Về với anh em nhé!
Thắng nhận quyết định đi tu nghiệp nước ngoài 2 năm trong niềm hân hoan của cả gia đình. Chẳng ai biết được rằng, niềm vui ấy cuối cùng lại mang đến biến cố lớn cho gia đình của anh.
Thắng là một người đàn ông thành đạt trong cuộc sống. Anh tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu, xin được vào một công ty liên doanh nước ngoài với mức lương khá lớn. Hơn thế nữa, anh còn lấy được Hiền một cô vợ xinh xắn và đảm đang. Giờ đây, khi nhận được quyết định đi nước ngoài tu nghiệp, mọi người càng nhìn anh với sự ngưỡng mộ rất lớn.
Hiền thu xếp hành lí cho chồng, trong lòng cô chất chứa bao nhiêu nỗi niềm. Vẫn biết đây là niềm tự hào của cả nhà, nhưng trong lòng người vợ trẻ ấy hẳn không thể nào không canh cánh những nhớ nhung và âu lo. Thắng và Hiền mới cưới nhau được nửa năm và vì muốn tập trung cho làm ăn kinh tế nên hai vợ chồng kế hoạch chưa muốn có con. Giờ đây, nghĩ tới viêc xa chồng 2 năm đằng đẵng, dù không phải là một thời gian quá dài nhưng cũng làm Hiền thấy trống vắng trong lòng.
Hiểu được tâm sự của vợ Thắng ôm chặt vợ vào lòng, Hiền gục đầu vào vai chồng: “Anh à, em sẽ chờ anh về, ở bên đó anh nhớ giữ gìn sức khỏe, anh đừng làm gì khiến em buồn anh nhé”. Thắng hiểu rằng vợ anh lo sợ sự thay lòng đổi dạ trong những năm dài xa cách. Anh tự hứa với lòng mình cố gắng hoàn thành khóa học và không làm gì có lôi với người vợ yêu dấu của mình.
Thắng ra nước ngoài. Căn nhà rộng của hai vợ chồng giờ chỉ có mình Hiền cô quạnh. Cô suốt ngày lủi thủi một mình. Nỗi nhớ chồng vò xé tâm can cô. Mọi hoạt động trong một ngày của cô chỉ như có sức sống hơn khi đêm về. Bởi đó là lúc sau một ngày làm việc Thắng mới có thể lên mạng và nói chuyện với cô. Vì giữa hai nước lệch múi giờ nên cuộc nói chuyện của hai vợ chồng luôn diễn ra vào lúc nửa đêm. Thắng sợ vợ mệt vì ngày mai phải đi làm nên cũng chỉ dám nói một lúc rồi thôi, dù ở bên xứ người anh cũng nhớ vợ khôn nguôi.
Thắng lao vào học với quyết tâm ngùn ngụt, anh thực lòng muốn nhanh chóng kết thúc khóa học với kết quả tốt để làm món quà tặng vợ. Có lẽ chính vì thế mà thời gian rảnh rỗi của anh ít dần đi. Những lần lên mạng nói chuyện với vợ cũng thưa dần. Thắng không hiểu được rằng, với Hiền những điều đó là một sự hụt hẫng vô cùng lớn.
Cuộc sống một mình trong căn nhà rộng khiến Hiền cảm thấy sợ. Nhiều lúc cô ước giá mà hai vợ chồng có một đứa con rồi thì tốt biết bao. Giờ đây Hiền có thể chăm con, vui chơi cùng con, kể cho con nghe những câu chuyện về người cha giỏi giang của nó và nỗi nhớ chồng trong Hiền cũng sẽ nguôi ngoai hơn. Nhưng tiếc là không phải vậy…
Biết chồng bận, Hiền không dám làm chồng phải phân tâm vì những tâm sự “vớ vẩn” của mình. Hiền càng lúc càng thu mình lại. Nỗi buồn của người vợ trẻ càng nhân lên gấp bội khi Thắng báo tin về, anh phải ở bên đó thêm 1 năm rưỡi nữa để lấy luôn bằng Tiến sĩ. Mọi người trong nhà gửi cho Thắng bao nhiêu lời chúc mừng trước thành công của anh. Chỉ có mình Hiền, sau lời chúc ấy là một cái mím chặt môi cố giấu đi nước mắt của mình.
Thắng động viên vợ, ở nhà cố gắng tham gia nhiều hoạt động tập thể như du lịch với công ty hay tham gia những buổi họp lớp cấp 3 hay đại học cho đỡ buồn. Và nghe lời chồng, Hiền đã làm như vậy. Trong buổi du lịch 3 ngày cùng với lớp đại học năm xưa, Hiền gặp lại Kiên, anh chàng ngày xưa từng yêu cô say đắm. Hiền không giấu nổi sự ngượng ngùng nhưng Kiên thì vẫn không ngần ngại thể hiện tình cảm của mình.
Video đang HOT
Hiền và Kiên đứng trò chuyện cùng nhau, qua những lời thăm hỏi xã giao, Kiên nói: “Lấy được anh chồng giỏi giang như vậy chắc Hiền hạnh phúc lắm nhỉ?”. Không hiểu sao, sau câu nói của Kiên, Hiền tự nhiên thấy tủi thân quá đỗi, lẽ ra cô nên cười và thừa nhận điều đó, nhưng chẳng hiểu điều gì khiến cô cúi gằm mặt xuống: “Nhiều lúc mình cô đơn lắm Kiên ạ. Vợ chồng mới lấy nhau chẳng được bao lâu mà chồng đã đi biền biệt, con cái thì chưa có”. Rồi hai hàng nước mắt của Hiền lăn dài trên má. Như chỉ đợi có thế, Kiên kéo cô dựa vào bờ vai của mình, Hiền không đủ sức mà cưỡng lại, cô để mặc, gục đầu vào vai Kiên mà khóc.
Sau lần gặp gỡ đó, Kiên và Hiền thường xuyên gặp gỡ nhau. Mỗi buổi chiều tan tầm, Kiên thường mời Hiền đi uống cà phê hay ăn một bữa tối ở nhà hàng. Những hoạt động đó vô tình kéo Hiền ra khỏi nỗi nhớ chồng, vì luôn có một người bên cô trò chuyện tâm sự. Thỉnh thoảng Thắng điện về hỏi thăm vợ, không còn thấy vợ nói buồn, nói cô đơn hay khóc như trước nữa làm anh thấy an tâm hơn.
Rồi cái gì đến đã đến. Cô đã nằm trọn trong vòng tay Kiên vào một đêm mưa gió. Lúc đó, hình ảnh người chồng thân thương dường như vụt biến mất trong đầu cô, chỉ còn chỗ cho những khát khao được yêu thương bùng cháy lên.
Sau đêm đó, Hiền tự thây khinh bỉ chính mình. Ở bên xứ người xa xôi kia, Thắng đang cố gắng phấn đấu vì cô, vì cái gia đình nhỏ của hai người. Vậy mà cô lại thành kẻ phản bội chồng mình. Cô hận chính bản thân mình. Hiền tìm mọi cách tránh mặt Kiên. Cô đã nghĩ sẽ chôn chặt chuyện này trong lòng. Nhưng lương tâm trong con người cô không cho phép cô phản bội chồng thêm một lần nữa.
Thắng về nước sớm hơn dự định. Anh muốn mang lại cho vợ một bất ngờ lớn nên không báo cho Hiền biết. Rời sân bay, Thắng mua một bó hoa hồng thật lớn để về tặng vợ. Anh nhẹ nhàng mở khóa bước vào căn nhà của hai vợ chồng, vì là chủ nhật nên Hiền ở nhà. Nhìn thấy dáng người vợ thân yêu đang hì hụi nấu bếp, Thắng lao vào ôm chầm lấy vợ. Hiền giật mình quay lại, cô nghẹn ngào không nói được điều gì. Hai vợ chồng ôm nhau khắp nức nở.
Đêm hôm ấy, Hiền thú nhận tất cả với chồng. Cô khóc như muốn lả đi còn Thắng thì ngồi thất thần như kẻ mất hồn. Anh không ngờ cái đêm tưởng chừng hạnh phúc nhất sau 3 năm xa cách lại là đêm anh đón nhận một sự thật phũ phàng đến vậy. Hiền lặng lẽ đặt lên bàn tờ giấy li hôn, cô nghĩ mình không còn xứng đáng với chồng nữa rồi cô cầm túi quần áo về nhà mẹ. Thắng vẫn ngồi chết lặng ở đó, anh không níu kéo vợ lại. Bởi lẽ ngay chính anh cũng không biết mình cần phải làm gì lúc này.
Một đêm thức trắng, Thắng nằm trên chiếc giường của hai vợ chồng một mình. Anh thấy trống vắng biết bao. Và anh bỗng hiểu, vợ mình cũng đã có biết bao đêm cô độc như thế. Có lẽ đó là lí do khiến cô không vượt qua sự yếu lòng của mình. Nhưng Thắng hiểu vợ anh còn yêu anh nhiều lắm, và chính anh cũng vậy.
Thắng ngồi dậy, xé toạc tờ đơn li hôn. Anh mặc bộ đồ mới rồi lao như bay sang nhà mẹ vợ. Vừa thấy Hiền ra mở cửa, Thắng nhìn vào đôi mắt vợ: “ Về với anh em nhé, mọi chuyện qua rồi”.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh ra đi vì không có khả năng làm bố
Tình yêu là một vùng đất lạ lẫm bước chân vào đó là cả một chuỗi dài cảm xúc đan xen nhau: đau đớn, hân hoan, và hạnh phúc.
Tình yêu là khi trái tim non nớt của em lỗi nhịp vì anh, là khi em muốn ngắm nhìn anh thật lâu thật lâu... tình yêu là cả một thiên đường nếu có một ngày em được sánh bước cùng anh đi hết con đường tình yêu.
Phải chăng em đang thêu dệt nên tấm thảm có tên "Hạnh phúc", em biết mình quá nhỏ bé để giữ lấy tình yêu quá lớn của anh, phải chăng tất cả chỉ là hư vô?
Tình yêu chớm nở khi tôi chỉ mới là một cô bé nhút nhát nơi xóm chợ nghèo. Hàng ngày tôi đi học đều đi ngang nhà anh, một ngôi nhà khang trang trồng đầy hoa linh lan trắng, không biết tôi yêu loài hoa ấy từ bao giờ mà mỗi lần đi ngang nhà anh tôi lại thấy lòng bồi hồi.
Ngày gia đình anh làm tiệc mừng anh thi đỗ đại học là ngày tôi vừa vui vừa lo, cảm xúc lẫn lộn trong tôi. Thế giới anh đang sống sẽ rất hoàn hảo bởi anh đã có tất cả những gì anh mong muốn. Tuy chúng tôi sống trong cùng một xóm nhưng rất ít cơ hội trò chuyện với nhau, anh xuất thân trong một gia đình giàu có lại học giỏi, khoảng cách giữa tôi và anh là hai đường thẳng song song.
Tôi đang chạy đua với thời gian, tôi lao vào việc học với ước mơ được đặt chân vào giảng đường đại học, cùng một hy vọng nữa là được gặp lại anh, được chứng tỏ bản thân mình cho anh thấy tôi không phải con bé ngốc nghếch ngày nào.
Gấp cẩn thận quyển sách kinh tế chính trị lại, và tôi mơ hồ nghĩ về anh. Từng dòng ký ức vẫn vẹn nguyên, tình yêu tôi dành cho anh vẫn tinh khôi như màu trắng linh lan. Thành phố vào xuân không khí tưng bừng khắp mọi nơi, tiết trời se lạnh len lỏi vào từng gốc phố ngõ hẻm. Tôi bâng khuâng không biết mua gì về cho gia đình, dạo khắp siêu thị ... một phút bàng hoàng tôi chợt giữ bình tĩnh, người mà tôi thương thầm trộm nhớ đang bước song hành cùng một cô gái khác.
Tôi cười trong nước mắt, mà tôi là gì cơ chứ? Một con bé nhút nhát, chôn giữ tình cảm bao năm qua giờ đổi lại là một sự phũ phàng. Đêm đó tôi khóc thật nhiều, nhưng nước mắt liệu có vơi đi mọi thứ, tôi phải đứng lên và thôi sống trong ảo tưởng nữa.
Anh sẽ không bao giờ có được những em bé dê thương (Ảnh minh họa)
Ngồi trên xe khách về quê mà lòng tôi nôn nao như chính ca từ trong bài hát "nghe nôn nao như chiều ba mươi tết, bên bếp hồng mẹ nấu bánh chưng xanh..." cảnh vật thanh bình quê hương làm con người ta bình tâm hơn, tôi cố gắng nhìn qua ô cửa sổ để thu tầm mắt thâu tóm toàn bức tranh mùa xuân. Nhìn dòng người chen nhau mua vé phà mà tôi muốn về nhà thật nhanh, những chuyến phà tết vui vô cùng, ai nấy cũng rạng rỡ cười nói vui vẻ.
Ngồi trên chuyến phà tết về quê mà lòng tôi vui đến lạ thường, tình cờ chúng tôi bắt gặp ánh mắt của nhau, tôi khẽ chào anh và bẽn lẽn bước nhanh xuống phà đón tiếp xe về nhà, anh thấy tôi đứng chờ xe và cùng đường về quê nên anh bảo tôi lên xe anh chở về, tư lự hồi lâu tôi mới quyết định ngồi sau anh mà tim tôi như loạn nhịp cả lên vì đường về quê tôi rất xấu mỗi lần vấp phải chướng ngại là khoảng cách giữa chúng tôi dường như gần hơn, có đôi lần tôi không giữa được thăng bằng đã chạm tay vào người anh.
Tôi muốn ôm anh thật lâu và giữ anh bên mình mãi mãi. Mỉm cười trong phút giây, tôi thấy mình đã đi quá xa vấn đề. Chúng tôi nói đến chuyện học hành, tôi thật sự xấu hổ về khả năng giao tiếp tiếng Anh của mình và rất vui khi anh đề nghị giúp tôi cải thiện ngoại ngữ. Được về quê cùng cha mẹ quét dọn nhà cửa, đi chợ hoa, chúc tết ông bà là tôi đã thỏa ước mong. Hai tuần trôi qua thật nhanh, tôi chuẩn bị hành lý để sáng đi cho kịp chuyến xe.
Trở lại trường, tôi tiếp tục cuộc hành trình tìm kiếm tri thức và anh vẫn còn giúp tôi học ngoại ngữ, những buổi học cứ thế trôi dần. Giấc mơ được bên anh dù chỉ là hai tiếng đồng hồ ít ỏi cũng làm tôi vui nhưng đã bị anh đánh thức khi anh cho biết chỉ còn vài buổi học nữa thôi anh sẽ kết thúc vai trò gia sư.
Anh sắp tốt nghiệp và cha mẹ anh đang chuẩn bị giấy tờ định cư nước ngoài. Đó là sự thật sao? Tôi không có đòi hỏi nào quá đáng cả, tôi chỉ muốn được ngắm nhìn anh, được thấy anh vui cười, tôi không dám mơ ước được giữ lấy anh cho riêng mình. Điều tôi lo sợ cũng đã đến, tôi trở nên nhỏ bé và lạc lỏng giữa thế giới này khi đối diện với sự ra đi của anh. Nước mắt tôi lăn dài, trái tim nhỏ bé của tôi như muốn vỡ tan từng mãnh, tôi gom góp bao nhiêu nhớ thương về anh để vỗ về từng giấc mơ- một giấc mơ không hồi kết.
Tôi muốn trốn tránh tất cả, và muốn quay về với dòng sông quê hương nơi tôi thường hay rút bỏ bao ưu phiền, tôi chậm rãi bước trên con đường đầy hoa cỏ may trong ánh nắng chiều dần buông, nước sông yên ả nhưng lòng tôi đang dậy sóng. Đi dọc bờ sông, tôi chợt dừng chân khi thấy anh đang ngồi cách đó không xa, dường như nghe bước chân người nên anh khẽ quay người lại tình cảm bao năm qua chợt vỡ òa, tôi chạy đến ôm chặt lấy anh và nói cho anh biết tình yêu câm lặng mà tôi dành cho anh, mặc cho anh có cười tôi hay anh có người yêu rồi đi chăng nữa tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn anh biết anh là thế giới của tôi.
Tôi muốn trốn tránh tất cả, và muốn quay về với dòng sông quê hương (Ảnh minh họa)
Tôi thôi không khóc nữa mà chúc anh lên đường bình an rồi lặng lẽ quay bước, anh nắm chặt lấy tay tôi và ghì sát tôi vào lòng, tôi hạnh phúc nhưng có lẽ là cái ôm thay cho lời tạm biệt...tôi cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ người anh và nghe rõ từng nhịp đập trái tim anh.
Ngày anh ra phi trường để đi đến một chân trời mới là ngày tôi nhận được từ tay một cô gái mà tôi nghĩ là người yêu của anh một bức thư:
"Gửi đến em ngàn lời xin lỗi! Anh biết tình cảm của em dành cho anh từ rất lâu. Có lẽ bắt đầu từ khi nhà anh trồng hoa linh lan. Không biết em yêu hoa hay yêu người nữa? Có lẽ cả hai phải không em? Anh thật sự không có đủ dũng khí để đáp lại tình yêu của em. Anh luôn trân trọng tình yêu của em, "tình lặng" đau khổ lắm phải không em? Anh biết điều này bởi chính anh cũng đang sống trong hoàn cảnh ấy. Mối tình đầu của anh ơi! Em hãy luôn cố gắng học tập thật tốt và thực hiện ước mơ của mình em nhé. Anh sẽ luôn cầu chúc em hạnh phúc và bình an."
Những giọt nước mắt đã làm nhòa đi từng dòng thư anh gửi. Cô gái ấy chính là em họ của anh, cô ấy trao cho tôi chậu linh lan trắng và cho tôi biết anh ra đi vì anh không có khả năng làm bố. Có thể ra đi là con đường duy nhất tốt cho cả hai.
Tôi khóc vì hạnh phúc, vì tình yêu của tôi đã được chắp cánh. Tôi không cần gì cả chỉ muốn được bên anh suốt con đường phía trước. Đôi cánh tình yêu sẽ mang tôi đến bên anh. Tôi mỉm cười vì một ngày nào đó tôi sẽ đến bên anh và áp sát vào tai anh khẽ khàng: " Em cần anh đến vô cùng" .
Theo Eva
Tôi có ích kỷ nếu muốn ở riêng sau khi kết hôn? Chúng tôi có ý định kết hôn nhưng tôi rất sợ phải sống chung với bố mẹ chồng. Tôi cho anh quyền lựa chọn: nếu ở riêng thì cưới, nếu không thì chia tay. Năm nay tôi 25 tuổi (quý cô tuổi Dần), tôi có người yêu cách đây hơn 1 năm và hiện nay chúng tôi đều mong muốn sớm kết hôn...