Vệt máu đêm tân hôn và sự ân hận cùng cực của cô dâu mới
Khoảng khắc nhìn chồng ngất ngây trong men say hạnh phúc, ôm tôi vào lòng nói lời yêu thương, tôi thấy vô cùng ân hận vì đã lừa dối anh
Trước khi kết hôn, tôi từng trải qua 2 mối tình. Bắt đầu từ thuở sinh viên cho đến khi ra trường rồi đi làm.
Ngay từ khi yêu người đầu tiên, chúng tôi đã gần gũi với nhau. Thú thực, lúc đó tôi cũng xác định yêu là cưới, nhưng yêu nhau 1 thời gian, khi người yêu tôi ra trường, đi làm và có nhiều mối quan hệ mới thì anh bắt đầu lạnh nhạt, xa cách với tôi. Chúng tôi thường xuyên giận hờn, cãi vã, khoảng cách cứ ngày 1 thêm xa. Cuối cùng, 2 đứa chia tay.
Sau khi chia tay, tôi buồn nhiều lắm, cũng mất niềm tin vào tình yêu và thấy vô cùng ân hận vì đã trao thân quá vội vàng. Tôi thành đàn bà năm vừa tròn 20 tuổi.
Một thời gian rất lâu sau đó, trong một lần đi học về, tôi bị đụng xe. Người đâm xe vào tôi là một anh chàng. Anh ta thấy tôi bị ngã liền vội vã dừng xe đỡ tôi dậy, xin lỗi và đòi đưa tôi về nhà. Lúc đầu tôi từ chối, nhưng vì chân đau quá nên đồng ý. Sau đó, anh ta xin số điện thoại của tôi, bảo rằng nếu tôi có làm sao, anh sẽ chịu trách nhiệm.
Tôi chỉ bị đau bên ngoài, anh ta hàng ngày rất chịu khó thăm hỏi, có hôm còn mua cháo, sữa sang cho tôi. Tôi nói không cần thì anh bảo tôi bị như vậy là do anh, nên anh sẽ chăm sóc cho tới khi tôi lành hẳn.
Có lẽ cũng là cái duyên cái số, khi tôi khỏi hẳn chân thì anh chàng cũng tỏ tình với tôi. Lúc đấy, trái tim tôi cũng đã rung động rồi. Lâu lắm mới có người quan tâm tôi như vậy. Thế là chúng tôi yêu nhau.
Yêu nhau được 2 tháng, chúng tôi gần gũi. Chẳng hiểu sao tôi lại có suy nghĩ, con gái mất rồi, còn gì để giữ nữa đâu. Chính vì thế, tôi ngủ với anh chẳng chút nghĩ suy, áy náy.
Như thế khoảng nửa năm thì tôi có bầu, cả 2 chúng tôi vô cùng hạnh phúc, anh nói sẽ cưới tôi, rồi chúng tôi sẽ là một gia đình hạnh phúc, sẽ sống với nhau suốt đời suốt kiếp. Tôi nghe anh nói mà chảy nước mắt vì vui mừng, hạnh phúc.
Video đang HOT
Nhưng khi anh đưa tôi về nhà thì mẹ anh kiên quyết phản đối. Bà nói tôi còn đang đi học, hơn nữa anh vừa mới đi làm, chưa thể lo lắng được cho vợ con. Bố anh thì bóng gió, chắc gì đã phải con của anh.
Hôm đấy, là một ngày nhục nhã, ê chề, chua xót nhất mà tôi không bao giờ quên. Tôi lao ra khỏi nhà, mặc cho anh đuổi theo níu kéo. Cũng ngay lúc đó, tôi biết duyên phận giữa chúng tôi hết rồi. Tôi giấu anh đi bỏ đứa bé và kiên quyết cắt đứt với anh. Tôi biết, anh nghe lời bố mẹ thế, có để con lại cũng khổ tôi. Bố mẹ anh không cho làm đám cưới, nếu cứ cố tình về sống với nhau, con tôi sẽ phải chịu thiệt thòi. Thôi tôi đành mang tiếng ác, chứ đẻ con ra mà không cho con được cuộc sống đầy đủ thì tôi còn có lỗi với con hơn.
Tôi xóa số anh, chuyển phòng trọ, tìm mọi cách chặn anh liên lạc với tôi. Chỉ còn 2 tháng nữa tôi ra trường, tốt nghiệp xong tôi sẽ về quê, anh sẽ không bao giờ tìm được tôi nữa. thế là tôi lại bước qua một chuyện tình lỡ dở.
Về nhà mấy tháng thì tôi xin được việc ở xã. Đi làm gần 1 năm thì cơ quan tôi có nhân sự mới chuyển đến. Chúng tôi ở cùng phòng ban. Qua những ngày lạ lẫm, bỡ ngỡ, tôi và người đó thân nhau hơn. Từ đồng nghiệp đơn thuần, anh bắt đầu theo đuổi tôi.
Qua tiếp xúc, tôi thấy anh là người rất hiền lành, tốt bụng, hay giúp đỡ mọi người. Tuy nhiên, tôi luôn có cảm giác anh có phần gia trưởng và truyền thống. Khi tôi nhận lời yêu anh, được hơn tháng anh đã đưa tôi về ra mắt. Lần này, mọi việc rất êm xuôi, đôi bên gia đình đều ủng hộ. Bố mẹ anh cũng hối thúc làm đám cưới. Tôi biết là quá vội vàng, nhưng tôi thực sự chán ngán những mối tình đến rồi đi như trước quá rồi.
Ảnh minh họa
Tôi nhận lời cầu hôn của anh dù trong lòng gợn lên rất nhiều đắn đo, lo lắng. Anh có chấp nhận không, khi tôi đã chẳng còn nguyên vẹn?
Cuối cùng, tôi quyết định làm một việc tày trời. Tôi không thể để quá khứ ảnh hưởng đến hạnh phúc tương lại của tôi được. Dù có mang tiếng giả dối tôi cũng đành chịu với lòng mình vậy thôi. Trước đám cưới 2 tuần, tôi lấy có đi thăm bạn bè, tôi trốn lên Hà Nội, tân trang lại “thành con gái”.
Đám cưới diễn ra theo đúng kế hoạch. Đêm tân hôn, tôi vô cùng căng thẳng, lo lắng, chỉ sợ thứ “đồ già” ấy có vấn đề. Nhưng rồi, tôi cũng thởi phào nhẹ nhõm khi tàn cuộc, dưới tấm ga trắng là mấy giọt máu hồng nổi bật. Chồng tôi ôm chặt tôi vào lòng, anh nói yêu tôi, rằng anh hạnh phúc lắm, cảm ơn tôi vì đã gìn giữ đến giờ phút này cho anh. Tôi nghe chồng nói mà cảm thấy vô cùng dằn vặt. Không hiểu sao lúc ấy, bỗng thấy yêu anh, thương anh và ân hận vô cùng.
Mấy ngày trôi qua, tôi vẫn không thôi nghĩ về chuyện đó, tư tưởng chẳng lúc nào yên. Tôi phải làm sao đây? Tôi có nên thú tội với chồng và mong anh tha thứ không, liệu anh có chấp nhận nổi quá khứ của tôi không? Nếu cứ thế này, chắc tôi phát điên vì suy nghĩ quá nhiều mất…
Theo Phunutoday
Nỗi buồn của người đàn bà trong ngôi nhà bạc tỷ
Nhiều khi tôi chỉ ước anh không là giám đốc, anh không giàu có... Hằng ngày 2 vợ chồng cùng đi làm, tối về cùng nấu ăn, cùng chăm con.
Nhiều người nói tôi may mắn khi cưới được anh. Bởi anh giàu có, nghề nghiệp đâu vào đấy, nhà lầu xe hơi, tiện nghi chẳng thiếu thứ gì. Trong khi tôi chỉ là con bé mới tốt nghiệp ra trường, không công ăn việc làm, gia cảnh cũng ở mức thường thường bậc trung.
Anh cũng là người chín chắn, trưởng thành, không chơi bời, rượu chè gái gú, cũng rất ít khi nhậu nhẹt. Anh chỉ chú tâm vào công việc, hết mình vì công việc mà thôi.
Thú thực, tôi cũng từng thấy mình rất may mắn khi được anh yêu và cưới làm vợ. Tôi và anh yêu nhau khi tôi còn học năm 3, trong một lần anh đến trường tôi dự một buổi giao lưu doanh nhân với sinh viên kinh tế. Lúc đó, tôi đã vô cùng ngưỡng mộ anh, một người trẻ tuổi, mới ngoài 30 mà đã là chủ một doanh nghiệp lớn. Tôi thật không ngờ, anh cũng chú ý đến tôi, một cô bé có mặt trong đội ngũ lễ tân hôm đó.
Trong thời gian yêu nhau, anh tỏ ra là một người đàn ông mẫu mực. Dù người đi học và đi làm, cách nghĩ và cách sống đều khác nhau nhưng vì yêu anh nên tôi cũng cố kìm bớt tính khí trẻ con của mình lại, anh cũng khuyên nhủ tôi, rằng yêu anh thì phải hiểu cho anh, anh rất bận nên không thể lúc nào cũng ở bên tôi được. Tôi tin và yêu anh, nói chung thời gian yêu nhau, tôi cũng thiệt thòi nhiều, ngày lễ, ngày sinh nhật tôi có khi anh cũng không đến được. Nhìn những cặp đôi khác yêu nhau, tôi không tránh khỏi cảm giác buồn và ghen tỵ.
Tôi tốt nghiệp ra trường thì anh hỏi cưới tôi. Lúc đó, anh đã có cả 1 cơ ngơi nhiều người mơ ước. Tôi về làm dâu mà không phải ở chung bố mẹ chồng, 1 mình 1 nhà tiện nghi, thoải mái. Anh bảo tôi từ từ hãy đi làm, bây giờ sinh cho anh đứa con đã, rồi bao giờ con lớn, anh thu xếp cho 1 vị trí trong công ty anh mà làm cho yên ổn. Tôi thấy thế cũng được nên đồng ý.
Ảnh minh họa
Thế nhưng, khi kết hôn rồi và cả khi tôi đã mang bầu, chồng vẫn đi sớm về muộn. Cả 1 tuần, đếm trên đầu những bữa cơm anh cùng ăn với tôi. Lúc nào anh cũng chỉ biết có công việc mà thôi. Tôi thương anh vất vả, sáng sớm dậy nấu bữa sáng cho anh. Thấy chồng xách cặp ra, tôi vội bảo anh ăn sáng. Anh nhìn đồng hồ, sấp ngửa nói với tôi: "Hôm nay anh bận lắm, em ăn một mình đi nhé". Anh đóng sập cánh cửa, bỏ lại tôi với nỗi cô đơn cùng cực.
Cho đến tận khi tôi sinh con, anh cũng chẳng xin nghỉ nổi ngày nào, Ngày tôi vào viện mổ, anh cũng đến được 10 phút rồi đi. Chăm sóc tôi, anh giao phó cho người giúp việc. Từ lúc nào, tôi không còn cảm giác mình là một người vợ nữa rồi.
Anh lúc nào cũng chỉ biết bù đắp cho tôi bằng tiền mà thôi. Những lúc tôi giận chồng, buồn bã, anh đều dúi cho tôi sấp tiền và bảo: "Em cầm tiền đi mua sắm đi, chơi bời đi cho khuây khỏa, đừng có suốt ngày ở nhà rồi u sầu nghĩ linh tinh nữa". Rồi anh đi, tôi nắm chặt sấp tiền trong tay mà trào nước mắt.
Ngày lễ, ngày kỷ niệm, ngày sinh nhật tôi, sinh nhật con, quà của anh cũng chỉ là tiền mà thôi. Tôi muốn nấu một bữa cơm ấm cúng cả nhà cùng ăn thì anh không đồng ý, anh bảo cách rách mất thời gian. Cứ chờ anh ở nhà, trưa anh tranh thủ tạt qua đưa đi nhà hàng sang trọng, như thế vừa ý nghĩa, vừa tiết kiệm thời gian. Anh có biết đâu, thứ tôi muốn chỉ là một gia đình đầm ấm, một bữa cơm quây quần.
Nhiều lần, tôi lựa lời góp ý với anh, rằng vợ chồng cần dành thời gian cho nhau, quan tâm gần gũi nhiều hơn nữa nhưng anh gạt đi, nói với tôi rằng: "Con người anh trước giờ vẫn thế. Anh không chơi bời, không cờ bạc, gái gú, anh chỉ đang phấn đấu vì công việc, vì tương lai của gia đình này thôi, sao em cứ không chịu hiểu. Em làm anh thất vọng quá". Tôi thấy anh nói vậy thì chẳng biết nói sao, đành câm lặng.
Nhiều khi tôi chỉ ước anh không là giám đốc, anh không giàu có, mong chúng tôi là những cặp vợ chồng làm công ăn lương bình thường. Hằng ngày 2 vợ chồng cùng đi làm, tối về cùng nấu ăn, cùng chăm con. Dù kinh tế có khó khăn, nhưng luôn động viên nhau, nương tựa vào nhau cùng phấn đấu. Tôi ước mỗi khi tôi ốm đau, mỏi mệt, có anh ở bên chăm sóc, mỗi tối được buông bỏ mọi muộn phiền, được cuộn tròn trong vòng tay anh yên ấm....Tôi chỉ muốn có lúc 2 đứa giận hờn, cãi vã, nhưng anh sẽ chủ động làm lành với tôi bằng một cái ôm, một cử chỉ quan tâm dịu dàng. Đã bao lâu rồi, chồng tôi không ôm tôi như vậy?
Người ta vẫn nói tôi sướng lắm, nhưng có biết đâu, tôi như cái bóng lủi thủi câm lặng trong chính "tổ ấm" đã nguội lạnh từ lâu.
Theo Phunutoday
Tình cũ có vợ rồi nhưng tôi vẫn yêu vô cùng Đứng phía sau gia đình người khác quả là điều sai trái, đáng nguyền rủa, nhưng lý trí tôi không thắng nổi con tim. Tôi và anh yêu nhau trong khoảng thời gian 8 năm, rất nhiều kỷ niệm xen lẫn nỗi buồn. Tôi không thể nào quên được những gì đau khổ mà anh đã gây ra cho tôi bởi tính trăng...