Vết sẹo đằng sau nụ cười
Anh – một chàng trai hiền lành và đa sầu, đa cảm nhưng không thể vượt qua được những lễ giáo của gia đình. Tôi – một con bé ương bướng và không thể vượt qua được cái tôi cá nhân. Vì vậy chúng tôi chia tay.
Vậy là đã hơn một năm kể từ ngày anh và tôi chia tay. Giờ này có lẽ anh đã có một gia đình nhỏ yên ấm và hạnh phúc. Còn tôi vẫn đơn côi trong căn phòng vắng khi mùa đông đến. Ngồi một mình cô đơn chợt từ đâu đó trong sâu thẳm những kí ức xưa lại hiện về như vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Những dòng kí ức cứ đeo bám tôi như một nỗi ám ảnh, một câu hỏi lớn: Vì sao tôi lại để mất anh?
Anh là con trai duy nhất trong một gia đình có ba chị em. Khi mới yêu anh tôi cũng đã được biết về điều đó và có đôi lúc tôi đã tự nhủ rằng vì yêu anh tôi có thể dẹp bỏ bớt đi sự ích kỉ của mình nhưng đến giờ phút quyết định thì cái tôi của tôi lại trỗi dậy. Tôi chấp nhận mất anh để theo đuổi sự lựa chọn của mình. Và giờ đây khi đối diện với chính mình tôi mới hiểu rằng có những thứ mất đi rồi thì sẽ không bao giờ lấy lại được nữa. Tôi đã mất anh.
Giờ đây tôi mới thấm thía câu triết lí của nhà văn Mac Levy “có những nỗi buồn của tình yêu mà thời gian không thể xóa nhòa, nó để lại trong nụ cười những vết sẹo không bao giờ lành hẳn được”. Anh là mối tình đầu của tôi. Tôi đã để anh ra đi để rồi tôi nhận lại một khoảng trống không thể nào bù đắp nổi, một vết thương trong tim vẫn âm thầm rỉ máu, một nụ cười luôn phảng phất nỗi u buồn.
Tôi và anh quen nhau trong một tình huống thật thú vị và cũng thật hài hước. Hồi mới đến xóm trọ tôi rất hay gặp anh và tôi luôn băn khoăn: “không biết anh này là bạn của ai ở xóm mình mà cứ đến suốt vậy?”. Cái tính tò mò đã thôi thúc tôi đi tìm câu trả lời. Tôi tìm đến các chị trong xóm để hỏi về anh. Tôi đã miêu tả với các chị về ngoại hình của anh (vì tôi không biết tên anh), nào là cái anh gì người không cao lắm, da trắng nhưng nhiều mụn, mắt to tròn…nhưng các chị chẳng thể đoán ra anh là ai cả. Có lẽ cũng do cách miêu tả của tôi vụng về quá.
Mọi việc rồi sẽ bị tôi quên đi như bao chuyện khác nếu không có một ngày, cái ngày cuối tuần mà mấy chị em còn “độc thân” ngồi tám chuyện với nhau thì anh đi qua. Và sự tò mò lại trỗi dậy trong tôi, tôi đã chỉ anh và hỏi mấy chị. Cuối cùng thì tôi cũng nhận được câu trả lời, một câu trả lời đầy bất ngờ: anh tên là H nhưng anh không phải là bạn ai cả mà là người cùng xóm với tôi.
Video đang HOT
Lúc đó tôi đã rất ngỡ ngàng và cũng hơi xấu hổ nữa vì anh ở cùng xóm trọ mà tôi lại không biết. Và tôi cũng tình cờ biết được rằng anh và tôi ở cùng quê. Nếu như mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó thì có lẽ giữa tôi và anh đã chẳng có chuyện gì, có thể nó chỉ là một kỉ niệm vui vui mà thôi.
Cũng không biết bằng cách nào anh có được số điện thoại của tôi. Chỉ biết rằng tự dưng có một số điện thoại lạ cứ nhắn tin cho tôi, bình thường tôi không thích cách làm quen kiểu này lắm nhưng cách nói chuyện hài hước của anh làm tôi cảm thấy khá thú vị và tò mò nên vẫn tiếp tục nhắn tin.
Cuối năm nhất tôi chuyển xóm trọ, phải xa mọi người nhưng tôi vẫn tiếp tục nhắn tin với “người quen chưa biết mặt” ấy. Suốt kì nghỉ hè năm nhất tôi đi làm thêm mệt song không tối nào quên nhắn tin hay gọi điện với anh cả. Nói chuyện với anh tôi cảm thấy thoải mái và đỡ căng thẳng rất nhiều.
Kết thúc kì nghỉ hè cũng là lúc tôi và anh quyết định gặp mặt nhau. Anh và tôi hẹn gặp nhau ở một quán cà phê gần chỗ trọ mới của tôi. Ngày hẹn gặp tôi vô cùng hồi hộp không biết trông anh như thế nào? Có như trong tưởng tượng của tôi không? Trong khoảnh khắc bước chân vào quán cà phê nhìn về phía góc bàn mà tôi và anh đã giao hẹn từ trước tôi, tôi đã không thể tin nổi vào mắt mình.
Trước sự ngạc nhiên của tôi anh chỉ cười và nói: “Chào em, có vẻ như em rất bất ngờ thì phải?”. Quả thực tôi đã không thể tin rằng lâu nay tôi vẫn liên lạc với anh mà cứ nghĩ là một ai xa lạ tôi chưa từng gặp. Thời gian qua đi tôi và anh gặp nhau thường xuyên hơn, một khoảng thời gian đủ để tôi có thể cảm nhận được sự quan tâm của anh dành cho tôi. Tôi không biết mình đã yêu anh từ lúc nào!
Một ngày mùa hè anh và tôi nắm tay đi dạo, anh đã ngỏ lời với tôi. Dẫu tôi đã chờ dợi khoảnh khắc này rất lâu nhưng trong giây phút đó tôi thấy mình như run lên, tim tôi đập loạn nhịp, tôi đã không nói được gì mà chỉ siết chặt tay anh. Lúc đó tôi thấy tôi và anh gần nhau hơn lúc nào hết.
Cuối buổi đi chơi hôm đó anh đã chào tạm biệt tôi bằng một nụ hôn nhưng khi môi anh vừa chạm vào môi tôi thì tôi đã lảng tránh và nói một câu thật ngốc nghếch: “Em thấy nó cứ thế nào ấy”. Anh lại cười, nụ cười hiền lành và ấm áp, còn tôi thì thấy mặt mình nóng ran lên. Sau này khi nhận lời yêu anh rồi anh vẫn thường nhắc lại kỉ niệm ấy. Bây giờ khi nghĩ lại tôi thấy mình lúc đó thật trẻ con và ngờ nghệch.
Những ngày tháng yêu anh là những ngày tôi cảm thấy thực sự hạnh phúc. Tôi sẽ không bao giờ quên được những buổi tối cuối tuần anh đèo tôi đi khắp các phố phường của Hà Nội ngắm cảnh và anh những món ăn mà cả tôi và anh đều thích. Thỉnh thoảng anh vẫn nhắc lại những câu chuyện khi chúng tôi cùng ở một xóm trọ. Ngày tôi mới chuyển đến xóm vì nghĩ anh không ở cùng xóm nên khi gặp chẳng bao giờ tôi chào anh cả. Anh nói những lúc đó anh anh chỉ muốn: “tát cho tôi một cái thôi”. Tôi biết đó chỉ là câu nói đùa, thì ra anh đã để ý đến tôi từ lâu rồi.
Cái gì đến rồi cuối cùng cũng phải đến. Anh tốt nghiệp ra trường và anh quyết định về quê như sự sắp đặt của bố mẹ. Tôi còn một năm học nữa và tôi vẫn đang băn khoăn là ra trường tôi sẽ về quê hay ở lại. Anh và tôi đã nhiều lần tâm sự về điều này nhưng những lúc đó tôi chỉ vừa giả thật, giả đùa nói rằng: “tất nhiên là tôi theo anh về quê rồi”. Vậy mà đến giây phút đưa ra sự lựa chọn cuối cùng thì trái tim tôi đã không thắng nổi lí trí, tôi quyết định ở lại vì có nhiều cơ hội để phát triển hơn.
Đến tận bây giờ tôi vẫn không tin nổi là mình lại lựa chọn như vậy. Có lẽ anh đã hận tôi nhiều lắm. Chúng tôi chia tay và đi theo sự lựa chọn của riêng mình dẫu biết rằng cả hai đều đau khổ. Tôi biết trong cuộc sống cũng có rất nhiều cặp đôi đang gặp phải tình huống như tôi. Mong rằng các bạn sẽ có được sự lựa chọn đúng đắn để không bao giờ phải hối hận.
Không biết đến bao giờ thì trái tim trống rỗng của tôi mới được đầy mới để vết thương kia thôi không còn rỉ máu và tự liền sẹo?
Theo Eva
Người đàn ông trong mơ
Sau khi tốt nghiệp đại học và có việc làm ổn định, tôi lập gia đình. Chồng tôi là cán bộ một viện nghiên cứu. Anh hiền lành, chất phác, rất thương quý vợ con. Anh cũng không rượu chè cờ bạc, không gái gú trăng hoa. Hằng tháng, anh đưa hết lương cho tôi, chỉ để lại rất ít cho riêng mình. Cuối tuần anh dành thời gian đưa cả nhà đi chơi đây đó... Tôi hài lòng với gia đình nhỏ bé và yên ấm của mình. Cho đến một ngày...
Hôm đó, công ty tôi mở tiệc chiêu đãi đối tác tại một nhà hàng lớn. Sau bữa ăn sang trọng, bàn ghế được xếp lại, dành chỗ cho cuộc khiêu vũ. Nhạc vừa nổi lên, các đôi dìu nhau ra sàn nhảy. Chỉ còn tôi với một người đàn ông của công ty đối tác ngồi cạnh nhau tại bàn. Đó là một anh chàng hoàn toàn bình thường, không thể gọi là đẹp trai. Song, anh cuốn hút người đối diện bằng vẻ cương nghị, trầm tĩnh. Nở một nụ cười thân thiện, anh hỏi tại sao tôi không ra nhảy? Tôi thú thật là không biết nhảy. Anh gật đầu: "Chị và tôi giống nhau. Làm cái nghề này mà không biết nhảy là một thiệt thòi lớn đấy!". Anh rót cho tôi một ly sâm banh: "Nào, chúng ta cụng ly vì sự giống nhau!".
Có lẽ vì ánh đèn mờ ảo, vì tiếng nhạc dìu dặt và những ly rượu sâm banh mà tôi cảm thấy lâng lâng. Cuộc trò chuyện của chúng tôi sôi nổi dần quanh các đề tài văn học rồi âm nhạc. Khi chuyển sang đề tài tình yêu là lúc cả hai bắt đầu rơi vào cơn say. Một cơn say không chỉ vì chất cồn mà còn vì một cảm giác rất lạ bắt đầu xuất hiện trong mỗi người. Đó là cảm giác như mình vừa gặp lại một người rất thân thiết bị thất lạc từ lâu lắm. Ngồi trong một góc khuất nên không ai để ý đến chúng tôi. Mà cũng có thể là do rượu đã khiến tôi cảm thấy mình đang mơ, đang bay lơ lửng. Tôi và anh bỗng chìm đắm trong cảm giác mộng mị, yêu đương và hạnh phúc.
Một lúc sau, tôi nhận ra mình đang ở trong vòng tay anh. Nhưng không phải trong nhà hàng mà ở ngoài sân. Trong bóng tối đồng lõa của một cây cổ thụ rậm rạp nào đó, môi tôi đang gắn chặt vào môi anh. Một cái gì đó thật êm ái, hết sức nhẹ nhàng, hết sức diệu kỳ khiến cả người tôi run bần bật. Vòng tay xiết chặt và mùi thơm dịu nhẹ từ tóc, từ cặp môi anh làm tôi ngây ngất. Chúng tôi chỉ rời nhau ra trong tiếc nuối khi có tiếng sếp gọi tôi...
Những ngày sau đó, tôi luôn nhớ đến anh. Nhớ đến ánh mắt say đắm và nụ hôn ngây ngất của anh. Nhiều khi, tôi như người mất hồn, chợt nhớ, chợt quên. Trước mắt tôi luôn hiện ra hình ảnh anh, người đàn ông xa lạ mà ngay cả cái tên tôi cũng không biết ấy. Tôi hay tự hỏi, giờ này anh đang ở đâu? Làm gì? Anh có nhớ tôi? Nhớ đến khoảnh khắc kỳ ảo đã có giữa hai chúng tôi đêm ấy? Mà có thể anh quên tôi rồi. Bởi vì, nếu nhớ, anh đã tìm cách liên lạc với tôi vì anh biết địa chỉ cơ quan tôi mà. Tôi chợt cảm thấy đau nhói trong ngực khi nghĩ rằng, có lẽ tôi đã bị lãng quên. Đàn ông mà, nông nổi và hời hợt lắm!
Song, mặt khác, tôi biết mình làm thế là rất không nên, là phản bội chồng con, là tội lỗi. Tôi dằn vặt, tự trách bản thân, bắt mình phải chấm dứt ngay cái trò tự huyễn hoặc vô lý này đi, luôn nhắc nhở mình về sự hiện hữu của gia đình... Ở công ty, tôi lao vào công việc. Ở nhà, tôi xoay như chong chóng để làm mình bận rộn. Nhưng tôi vẫn không sao quên được anh, người đàn ông trong mơ ấy. Những khi cùng với chồng, tôi vẫn hình dung đó là anh. Tôi nghe thoang thoảng mùi thơm dịu từ mái tóc anh. Mùi mồ hôi tỏa ra từ thân thể anh trong cái đêm ấy. Nỗi nhớ điên cuồng và nỗi khao khát anh đôi khi biến tôi thành người đàn bà hừng hực. Nhưng sau đó, khi chồng lăn ra ngủ say sưa, tôi lại nuốt vào trong những dòng nước mắt mặn đắng, thấy tê tái một nỗi buồn da diết...
Đến một ngày, nỗi nhớ điên cuồng khiến tôi làm một việc dại dột. Tôi đến công ty đối tác, lân la dò hỏi và tìm đến được phòng anh. Tim tôi đã rung lên những nhịp đập rộn rã khi nhìn thấy lại khuôn mặt ấy. Song, hoàn toàn trái ngược với dự đoán của tôi. Cũng hết sức bất ngờ, anh đón tôi với vẻ lịch sự nhưng lạnh nhạt của một người xa lạ: "Tôi thấy chị rất quen, hình như chúng ta đã gặp nhau?".
Giây phút ấy, đất dưới chân tôi như sụp đổ. Anh đã quên thật hay chỉ giả vờ quên vì biết rằng không nên nhớ? Nhìn sâu vào đôi mắt đang nhíu lại, ưu tư và suy ngẫm của anh, tôi chợt nhận ra, cái khoảnh khắc khao khát và say đắm mà tôi nâng niu suốt những ngày qua, hoàn toàn vô nghĩa với anh. Vậy mà suýt nữa tôi đã đánh mất hạnh phúc của mình chỉ vì một phút xao lòng...
Theo PNO
Tâm sự của cô gái nghèo Nhà nó nghèo, hoàn cảnh lại đáng thương nên cuộc sống vật chất của nó cũng rất hạn chế.Cuộc sống của nó ra trường đầy vất vả. Nổi trội hơn bạn bè trang lứa nhưng sự nghiệp lại lao đao. Nó đã cố gắng hơn bạn bè chỉ vì muốn khẳng định "nhan sắc không tỉ lệ nghịch với trí óc". Nó mạnh...