối cùng thì tôi cũng nhận được câu trả lời, một câu trả lời đầy bất ngờ: anh tên là H nhưng anh không phải là bạn ai cả mà là người cùng xóm với tôi.
Lúc đó tôi đã rất ngỡ ngàng và cũng hơi xấu hổ nữa vì anh ở cùng xóm trọ mà tôi lại không biết. Và tôi cũng tình cờ biết được rằng anh và tôi ở cùng quê. Nếu như mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó thì có lẽ giữa tôi và anh đã chẳng có chuyện gì, có thể nó chỉ là một kỉ niệm vui vui mà thôi.
Cũng không biết bằng cách nào anh có được số điện thoại của tôi. Chỉ biết rằng tự dưng có một số điện thoại lạ cứ nhắn tin cho tôi, bình thường tôi không thích cách làm quen kiểu này lắm nhưng cách nói chuyện hài hước của anh làm tôi cảm thấy khá thú vị và tò mò nên vẫn tiếp tục nhắn tin.
Cuối năm nhất tôi chuyển xóm trọ, phải xa mọi người nhưng tôi vẫn tiếp tục nhắn tin với “người quen chưa biết mặt” ấy. Suốt kì nghỉ hè năm nhất tôi đi làm thêm mệt song không tối nào quên nhắn tin hay gọi điện với anh cả. Nói chuyện với anh tôi cảm thấy thoải mái và đỡ căng thẳng rất nhiều.
Video đang HOT
Kết thúc kì nghỉ hè cũng là lúc tôi và anh quyết định gặp mặt nhau. Anh và tôi hẹn gặp nhau ở một quán cà phê gần chỗ trọ mới của tôi. Ngày hẹn gặp tôi vô cùng hồi hộp không biết trông anh như thế nào? Có như trong tưởng tượng của tôi không? Trong khoảnh khắc bước chân vào quán cà phê nhìn về phía góc bàn mà tôi và anh đã giao hẹn từ trước tôi, tôi đã không thể tin nổi vào mắt mình.
Trước sự ngạc nhiên của tôi anh chỉ cười và nói: “Chào em, có vẻ như em rất bất ngờ thì phải?”. Quả thực tôi đã không thể tin rằng lâu nay tôi vẫn liên lạc với anh mà cứ nghĩ là một ai xa lạ tôi chưa từng gặp. Thời gian qua đi tôi và anh gặp nhau thường xuyên hơn, một khoảng thời gian đủ để tôi có thể cảm nhận được sự quan tâm của anh dành cho tôi. Tôi không biết mình đã yêu anh từ lúc nào!
Một ngày mùa hè anh và tôi nắm tay đi dạo, anh đã ngỏ lời với tôi. Dẫu tôi đã chờ dợi khoảnh khắc này rất lâu nhưng trong giây phút đó tôi thấy mình như run lên, tim tôi đập loạn nhịp, tôi đã không nói được gì mà chỉ siết chặt tay anh. Lúc đó tôi thấy tôi và anh gần nhau hơn lúc nào hết.
Cuối buổi đi chơi hôm đó anh đã chào tạm biệt tôi bằng một nụ hôn nhưng khi môi anh vừa chạm vào môi tôi thì tôi đã lảng tránh và nói một câu thật ngốc nghếch: “Em thấy nó cứ thế nào ấy”. Anh lại cười, nụ cười hiền lành và ấm áp, còn tôi thì thấy mặt mình nóng ran lên. Sau này khi nhận lời yêu anh rồi anh vẫn thường nhắc lại kỉ niệm ấy. Bây giờ khi nghĩ lại tôi thấy mình lúc đó thật trẻ con và ngờ nghệch.
Những ngày tháng yêu anh là những ngày tôi cảm thấy thực sự hạnh phúc. Tôi sẽ không bao giờ quên được những buổi tối cuối tuần anh đèo tôi đi khắp các phố phường của Hà Nội ngắm cảnh và anh những món ăn mà cả tôi và anh đều thích. Thỉnh thoảng anh vẫn nhắc lại những câu chuyện khi chúng tôi cùng ở một xóm trọ. Ngày tôi mới chuyển đến xóm vì nghĩ anh không ở cùng xóm nên khi gặp chẳng bao giờ tôi chào anh cả. Anh nói những lúc đó anh anh chỉ muốn: “tát cho tôi một cái thôi”. Tôi biết đó chỉ là câu nói đùa, thì ra anh đã để ý đến tôi từ lâu rồi.
Cái gì đến rồi cuối cùng cũng phải đến. Anh tốt nghiệp ra trường và anh quyết định về quê như sự sắp đặt của bố mẹ. Tôi còn một năm học nữa và tôi vẫn đang băn khoăn là ra trường tôi sẽ về quê hay ở lại. Anh và tôi đã nhiều lần tâm sự về điều này nhưng những lúc đó tôi chỉ vừa giả thật, giả đùa nói rằng: “tất nhiên là tôi theo anh về quê rồi”. Vậy mà đến giây phút đưa ra sự lựa chọn cuối cùng thì trái tim tôi đã không thắng nổi lí trí, tôi quyết định ở lại vì có nhiều cơ hội để phát triển hơn.
Đến tận bây giờ tôi vẫn không tin nổi là mình lại lựa chọn như vậy. Có lẽ anh đã hận tôi nhiều lắm. Chúng tôi chia tay và đi theo sự lựa chọn của riêng mình dẫu biết rằng cả hai đều đau khổ. Tôi biết trong cuộc sống cũng có rất nhiều cặp đôi đang gặp phải tình huống như tôi. Mong rằng các bạn sẽ có được sự lựa chọn đúng đắn để không bao giờ phải hối hận.
Không biết đến bao giờ thì trái tim trống rỗng của tôi mới được đầy mới để vết thương kia thôi không còn rỉ máu và tự liền sẹo?
Theo VNE
Vợ quá xấu tính, tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà!
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai. Dù đã dịu giọng nhờ vả, rồi mạnh tiếng dạy bảo, bạt tai cũng cho ăn rồi nhưng hinh như tôi không thể rèn luyện được cái "bánh đúc có xương" qua xâu tinh này.
Tôi hiện đang sống với vợ hai và một con gái 4 tuổi. Trước đó, tôi đã có một đời vợ và một con trai bây giờ lên 8. Con trai tôi trước sống với mẹ nó nhưng từ 5 tháng nay mẹ nó đi lấy chồng nên tôi đưa con về nuôi.
Nói thẳng là ngày trước khi đang chung sống với vợ cu thì tôi ngoại tình với vợ hiện tại. Nhưng tôi đã có trách nhiệm đến mức bỏ vợ cu để cưới cô ấy ngay khi cô ấy mang thai.
Lúc cưới vơ hai thi cô ấy sắp sinh nên tôi cũng từ chối nuôi con chung với vợ cu để chăm lo cho mẹ con cô ấy tôt hơn. Mọi người đừng nghĩ con của vợ đầu là con trai nên chắc tôi phải thương hơn. Đối với tôi, con nào cũng như nhau ca.
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai. Dù đã dịu giọng nhờ vả, rồi mạnh tiếng dạy bảo, bạt tai cũng cho ăn rồi nhưng hinh như tôi không thể rèn luyện được cái "bánh đúc có xương" này. Nhiều khi nói mãi chỉ muốn bửa cái đầu của vợ ra mà nhét lời của mình vào. Vợ tôi ngu có, xấu tính có. Chỉ có thế mới không thể yêu thương con riêng của chồng như con gai cô ây rưt ruôt đe ra đươc.
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai du con riêng bao vân yêu me kê va em gai cung cha khac me cua no (Anh minh hoa)
Hai đứa con tôi còn nhỏ, thằng bé tuy mới về còn lạ lẫm nhưng chơi rất thân với em gai no. Có lẽ từ nhỏ nó đã thiếu thốn tình cảm của bố nên hơi rụt rè, dễ tủi thân. Nó nhường nhịn em hết mực, nếu bị em quát hay cắn nó chỉ khóc ma chưa bao giờ dam đánh lại.
Nhiều lần thấy con trai khóc, tôi mới quát con gái vài câu không được bắt nạt anh nếu không bố đánh. Mấy hôm sau, không biết vợ tôi dạy bảo kiểu gì mà con em cạch mặt thằng anh không chơi với anh nữa. Thấy anh đi học về là nó lảng ra không lại gần. Trẻ con đã nhận thức được gì, rõ ràng là do mẹ nó dặn. Đung la me kê vừa ích kỷ vừa độc ác.
Chuyện vợ tôi mua sắm áo quần cho hai đứa con cũng ngứa mắt không chịu được. Mua thế nào mà đến khi hỏi ra thì áo quần thằng anh luôn rẻ hơn con em đến vài chục nghìn. Tôi mắng là vợ phân biệt đối xử thì cô ấy còn lu loa cãi chày cãi cối là áo quần trẻ em càng nhỏ càng đắt, và váy nữ thì đắt hơn quần nam.
Nói ngu thế mà nghe được? Áo quần càng to càng tốn vải thì phải đắt hơn chứ? Thế nào mà size càng to lại càng rẻ? Chẳng qua là cô ây cô y mua hàng xịn cho con chung và mua hàng chợ cho con riêng.
Tôi đi làm cả ngày nên việc ăn uống và dạy bảo hai con nhường lại cho vợ. Tuy chỉ mới 4 va 8 tuôi nhưng tôi đều cho hai con ngủ riêng. Đáng sợ là lúc quan sát con ngủ. Trong khi con bé con ngủ rất an nhiên, thậm chí còn cười cả trong mơ thì thằng anh hay bị giật mình, hay nói mê đến vã mồ hôi, có nhiều hôm chân co giật như đang chạy trên giường.
Tôi lo lăng goi điên hoi vơ cu vê điêu nay. Vơ cu bao, trước đây sống với cô ây, con trai đâu thây găp ác mộng gi. Vi thê, tôi đang nghi ngơ, rõ ràng là lúc ở nhà với mẹ kế bị cô ấy mắng mỏ hay đánh đập gì đó nên mới thành thế.
Giận hơn là cô ấy thuần hóa thằng bé thế nào mà lúc nào tôi tra khảo "Mẹ hai có làm gì con không" thì nó chỉ lắc đầu bảo không. Nó bảo không là đúng thôi, nếu bảo có thì có khi tôi đi nó lại bị đánh nhiều hơn. Tôi đã định rình về nhà bất ngờ xem mấy mẹ con họ sinh hoạt thế nào mà chưa làm được. Công việc của tôi quá bận rộn.
Rồi việc kèm con học cung thê. Tối nào về nhà cũng thấy vợ ngồi bên con gái dạy con hoc hat va tô chư. Chưa lần nào thấy đang dạy con riêng học. Tôi giận cho hẳn mấy bạt tai nhưng vẫn cố cãi. Vợ tôi ương bướng tột độ, sai lè mà lúc nào cũng cãi.
Trong khi thằng anh học đến lớp 2, cấp độ học khó hơn thì không dạy. Còn con em với vào mâu giao, chương trình học vưa chơi vưa hoc ma cứ nhè nó ra dạy với dỗ. Tôi chán là lúc nào nói vợ cũng lý sự cho là mình vẫn đang yêu thương con riêng của chồng và không làm gì trái đạo đức.
Nói chung là rất nhiều chuyện nhỏ nhặt nhưng chi tư ngay con riêng cua tôi vê nha sông thi qua đó tôi mơi cảm nhận được tính xấu của vợ mình. Bây giờ tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà vi vơ qua xâu tinh (Anh minh hoa)
Không trái đạo đức mà đợt Tết âm lịch vừa rồi, vợ tôi còn định qua mặt tôi tống cổ thằng bé về với mẹ đe no để rảnh nợ? Đây là Tết đầu cha con tôi chung sống với nhau mà cô ấy bảo "Mấy tháng không gặp có lẽ thằng bé nhớ mẹ. Tết này anh cho con về ăn Tết với mẹ nó. Đên mung 6 Têt lai đon con lên".
Cô ây còn lên giọng đạo đức giả dặn tôi hỏi ý con xem muốn ăn Tết với bố và dì hay về với mẹ. Chắc chắn là cô ấy đã dặn thằng bé trước nên mới tự tin nói thế.
Nói chung là rất nhiều chuyện nhỏ nhặt nhưng chi tư ngay con riêng cua tôi vê nha sông thi qua đó tôi mơi cảm nhận được tính xấu của vợ mình. Tôi biết cô ấy không thích sự có mặt của con riêng trong gia đình, sợ tôi chăm lo cho con riêng mà bỏ bê mẹ con cô ấy. Bây giờ tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà vi vơ qua xâu tinh. Chẳng le tôi lai phải lấy vợ ba để lo cho hai con?
Tôi bận bịu nhưng vẫn muốn gia đình mình sống sao thật hạnh phúc. Rất mong các bạn cho tôi cách gì đó để cải thiện tình hình này, sao cho vợ tôi hết ích kỷ biết yêu thương thằng bé. Còn nếu không được thì có khi phải ly hôn lần nữa vì tương lai hai đứa con tôi mât.
Theo VNE
Đàn ông thoáng đến đâu? Đàn ông sẽ cưới người phụ nữ lên giường với họ ngay lần đầu tiên hò hẹn? Tôi vẫn hay tự hỏi mình câu đó trong hành trình tìm kiếm tình yêu, có lúc lại nhủ lòng: "Ừ, thời đại nào rồi mà phải băn khoăn một điều quá cổ hủ". Thích thì sẽ nhích! Nhưng quả thực, trong suốt nhiều năm rượt...