Về với mẹ đi ba!
Hôm đó, nếu như không tình cờ nghe được những lời ba nói với mẹ thì tôi không bao giờ tin rằng người đàn ông mà tôi yêu quý, kính trọng nhất trên đời lại có thể thốt ra những lời lẽ ấy. Trong tôi, thần tượng đã sụp đổ.
ảnh minh họa
Bao nhiêu năm qua, tôi sống trong vầng hào quang hạnh phúc mà các đấng sinh thành đã tạo nên quanh tôi. Ba tôi là một người đàn ông thành đạt nhưng hết lòng với vợ con. Đó là điều ai cũng cho rằng hiếm hoi trong thời đại này. Ba sẵn sàng bỏ những bữa tiệc tùng để chở tôi đi nhà sách, từ chối những cuộc vui chơi cùng bạn bè nếu mẹ có việc cần đến ba.
Tôi chưa bao giờ thấy ba từ chối mẹ điều gì. Những lời nói ngọt ngào, sự chăm sóc ân cần, tràn ngập yêu thương là những gì ba biểu hiện trong mắt chúng tôi. Ngày lễ, Tết; kỷ niệm ngày cưới, sinh nhật mẹ, ba là người nhắc chúng tôi tặng quà, chúc mừng “người phụ nữ vĩ đại nhất thế giới của gia đình”.
Có như vậy là vì mẹ đã hi sinh quãng đời đẹp nhất của mình để sinh con, nuôi con, nuôi chồng ăn học ở nước ngoài, chăm sóc cha mẹ chồng già yếu. Mẹ đã gánh thay ba những gánh nặng ấy suốt những năm tháng dài mà không hề than van. Trong mắt chị em tôi, ba mẹ là một cặp trời cho; chúng tôi lớn lên khỏe mạnh, thông minh, nên người chính là nhờ đã hít thở không khí ấy.
Thế mà hôm nay, nếu như không tận tai nghe được thì tôi sẽ không bao giờ tin rằng ba tôi là người đã nói lên những lời lẽ cay nghiệt ấy. “Em làm ơn tha cho tôi đi. Chờ con Mai đám cưới xong thì chúng ta ly dị. Tôi hết chịu nổi rồi. Hãy buông tha cho tôi đi, van em đấy”. Những lời lẽ của ba tuôn ra như một dòng suối nước độc ngấm vào trái tim tôi.
Mẹ tôi im lặng rất lâu rồi mới khó nhọc nói: “Không phải em muốn làm to chuyện mà tại vì cô ta quá đáng. Bao nhiêu năm qua, em có nói gì đâu, tại sao cô ta không để yên cho em? Em biết mình đã già, đã xấu và không còn gì cho anh nhưng em có đáng để bị cô ta sỉ nhục như vậy không? Cô ta nhắn tin chửi mắng em, anh thấy rồi đó, sao anh không ngăn cô ta lại? Nếu muốn, anh có thể ra đi ngay từ bây giờ chứ không cần chờ đến khi gả cưới con xong…”.
Không nghe ba tôi nói gì. Giọng mẹ tôi như bị ngạt mũi: “Thật sự em thấy mình đã sai lầm khi thông đồng với anh để gạt con, gạt mọi người. Gia đình hạnh phúc ư? Cha mẹ mẫu mực ư? Vợ chồng yêu thương ư? Em không thể hình dung mình có thể đóng kịch hay như vậy. Nhưng bây giờ, sức chịu đựng của em đã cạn kiệt. Không cần anh phải van xin. Em buông tay rồi. Anh cứ đi đi. Các con đã lớn, tụi nó cũng sẽ hiểu khi một người đàn ông không còn tình yêu trong tim họ thì có níu giữ cũng vô nghĩa”.
Tôi nghe một tiếng động mạnh trong phòng ba mẹ. Sau đó mẹ bước ra ngoài. Trông thấy tôi, mẹ sững sờ nhưng ngay lập tức, mẹ kéo tay tôi lên lầu: “Sao con về giờ này? Có nghe thấy gì chưa?”. Tôi không nói được, chỉ gật đầu. Rồi tôi ôm chầm lấy mẹ. Tôi không biết làm cách gì để chia sẻ với mẹ nỗi đau mà mẹ đã và đang gánh chịu. Tại sao một người hiền lành như mẹ, tốt bụng như mẹ, hiếu thảo như mẹ lại phải gánh chịu những nỗi bất hạnh lớn lao như vậy? Ông trời có mắt hay không? “Chuyện của người lớn, các con hãy để người lớn thu xếp với nhau, không được hỗn hào, vô phép với ba. Mẹ cấm”- mẹ tôi lau nước mắt.
Video đang HOT
Thế nhưng làm sao tôi có thể yên lặng trước nỗi đau của mẹ? Làm sao tôi có thể tha thứ cho người cha đã lấy cắp lòng tin của tôi suốt bao nhiêu năm qua? Tôi đã không giữ lời hứa với mẹ. Mấy hôm sau tôi đã gọi điện mời ba ra nói chuyện. Cuộc nói chuyện của chúng tôi khi bắt đầu đến khi kết thúc chỉ khoảng 5 phút. Và khi câu chuyện chấm dứt thì nó cũng chấm dứt một thâm tình. “Con yêu cầu ba không được dính líu đến mẹ và chị em con. Đám cưới của con có thể hủy nhưng tình cảm của cha con mình thì không bao giờ được nối lại. Ba đi đi”- tôi nói rồi đứng dậy bỏ về.
Mấy hôm sau, ba tôi đã dọn ra ở riêng với người phụ nữ ấy. Ba làm giấy tờ để lại toàn bộ tài sản cho mẹ và chị em tôi. Tôi nói với mẹ: “Con không lấy chồng nữa, con sẽ ở vậy để chăm sóc mẹ”. Mẹ không hề biết tôi đã mang lễ vật sang nhà Long trả lại. Tôi nói rõ lý do với họ: “Con không còn mặt mũi nào để về làm dâu nhà mình. Với lại, mẹ con giờ không còn chỗ dựa, con phải chăm sóc mẹ. Mong mọi người tha thứ cho con”. Mẹ Long nắm chặt tay tôi: “Đúng là hai bác quá bất ngờ với chuyện này. Thế nhưng ở đời không có chuyện gì là không giải quyết được. Con cứ bình tĩnh, hai bác sẽ qua nói chuyện với mẹ. Chờ thằng Long đi công tác về rồi tính. Nếu con muốn chăm sóc mẹ thì cưới xong hai đứa có thể ở bên kia chứ không nhất thiết phải làm dâu”.
Tôi rất biết ơn gia đình của người yêu đã thông cảm, nhưng với riêng mình, tôi không thể nào xóa bỏ được mặc cảm. Hơn nữa, tôi đã không còn niềm tin vào đàn ông bởi người như cha tôi mà còn phản bội thì thử hỏi những người đàn ông khác có mấy ai chung tình? Thế nhưng mẹ tôi nói: “Đừng bao giờ đánh mất niềm tin con à. Ở đời có người tốt, kẻ xấu. Số phận của mẹ như vậy thì mẹ phải chịu. Mẹ không oán trách ba bởi mẹ nghĩ nhân duyên của mẹ và ba chỉ có chừng ấy. Nếu con vì mẹ mà bỏ thằng Long thì mẹ sẽ vô chùa ở”. Giọng mẹ thật nhẹ nhàng nhưng tôi biết lòng mẹ nát tan.
Theo dự định thì đám cưới của chúng tôi sẽ diễn ra vào dịp Noel năm nay. Tôi nghe lời mẹ không hủy đám cưới. Thế nhưng tôi không cho phép ba có mặt trong ngày vui của tôi. Tôi cũng không ghi tên ba trong thiệp cưới. Ba mẹ chồng tương lai hiểu được tâm trạng của tôi nên cũng không phiền trách, chỉ có cô vợ bé của ba là nhảy dựng lên khi nhận được thiệp báo tin: “Ổng còn sống sờ sờ ra đó mà mấy người không ghi vô là sao? Này, tôi cũng chán lắm rồi, tưởng ngon, ai dè ra đi không một xu dính túi. Nếu muốn, tôi trả ổng về cho mẹ con mấy người đó”.
Thì ra việc ba để hết tài sản lại cho mẹ con tôi đã khiến mối quan hệ giữa cô ta với ông rạn nứt. Bấy lâu nay, ba phải sống trong sự ghẻ lạnh của người tình trẻ mà ba ngỡ là hết dạ thương yêu mình; nào ngờ cô ta chỉ chú ý đến nhà cửa, xe cộ của ba… Tự dưng tôi muốn khóc. “Ba xấu hổ với mẹ và các con… Mà con cũng đừng nói lại với mẹ làm gì…”. Ba chỉ nói vậy rồi gục đầu, đôi vai ba rung lên bần bật.
Bây giờ thì chính tôi lại muốn đưa ba về, muốn ba chứng kiến lễ thành hôn của mình. Thế nhưng tôi không biết phải nói với mẹ, với ba mẹ chồng, với chồng tương lai của tôi như thế nào… Tôi không biết họ có tha thứ cho ba như tôi đã tha thứ hay không? Và điều tôi sợ nhất là họ sẽ nhìn ba tôi như thế nào? Chắc chắn sẽ có người thương hại, cũng có người dè bĩu, rẻ khinh… Mà như vậy thì tôi sợ rằng chính mình cũng sẽ không chịu đựng nỗi, huống hồ gì ba tôi…
Theo VNE
Hậu ly hôn, "ngã" vào lòng người đàn ông đã có gia đình
Anh nói anh quý mến tôi vì tôi là 1 phụ nữ kiên cường, biết vượt qua nỗi đau ly hôn, mạnh mẽ, thành đạt trong cuộc sống và nuôi dạy các con nên người.
Tôi đã ly hôn khá lâu, công việc làm ăn tốt. Một hôm, tôi quen anh trên mạng. Được biết anh là môt doanh nhân thành đạt, lúc đầu chúng tôi chỉ vui vẻ trao đổi thông tin với nhau về cuộc sống, công việc làm ăn... riết rồi chúng tôi có tình cảm với nhau lúc nào không hay.
Chúng tôi thấy mến nhau, nhớ nhau mỗi khi lên mạng không thấy nhau. Là 1 phụ nữ đã thất bại trong hôn nhân, nên tôi rất cẩn trọng trong tình cảm, tôi luôn giữ khoảng cách với anh. Thực lòng, tôi cũng mến anh, nhưng thực tế không cho phép chúng tôi được toại nguyện. Anh là người đã có vợ và có 1 đứa con.
Qua những cuộc nói chuyện, tôi biết anh rất quý gia đình của mình. Nhưng anh vẫn nhận có tình cảm đối với tôi. Lý do tại sao thì anh không lý giải được. Tôi quý, tôn trọng gia đình của anh, tôi không muốn phá vỡ nó, vì tôi không muốn gia đình anh tan vỡ giống như vết xe đổcủa tôi ngày trước. Tôi chỉ muốn làm bạn với anh, cùng chia sẻ vui buồn với anh qua tin nhắn, chat chít.
Thời gian qua đi, anh nói anh quý mến tôi vì tôi là 1 phụ nữ kiên cường, biết vượt qua nỗi đau ly hôn, mạnh mẽ, thành đạt trong cuộc sống và nuôi dạy các con nên người.
Chúng tôi đến với nhau trong sáng, thật sự tôi thấy rất hạnh phúc khi ở bên anh. Tôi chỉ cho phép tình cảm của cả hai dừng lại ở những cái ôm siết nhẹ và những nụ hôn cháy bỏng (Ảnh minh họa)
Nhiều lần, tôi đã từ chối gặp mặt anh, vì sợ tôi không làm chủ được tình cảm của mình. Và tôi sợ sự thật khi gặp nhau rồi, có thể làm thất vọng hình tượng của nhau...
Cho đến 1 ngày tôi không còn thấy anh lên mạng nữa, liên lạc với anh nhiều lần nhưng không được, tôi cứ tưởng anh cũng như bao người đàn ông khác, khi chinh phục phụ nữ không thành thì bỏ cuộc... Nhưng sự thật không phải như vậy. Tình cờ tôi được biết anh bị đột quỵ và tai biến nặng. Tôi hối hận vô cùng vì đã nghĩ sai về anh. Tôi âm thầm lặng lẽ theo dõi anh từng ngày qua 1 người bạn, giúp anh điều trị châm cứu và chạy chữa nhiều nơi...
Dần dần, anh cũng hồi phục. Chúng tôi gặp nhau, anh đã ôm chầm lấy tôi trong sự ngỡ ngàngcủa tôi và bao nhiêu người khác xung quanh. Anh không hề mắc cỡ. Anh bảo tôi ác vì đã ngăn cản anh đến với tôi trong suốt những năm qua. Anh biết hết sự giúp đỡ của tôi trong thời gian qua. Anh bảo anh không thể xa rời tôi được giây phút nào nữa.
Chúng tôi đến với nhau trong sáng, thật sự tôi thấy rất hạnh phúc khi ở bên anh. Tôi chỉ cho phép tình cảm của cả hai dừng lại ở những cái ôm siết nhẹ và những nụ hôn cháy bỏng.
Hai năm nữa trôi qua, tình cảm của anh và tôi không hề thay đổi và có chiều hướng tốt hơn. Tôi không biết phải làm sao để từ chối anh được nữa, trong tôi đang giằng xé rất nhiều. Nếu đến với anh, tôi sẽ có tội rất lớn với gia đình anh, vợ anh. Còn từ chối anh thì chắc chắn tôi sẽ đau khổ lắm.
Giờ tôi không biết phải làm sao? Anh rất có trách nhiệm với gia đình của mình. Chị Tâm An ơi, tôi phải làm gì lúc này?
Đọc tâm sự của chị, tôi thấy chị là một người phụ nữ giàu nghị lực, mạnh mẽ, tài giỏi.
Chị đã vượt qua cú sốc ly hôn một cách phi thường, chị vẫn yêu đời, chăm sóc các con tốt và vô cùng thành đạt. Mong muốn tìm kiếm cho mình một bờ vai vững chắc là điều hoàn toàn đúng đắn và cần thiết, là mong mỏi mà ai trong hoàn cảnh của chị cũng muốn.
Qua tâm sự của chị, tôi thấy anh ấy là một người đàn ông tốt, hai người đến với nhau nghiêm túc chứ không phải đùa bỡn qua đường. Chị là một người phụ nữ có lòng tự trọng, nghiêm túc khi khước từ gặp mặt anh ấy trong suốt 7 năm, khi biết anh ấy gặp biến cố, chị đã dang tay giúp đỡ anh vượt qua khó khăn.
Tình cảm mà anh chị dành cho nhau rất đáng tôn trọng. Nhưng thật tiếc, trên pháp luật, anh ấy là người đã có gia đình, là chồng là cha của một người đàn bà và những đứa trẻ. Đúng như chị đã cân nhắc, chuyện chị đến được danh chính ngôn thuận với người đàn ông này là điều khó xảy ra, bởi ngoài việc có gia đình, anh ấy vẫn yêu thương vợ con hết mình. Việc anh ấy bảo yêu cả gia đình lẫn chị là điều không thể, trái với pháp luật.
Tâm An rất hiểu, tình yêu là một trạng thái cảm xúc khó diễn đạt, nhiều màu sắc và dường như tình yêu không phải lúc nào cũng tuân theo lý trí. Chị đã từng vấp ngã trong quá khứ, chắc hẳn chị hiểu được sự mất mát về tinh thần quan trọng như thế nào. Chị yêu anh, nhưng chị day dứt khi đang phá vỡ hạnh phúc của người khác, lý trí bảo chị phải dừng lại. Tâm An rất hiểu chị đang khó xử như thế nào.
Nhưng chị thấy đấy, nếu cứ kéo dài mối tình này thì hơn ai hết người chịu thiệt thòi chính là chị. Vì thế, chị hãy cố gắng chấm dứt mối tình hiện tại và dành thời gian để tìm hiểu những người khác. Chị là người phụ nữ tốt bụng, nhân hậu, lại giàu tình cảm, Tâm An tin chị sẽ sớm tìm được một nửa hợp với mình.
Chị nên rời xa anh ấy trước khi mọi chuyện trở nên vượt quá tầm kiểm soát. Để không nhớ về người ấy, chị hãy dành thời gian cho bạn bè, công việc, học hành, chăm sóc con cái. Việc đó sẽ phần nào giúp chị không có thời gian để buồn bã, đau khổ. Tôi tin và hi vọng như vậy.
An tâm lên chị nhé, chúc chị có đủ nghị lực và bản lĩnh vượt qua những khó khăn trở ngại nay. Ở đời ai cũng có thể vấp ngã nhưng quan trọng là biết đứng dậy đi tiếp.
Theo VNE
Sốc khi bị anh rể bất ngờ ôm hôn Trong khi chồng cùng chị chồng đi chợ, em một mình lau dọn, anh rể đột nhiên bước vào rồi bất ngờ ôm hôn em. Em đang có chuyện rối bời nên rất mong được chị tư vấn giúp. Em lập gia đình đã hơn 10 năm, có 2 cháu. Gia đình bên chồng đông anh em trai, chỉ có một chị thứ...