Vết máu trên ga giường đêm tân hôn và cái kết bất ngờ
Đêm tân hôn, chị hồi hộp chờ đợi anh. Anh dịu dàng, nhẹ nhàng đến bên chị. Và rồi, sự êm ái ấy biến mất khi giọt máu đỏ vương trên ga giường trắng.
Anh yêu chị, yêu đến điên dại. Nhưng chị không yêu anh, lúc đó. Trái tim chị trao trọn vẹn cho một người con trai khác. Anh biết nhưng vẫn một lòng một dạ hướng về chị, bởi thế người ta mới nói anh điên. Rồi tình yêu kia của chị tan vỡ.
Đứng trước cửa phòng khoa sản, nước mắt chị rơi lã chã. Chị hận mình không đủ tự tin và bản lĩnh để giữ lại kết quả của cuộc tình mù quáng. Mọi chuyện xong xuôi, lòng chị trào dâng nỗi ân hận, tuyệt vọng. Chị tìm tới cái chết để tự giải thoát cho mình khỏi đau khổ. Anh xuất hiện đúng lúc, cứu chị cả về tính mạng lẫn tâm hồn. Chị ngả dần về anh và gật đầu lấy anh sau khi tình yêu kia tan vỡ được hơn một năm.
Càng ở bên anh, chị mới càng thấy mình thật ngu dại. Ngu dại khi bỏ lỡ một người con trai tốt như anh để chạy theo kẻ không yêu mình. Rồi chị thấy bản thân mình có lỗi với anh. Thấy anh yêu chị mà thiệt thòi quá vì chị… Và chị đã quyết định làm cái việc đó. Chị nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ biết chuyện này. Bởi từ trước tới nay, chị vẫn luôn nổi tiếng là người con gái ngoan hiền, gia giáo. Hơn nữa, chuyện tình trước của chị, anh cũng không rõ quá nhiều. Chị tin, mình sẽ mang lại hạnh phúc cho anh.
Đêm tân hôn, chị hồi hộp chờ đợi anh. Anh dịu dàng, nhẹ nhàng đến bên chị. Và rồi, sự êm ái ấy biến mất khi giọt máu đỏ vương trên ga giường trắng. Đáng lẽ ra anh phải mừng rỡ khi nhìn thấy thứ đó chứ. Tại sao anh lại hờ hững đến như vậy. Và cũng sau đêm tân hôn hôm đó, anh không còn quan tâm, để ý gì đến chị nữa.
Nhiều lúc chị rất muốn hỏi anh rõ ràng mọi chuyện. Nhưng không hiểu sao cứ đối mặt với sự lạnh lùng ấy, chị lại không thể cất lời. (Ảnh minh họa)
Anh hoàn thành nghĩa vụ của một người chồng với sự lạnh nhạt, như thể đó là trách nhiệm chứ không xuất phát từ trái tim. Yêu thương anh dành cho chị dường như bay biến hết khi giọt máu đỏ ấy hiện ra.
Tròn 7 năm anh chị sống bên nhau là từng ấy thời gian chị sống trong thấp thỏm, âu lo, băn khoăn. Anh lạnh nhạt, hờ hững với chị nhưng anh không mắng chửi chị, không đánh đập chị, cũng không rượu chè, bài bạc, ngoại tình . Anh quan tâm, phụng dưỡng bố mẹ hai bên rất chu đáo. Con trai nhỏ cũng được anh yêu thương hết lòng. Với mọi thứ xung quanh, anh đều nồng nhiệt, đều hào hứng, chỉ có với riêng chị, anh mang sự lạnh nhạt ra đối xử.
Nhiều lúc chị rất muốn hỏi anh rõ ràng mọi chuyện. Nhưng không hiểu sao cứ đối mặt với sự lạnh lùng ấy, chị lại không thể cất lời. Rồi một ngày nọ, chị cũng tìm được câu trả lời cho mình.
Chị dọn phòng làm việc cho anh. Bình thường việc này đều do anh một tay làm bởi sau cái đêm tân hôn năm ấy, anh không muốn chị động tay vào bất cứ thứ đồ gì của anh. Vật ấy rơi ra từ ngăn kéo của anh khiến mặt chị xám xịt. Cuốn sổ phá thai năm đó của chị. Tại sao nó lại xuất hiện ở đây cơ chứ. Chẳng phải chị đã bỏ lại nó ở phòng trọ cũ năm đó rồi hay sao. Lẽ nào anh… Chị bắt đầu lờ mờ hiểu ra lý do vì sao khi chứng kiến vết máu đỏ vương trên ga giường ngày ấy, anh lại lạnh nhạt với chị. Chị thật ngu ngốc, chị cố tìm mọi cách bù đắp cho anh nhưng sự bù đắp lừa dối ấy làm sao anh có thể chấp nhận. Chị tự cười vào mặt mình.
Video đang HOT
Chị đứng dậy, lau nước mắt, định bỏ đi thì anh đưa tay kéo chị lại. (Ảnh minh họa)
- Em viết đơn rồi, anh ký đi. Em giải thoát cho anh. Chuyện đêm hôm đó, là lỗi của em. Xin lỗi anh, ngàn vạn lần xin lỗi anh. – Chị bật khóc, chìa ra cuốn sổ
- Lúc cầm cuốn sổ đó trên tay, anh đau đớn lắm. Nhưng yêu em, anh chấp nhận bỏ qua tất cả. Tình yêu anh dành cho em không hề có sự toan tính, đắn đo, đòi hỏi. Vậy mà em đáp lại anh bằng sự giả dối khiến anh thấy mình như một thằng ngu, bị em xỏ mũi dắt đi vậy. Anh… – Giọng anh nghèn nghẹn
- 7 năm, anh đã chịu đựng em đủ rồi. Cảm ơn anh vì tất cả.
Chị đứng dậy, lau nước mắt, định bỏ đi thì anh đưa tay kéo chị lại:
- Em đừng đi. Em không hiểu sao? Anh lạnh nhạt, hờ hững với em vì anh quá yêu em. Anh giận mình không thể nói rõ ràng mọi chuyện với em vì anh sợ làm em tổn thương khi nhớ lại quá khứ. Nên anh chỉ còn cách tự làm tổn thương mình.
Rồi bất giác anh bật dậy, ôm chặt lấy chị. Chị thấy vờ vai mình ươn ướt. Vòng tay anh siết chị mỗi lúc một chặt. Không gian ngưng đọng. 7 năm qua, anh đã chịu đựng nỗi đau không thể nói nhưng anh có biết đâu chị cũng phải chịu đựng sự dày vò, dằn vặt không ít hơn anh. Nhưng chị không muốn mất anh. Chị muốn cho mình, cho anh một cơ hội.
- Mình yêu lại từ đầu được không anh? – Chị nấc nghẹn
Anh nhìn chị, mỉm cười, gật đầu nhẹ. Một nụ hôn ấm áp của anh đặt lên môi chị. Cuối cùng thì anh và chị cũng đã tìm được tiếng nói chung, sự thấu hiểu trong cuộc hôn nhân của mình.
Theo Phununews
Chồng bận đi nuôi người yêu cũ sinh con, không thể đưa vợ đi đẻ
Tai tôi như ù đi, chồng tôi đang nói dối. Tôi không thể nhìn nhầm anh được. Ngay lúc đó, tôi cố men người vào thang máy rồi lê bước đi tìm chồng ở khu anh mới vào.
Chồng tôi tuy không giàu có, không đẹp trai nhưng anh lại sống rất tình cảm. Anh yêu thương động vật, quan tâm đến những người nghèo khổ. Hàng tháng, anh đều đổi tiền 10 ngàn rất nhiều để đi chùa, cho những người ăn xin dọc đường vào chùa. Thấy anh có tâm tốt nên tôi rất quý mến.
Chúng tôi thành vợ chồng chỉ sau 6 tháng quen biết nhau. Tôi chỉ nghĩ đơn giản một người đàn ông sống tình cảm thế này sẽ trở thành một người chồng tốt, biết chăm sóc, yêu thương vợ con. Nhưng tôi nào biết, anh cưới tôi không phải vì tình yêu mà chỉ vì muốn xóa bớt nỗi đau bị người yêu cũ phụ tình.
Cuộc sống vợ chồng của chúng tôi rất tốt. Cũng đôi lần, tôi hỏi anh về người yêu cũ, anh chỉ nói từ lúc chia tay, anh và cô ấy không còn gặp nhau nữa. Anh còn ôm lấy tôi thì thầm giờ anh chỉ yêu mình tôi thôi, anh chỉ biết đến mình tôi thôi.
Rồi tôi có thai. Nhưng khi tôi báo tin, không hiểu sao chồng tôi chỉ hỏi lại "Vậy hả?" Thái độ lạnh lùng của anh khiến tôi buồn bã, băn khoăn. Đến tối đó, anh mới vui vẻ trò chuyện, còn đưa tôi đi mua sữa bầu.
Cũng đôi lần, tôi hỏi anh về người yêu cũ, anh chỉ nói từ lúc chia tay, anh và cô ấy không còn gặp nhau nữa. (Ảnh minh họa)
Từ ngày tôi có thai, chồng chăm sóc tôi rất chu đáo. Anh đưa tôi khám thai định kì, rồi mua váy bầu cho tôi mặc, đêm thì bóp chân cho tôi dễ ngủ. Khi tôi kể những chuyện này ra, ai cũng bảo tôi may mắn khi có một người chồng tinh ý, tốt với vợ như vậy. Tôi cũng hãnh diện lắm và còn tự cho là mình may mắn hơn nhiều người phụ nữ khác.
Nhưng chồng tôi cũng thường xuyên đi công tác hơn. Lần nào đi cũng tầm 1 tuần, nửa tháng mới về. Tôi cũng buồn nhưng đấy là công việc của anh, tôi làm sao mà can thiệp vào được. Đến khi em bé được hơn 8 tháng, tôi dặn anh là phải từ chối tất cả các chuyến công tác mà ở nhà với mẹ con tôi. Anh ừ ừ khiến tôi cũng yên tâm.
Vậy mà cách ngày tôi sinh 2 tuần, anh lại đi. Anh nói công việc rất bận, anh chỉ đi 4 ngày là về. Tôi còn nửa tháng nữa mới sinh nên không cần lo lắng nhiều. Tôi giận, nhưng biết làm sao được, chỉ mong anh nhanh nhanh về với tôi.
Khi anh đi, qua đêm hôm sau tôi bất ngờ đau bụng dữ dội. Gọi cho chồng, anh bảo anh không về được vì đang ở tỉnh khác. Bất đắc dĩ, tôi phải gọi mẹ chồng đưa tôi vào viện. Vào viện, vì tôi khó sinh nên chuyển lên bệnh viện tỉnh. Tôi mổ sinh con ngay trong đêm đó mà không hề có chồng bên cạnh.
Sáng sớm hôm sau, tôi gọi cho anh bảo anh về. Nhưng anh bảo công việc bận quá, anh không thể về được. Anh còn gọi điện dặn mẹ chồng chăm sóc tôi thật tốt. Nghĩ chồng bận việc, mình có mẹ chồng cũng được rồi nên tôi cũng không làm khó anh, dù rất buồn tủi.
Đến chiều hôm thứ 3 sau sinh, tôi bắt đầu tập đi. Tôi dựa người vào thành lan can để ra ngoài đứng hóng gió. Bất chợt, tôi nhìn thấy chồng mình đang đi phía dưới, tay còn cầm cà mèng. Nghĩ chồng về rồi lại mua cháo cho mình, tôi mừng lắm.
Tôi đợi mãi thì thấy chồng rẽ qua khu khác của bệnh viện. Nghĩ anh không biết phòng, tôi điện cho anh thì anh lại bảo anh đang ở khách sạn chưa về. Tai tôi như ù đi, chồng tôi đang nói dối. Tôi không thể nhìn nhầm anh được.
Ngay lúc đó, tôi cố men người vào thang máy rồi lê bước đi tìm chồng ở khu anh mới vào. Đó là khu dành cho bà mẹ có con sơ sinh đang nằm lồng kính. Đi qua mấy dãy phòng, tôi chết điếng khi thấy chồng đang bón cháo cho người yêu cũ của anh.
Nghĩ đến đêm đi đẻ một mình, tôi lại căm giận và tủi thân vô cùng. Nhìn con, tôi càng đau lòng hơn. (Ảnh minh họa)
Quá uất ức, quá đau đớn nên tôi ngất xỉu ngay trước cửa phòng. Khi tỉnh dậy, tôi nghe mẹ chồng đang chửi chồng tôi không ra gì. Tôi còn nghe anh giải thích và biết được sự thật đau lòng, tôi chung chồng từ rất lâu rồi mà không hề biết.
Trước khi cưới một tháng, chồng tôi đã hẹn người cũ nói chuyện. Họ đã có một đêm ân ái bên nhau và người cũ của anh phát hiện mình có bầu. Cô ấy cố giấu anh cho đến khi hai người tình cờ gặp mặt - khi anh đang đi mua sữa bầu cho tôi.
Những chuyến công tác của anh chính là đến để chăm sóc cho mẹ con cô ấy. Cô ấy sinh con, đứa bé lại bị nhiễm trùng máu phải nằm cách li nên anh phải chăm sóc cô ấy. Anh còn nói anh không thể bỏ mặc cô ấy được. Còn tôi, tôi đã có mẹ chồng rồi.
Tôi đau đớn quá. Hóa ra, tôi chẳng bằng được người cũ của anh. Nghĩ đến đêm đi đẻ một mình, tôi lại căm giận và tủi thân vô cùng. Nhìn con, tôi càng đau lòng hơn.
Giờ tôi nên ứng xử thế nào với cuộc hôn nhân tưởng như hạnh phúc nhưng lại quá chông chênh này đây?
Theo Phununews
'Nhẹ nhàng thôi em, anh phải mất 1 tỷ sang Thái nó mới to được thế đấy!' "Không phải rất bé, mà là anh không... Không có...". Mặt nàng từ ngơ ngác chuyển sang tím tái lại. Nàng chảnh lắm. Bất cứ chàng trai nào lại gần nàng cũng đều bị nàng từ chối. Tiêu chuẩn của nàng cao quá, phải đúng chuẩn soái ca, là bạch mã hoàng tử nàng mới ưng cơ. Nàng muốn như vậy cũng không...