Về với mẹ
Năm nay, tôi vô cùng hạnh phúc vì được quây quần bên gia đình. Nhớ lại cái Tết bơ vơ nơi đất khách quê người cách đây hai năm, tôi càng quý hơn những khoảnh khắc này.
ảnh minh họa
Trước đây, tôi làm nhân viên marketing cho một công ty lớn, thu nhập hàng tháng cũng gần chục triệu. Mê kinh doanh, tôi quyết định nghỉ việc, ra ngoài mở tiệm hoa tươi. Sau sáu tháng học nghề, tôi thuê mặt bằng, dốc hết t.iền dành dụm vào cửa hàng hoa. Kinh doanh không thuận lợi, t.iền bạc cứ “bốc hơi” dần. Những ngày gần Tết, hy vọng việc buôn bán khá hơn, tôi liều mượn t.iền góp mua thêm hoa. Ngày 30 Tết, hoa của tôi vẫn nằm nguyên trên kệ. Trong khi mọi người hối hả sắm Tết, tôi chóng mặt vì con nợ đòi t.iền.
Đêm giao thừa, tôi nằm trong phòng trọ khóc nức nở vì nhớ nhà. Tôi không muốn cha mẹ nhìn thấy tôi thất bại thê thảm như vậy. Mẹ gọi điện thoại, giọng rầu rĩ: “Cha mẹ không cần t.iền bạc, quà cáp gì đâu, chỉ cần con về là đủ rồi”. Nghe giọng mẹ như nài nỉ, lòng tôi ray rứt vô cùng. Tưởng tượng đến cảnh gia đình hàng xóm con cái về đoàn tụ đông đủ, nhất định cha mẹ tôi sẽ rất tủi thân. Cha mẹ chỉ có mình tôi, cả năm ông bà mong ngóng đến ngày Tết, tôi về cho vui cửa, vui nhà.
Suy nghĩ nhiều, lại ăn uống điều độ khiến tôi trở bệnh. Tôi nằm trùm mền, toàn thân nóng hừng hực như có lửa. Mẹ gọi điện lên, nghe giọng tôi lào khào, biết tôi bị ốm, nên ngay chiều mồng Một Tết, mẹ đón xe lên phòng trọ thăm tôi. Nồi cháo mẹ nấu khiến tôi cảm động không cầm được nước mắt. Mẹ nhìn tôi, trách móc: “Đến người ăn xin ngày Tết cũng tìm đường về quê vậy mà con…”. Me thơ dai. “Ngày xuân quan trọng nhất là gia đình đoan tu vui vẻ. Cha me đâu mong gi tiên bac, chi cân thây măt con la co Têt rôi. Năm nay làm ăn thua lỗ thì năm sau gỡ gạc lại. Còn người còn của, lo gì “. Thấm từng câu của mẹ, hôm sau vừa bớt bệnh, tôi theo mẹ về quê. Năm ấy, nồi bánh chưng và hũ củ kiệu muối nhà tôi làm muộn hơn mọi người nhưng cha mẹ tôi vẫn rất vui.
Video đang HOT
Tết năm nay, cửa hàng hoa của tôi đã không ê âm như năm ngoai. Môt sô môi gây dưng đươc tư long kiên tri đa giup tôi co thu nhâp ôn đinh. Tôi nôn nao nghi đên phut giây sum hop cung gia đinh bên mâm cơm tât niên…
Theo VNE
Chồng ơi, em sắp ngoại tình!
Anh ấy chính là chàng trai em thầm thương trộm nhớ suốt những năm tháng học trò.
Chồng ạ! Đã biết bao ngày em vật lộn với nỗi dau bị anh phản bội, bị anh c.oi t.hường và ngậm ngùi nuôi con gần như một mình. Em thật sự rất mệt mỏi!
Đúng như lời anh nói: "Em hãy n.goại t.ình đi, em đừng chạy theo anh nữa!". Em đã khóc ròng rã, stress và suy sụp hoàn toàn. Em tưởng chừng không thể vượt qua được.
Ngày này qua ngày khác em cứ thấp thỏm mỗi lúc anh ra ngoài, anh về muộn, mỗi lúc điện thoại của anh đổ chuông và những lần anh ôm điện thoại chạy vào nhà vệ sinh dù chỉ 30 giây. Em tủi thân mỗi khi bị anh mắng c.hửi, chê trách dù lỗi không phải do em gây ra.
Đã có với nhau hai đứa con nhỏ nhưng anh vẫn ham chơi, cờ bạc, gái gú... Anh sống như một gã trai chưa vợ, chưa vướng bận chuyện gia đình. Em đã đi tới tận cùng của nỗi đau. Em những tưởng mình sẽ héo mòn rồi kiệt sức, tưởng như em sẽ mãi mãi không bao giờ thoát ra được...
Rồi một ngày đẹp trời, em tự bật dậy, em yêu đời lạ. Em trang điểm, em gặp gỡ bạn bè và em tự cho mình những phút giây thư giãn ở spa thay vì ngồi nghĩ về anh. Em đã tưởng tình yêu dành cho anh quá lớn khiến em phải chấp nhận sống trong bóng tối đợi anh trở về. Vậy mà hôm nay, em đang thấy mình rạng ngời. Mở toang cửa sổ ra, em mới thấy mặt trời đang ngắm nhìn em rạng rỡ. Em xinh tươi trong ánh nắng sớm mai, em tình tứ với mỗi ánh nhìn hướng về mình. Và em đã yêu... người đó không phải anh.
Em không biết mình sẽ giữ được bản thân tới khi nào vì em biết, mình đã có tình cảm với anh ấy (Ảnh minh họa)
Anh ấy chính là người em thầm thương trộm nhớ suốt những năm tháng học trò. Nếu không vì sự hiểu nhầm, có lẽ em và anh ấy đã đến được với nhau. Sau 10 năm cách biệt, em tình cờ gặp lại anh ấy. Đó là một ngày lang thang trên facebook, thấy anh ấy add nick em trong nhóm học cùng trường. Em chấp nhận. Anh ấy hỏi thăm, em vui vẻ trả lời. Những lời đùa nhau rất tự nhiên. Em bỗng thấy lòng mình xao xuyến.
Bọn em chia sẻ với nhau những album ảnh, những tâm sự chân thành. Như một thói quen, ngày nào cũng vậy, cứ tới giờ đó là cả hai vào mạng, cuốn vào những dòng tin nhắn, những câu chuyện nói mãi không có hồi kết. Thế rồi anh ấy nói có tình cảm với em. Em cũng cảm nhận được điều đó. Nhưng điều đó không quan trọng mà quan trọng nhất là ở chính em, em đã nhớ, đã mong anh ấy mất rồi.
Tự khi nào anh bỏ ra ngoài, em không còn cồn cào mong ngóng, lo sợ. Tự khi nào anh không điện thoại, nhắn tin, em không thấy buồn nữa. Tự khi nào em bỗng trở nên vui vẻ mỗi khi anh về nhà. Tự khi nào em cất tiếng hát thấy lòng vui sướng. Tự khi nào em biết sắm sửa quần áo cho riêng mình mà không cần nghĩ anh có thích hay không. Những lời khó nghe của anh tự khi nào không còn trong đầu em, không còn làm em nằm khóc thầm mỗi đêm nữa...
Và thay vào đó là hình bóng anh ấy cứ lớn dần trong em. Em trở nên gần gũi, dịu dàng hơn. Em làm tốt việc nhà và chăm sóc các con tốt hơn. Thế đấy, nhưng em mới chỉ dừng lại ở những buổi cà phê và những tin nhắn ngọt ngào. Em không biết mình sẽ giữ được bản thân tới khi nào vì em biết, mình đã có tình cảm với anh ấy.
Nhưng anh ơi! Em hi vọng rằng anh vẫn còn yêu em và hãy giữ em lại trước khi quá muộn!
Theo VNE
Sốc khi biết người yêu đồng tính Hóa ra anh lạnh nhạt, hờ hững với em là vì trái tim anh đã dành cho chàng trai khác. 00h sáng, những tin nhắn tràn ngập facebook, điện thoại báo sáng không ngừng nghỉ, em soạn tin trả lời không xuể, thế nhưng em lại không vui. Bởi lẽ, em đang chờ đợi dòng tin nhắn của ai đó, hoặc một cú...