Vết nứt
Ngày chị để anh quay về sau những lỗi lầm, ai cũng khen chị cao thượng. Hiếm người phụ nữ nào đủ lòng vị tha để hành động như chị.
Vậy mà giờ đây, chính chị lại cảm thấy lương tâm cắn rứt vì mình không thể “đã thương thì thương cho trót”. Đơn giản, chị cũng chỉ là một người đàn bà, có những ích kỷ, ghen tuông thường tình, đâu phải thánh thần.
Vợ chồng chị kết hôn hơn mười bảy năm, có với nhau hai mặt con đủ nếp, đủ tẻ. Chị là kế toán một cơ quan nhà nước, chồng chị mở cửa hàng buôn bán vật liệu xây dựng. Nhờ biết tính toán làm ăn nên vợ chồng chị có một cơ ngơi đáng mơ ước: nhà lầu, xe hơi và vài miếng đất ở khu đô thị mới khi tuổi còn khá trẻ. Giông bão ập đến. Chồng chị sinh tật mê cờ bạc, gái gú. Tài sản lần lượt đội nón ra đi. Rồi chồng chị quyết định đi theo nhân tình, hối thúc chị ly hôn, chia đôi ngôi nhà đang ở để lấy tiền. Thủ tục ly hôn được giải quyết nhanh chóng. Chị ngậm ngùi bán nhà, đưa cho chồng nửa số tiền, còn mình thì tìm mua một mảnh đất mới xây nhà cho ba mẹ con. Nhiều lúc chị tưởng mình đã gục ngã trước số phận nhưng nhìn hai con đang tuổi lớn, chị lại gắng gượng đứng lên.
Mẹ con chị dọn về nhà ngoại ở tạm vì chị chưa tìm được mảnh đất nào ưng ý. Gần nửa năm sau, chị quyết định mua mảnh đất ngay phía sau nhà cũ, tuy nhỏ và ở hẻm cụt nhưng môi trường sống đảm bảo, hàng xóm thì đã quen thuộc. Chị kiếm thợ làm nhà, khởi công được một tuần thì chồng chị đột ngột trở về. Chẳng nói với chị một lời, anh lao vào phụ xây nhà, mua vật liệu, chỉ đạo thợ xây…
Dù anh em nhà ngoại và đứa con gái lớn phản đối quyết liệt hành động ấy của anh nhưng chị chỉ im lặng. Vợ chồng đầu gối tay ấp mấy chục năm, chị hiểu anh đã nhận ra sai lầm. Thì ra, sau khi lấy nửa số tiền bán nhà, anh đưa cho cô nhân tình lấy vốn làm ăn. Chưa đầy nửa năm, tiền cạn dần, cô ta bắt đầu cặp kè với người khác. Anh biết mình bị lừa, cùng đường không biết đi đâu, đành trở về với chị theo cách không giống ai… Thấy chị không nói gì, anh đoán chị đã mở lòng nên đánh liều đưa số tiền còn lại cho chị như thỉnh cầu “cho anh góp chút ít làm nhà”. Chị không nhận, anh lấy tiền đó tự ý mua thêm vật liệu…
Video đang HOT
Nhà xây xong, anh dọn về ở cùng ba mẹ con. Chị vẫn im lặng. Từ ngày về, anh chỉn chu hơn trước, bỏ cờ bạc và biết lo lắng mọi việc trong nhà. Nhưng, gia đình chị không còn được như xưa. Hai đứa con đủ lớn để hiểu việc bố chúng đã làm. Chúng cãi lời anh, thậm chí nhiều lần hỗn láo hét vào mặt anh: “Nhà này đâu phải nhà của bố”. Thấy con như vậy, chị vẫn im lặng. Nhiều lần anh đề nghị hai người đi đăng ký kết hôn lại nhưng chị vẫn lưỡng lự. Trong thâm tâm chị, chưa bao giờ thôi ám ảnh chuyện cũ và không khỏi khinh bỉ anh. Mỗi lần xem phim hay nghe kể chuyện ngoại tình, chị chì chiết người ta như thể mắng anh. Anh sống như một cái bóng trong nhà…
Cuộc sống của gia đình chị như tấm gương đã một lần bị vỡ, dù cố hàn gắn nhưng vết nứt đã quá lớn…
Theo TTVN
Muốn tử tế cũng khó
Anh lớn lên trong một gia đình tư tưởng trọng nam khinh nữ còn nặng nề, mọi việc lớn bé to nhỏ đều đến tay mẹ anh. Thương mẹ nên lúc nào anh cũng nhủ mình phải trở thành người tốt, là chỗ dựa cho những người phụ nữ chân yếu tay mềm.
Suy nghĩ của anh vấp phải chông gai khi mọi người không quen nhìn đàn ông tay chân thoăn thoắt làm việc nhà, thành ra có một số những phản ứng "tiêu cực". Tuy "Gan không núng chí không mòn", nhưng việc làm tử tế của anh giờ cũng không được lộ liễu quá.
Vì mọi người xung quanh nhìn những hành động "khác người" ấy, đã cười lăn cười bò, đi quảng cáo khắp nơi: "Tay này đảm đang lắm, cầm kỳ thi họa công dung ngôn hạnh đủ cả". Một người nói, hai người nói đến người thứ ba nói vang đến các bậc phụ huynh là bà mẹ anh thấy nóng mặt, sôi tiết lắm rồi, bà xuống tận nơi để chỉ trỏ, giáo huấn "đàn ông ai lại làm thế".
Mấy chị làm cùng thì nhận xét đàn ông mà cứ làm việc của đàn bà thấy ái ái yếu yếu làm sao ý, nhìn rất hèn hạ.
Chính đàn bà cũng mải miết dạy nhau, "Đàn bà chịu thiệt một tí, mấy việc "muỗi dĩn" làm mấy hơi, thiên hạ nhìn thấy lại cười cho đàn bà vụng. Chúng mình phải biết thu vén để các lão ý chuyên tâm vào công việc, về nhà phải được nghỉ ngơi chứ không làm việc sao được" khiến bà vợ gặp phải đức ông chồng tử tế lại thấy tội lỗi, ngậm ngùi tự vấn, liệu mình có quá đáng quá, có bóc lột và bắt nạt chồng quá không? Phải chăng chính những người phụ nữ vỹ đại đã tự làm khổ mình, khiến bản thân họ không ngóc lên được, lúc nào cũng đầu tắt mặt tối.
Trong khi toàn việc vặt, hai vợ chồng làm cùng nhau đã sao mà mọi người phải ngứa mắt. Việc to phải bắt đầu từ việc nhỏ chứ, lao động là vinh quang, xong sớm cùng nghỉ sớm có vấn đề gì.
Lúc đầu anh cũng định trơ, thây kệ những lời trêu đùa quá trớn song lần nào gặp họ cũng lải nhải nhai đi nhai lại như giẻ rách khiến anh buồn cười, thôi tránh đi đỡ mệt óc.
Giờ muốn giúp vợ anh phải lén lút như ăn trộm, ngày vợ đẻ, ai đời buổi trưa phải trốn về để giặt tã cho con khỏi mọi người nhìn thấy nói rác tai.
Đang giặt quần áo cũng phải nhớn nhác xem có ai không để đứng lên, bị "bắt quả tang" thì đành giả vờ lúng túng làm như đang đi tìm mảnh giấy để trong túi áo mà vợ vô ý ngâm giặt mất, đến khổ.
Vợ bận cho con ăn, đọc truyện cho nó anh thấy đám bát bẩn liền thuận tay rửa. Nghe tiếng mở cổng biết có người đến chơi, vội vàng cho tất xuống chậu rửa, úp mâm lên đoạn xoa tay chạy ra phân bua vừa ăn miếng dưa hấu dính hết ra tay.
Anh nói hai đứa con gái là đủ rồi, mọi người cứ cười cợt rồi ngăn cản quyết liệt bảo anh động viên vợ đẻ thêm đứa nữa. Thằng này dở hâm đơ, hay pháo tịt ngòi rồi nên không dám "ho gà". Có kẻ đùa dai và rất vô duyên khiến người khác chả muốn cười mà cứ thích trêu ghẹo, thật kỳ dị.
Có tên còn hỏi rất mang hàm ý khiêu khích "Sao, có đặt tên con không?", "Có chứ, tên cháu là Như Ý", "Như Ý", Gã nọ kéo dài giọng ra châm chọc, anh chỉ vớt vát bảo "Đúng ý thật mà". "Hay đã kịp gửi ở ổ khác nên bình thản thế, ừ, cố mà kiếm thằng cu kẻo nhục, chúng nó kích cho không ngẩng mặt lên được đâu". Người tử tế lẩm bẩm "chúng nó là ông chứ ai...".
Theo Dantri
Em chọn cô đơn Em yêu sâu sắc, mãnh liệt, nhưng khi đã định chia tay thì rất cương quyết, lạnh lùng. Một chiều ngược gió, lang thang, em chợt nhận ra mình cũng mạnh mẽ như vậy, cũng chia tay anh một cách lạnh lùng. Gần hai năm bên anh, những thời khắc hạnh phúc thật ít ỏi. Em thấy mình đơn độc trong tình yêu...