Về thôi con!
Nó vừa về đến nơi, dắt xe vào sân và không tin nổi vào mắt mình. Mẹ ngồi đó, nhìn thấy con, liền nói: “Về thôi con!”. Thế rồi hai mẹ con bắt xe, dắt xe về ngay trong đêm.
Nhà có 6 đứa con, giữa những năm 90, gia đình nó vỡ nợ. Đói khổ mẹ không ngại nhưng bà lo nhất là con cái phải dang dở việc học hành. Mẹ đã tự trách mình khi để chị cả phải nghỉ học giữa chừng để cùng bố mẹ đỡ đần về kinh tế. Thế nên bà quyết định “tẩu tán” con cái, gửi con đến nhà khác ở.
Năm đó, nó vừa kết thúc bậc tiểu học. Nó nhớ như in, hôm đó sau lễ tổng kể năm học hết sức rình rang, nó là học sinh đầu tiên của ngôi trường vùng cao được chọn đi thi và giành giải cao học sinh giỏi của tỉnh. Vừa hí hửng cầm phần thưởng về nhà, nó đã nghe lệnh chuẩn bị lên đường đến nhà dì Điều – một người bạn cũ của mẹ – cách gần 200 cây số.
Nghe được đi xa, nó cười to: Con đi ngay!
Hai cha con đi xe khách hơn 4 giờ đồng phố xuống phố. Từ đó, ba mượn xe đạp chở nó gần hai chục cây số đến nhà dì Điều. Trước khi về, ba dặn dò nó đủ thứ khi không có gia đình bên cạnh. Nó đuổi: “Con biết rồi! Ba về đi!”.
“Về với mẹ thôi con!” (Ảnh minh họa)
Ba thả tay nó rồi đạp xe về hướng cổng làng. Nó bần thần đứng nhìn ba cho đến khi bóng ông đi khuất hẳn cuối con đường. Khi không nhìn thấy ba nữa, một cảm giác trống rỗng ngập tràn. Nó chạy ra sau vườn, chui tọt vào cái cống bê tông để không rồi ngồi khóc tức tưởi. Lần khóc ám ảnh nó về sự chia ly cho đến tận bây giờ.
Nhưng cảm giác đó cũng qua đi thật nhanh bởi những thứ mới mẻ ở nhà dì Điều. Những ngày hè ở đây, nó có thêm nhiều người bạn mới, nhiều trò chơi mới, nhiều chỗ khám phá… không có chỗ để buồn, để nhớ.
Cho đến khi chính thức vào năm học mới, sau ngày khai giảng là những ngày nó rơi vào khủng hoảng. Đến lớp, nó thấy sự lạc lõng, học không vào, về nhà đầu óc không thể tập trung nổi vào bài vở.
Đi học được vài ngày, ngày hôm đó nó quyết định nghỉ học ở nhà. Nó viết một lá thư thật dài, thật dài. Sau đó, mượn xe đạp nhà dì rồi đạp xe một mạch ra tận thành phố để gửi lá thư đi. Lúc đó, chưa có điện thoại, cách duy nhất để nó liên lạc được về nhà là thư tay.
Đường xa miết, con bé lúc đó 12 tuổi, cân nặng không nổi 25kg túc tắc đạp đi đạp về gần 40 cây số. Về đến nơi, trời cũng đã xế tối. Nó dắt xe vào sân và không tin nổi vào mắt. Mẹ nó đang ngồi chờ ở bậc thềm. Nhìn thấy con, bà nói: “Về thôi con!”. Hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở.
Mẹ kể, mấy hôm nay, nhìn học sinh, chị em trong nhà đến trường khai giảng, đi học là mẹ lại chảy nước mắt. Mẹ nói với ba, phải đi đón con gái mẹ về thôi. Hai mẹ con bắt xe về ngay trong đêm.
Mấy hôm sau, mẹ nhận được lá thư của nó gửi về. Trong lá thư, nguyên cả hai mặt giấy và cả ngoài bì thư chỉ kín đặc chỉ đúng một câu: Mẹ xuống đưa con về ngay! Mẹ xuống đưa con về ngay! Mẹ xuống đưa con về ngay! Dòng cuối thư, nó còn ghi thêm: Nếu không, mẹ phải chịu hoàn toàn tất cả trách nhiệm!
Từ đó, cả nhà cơm cháo nuôi nhau, mẹ quyết không gửi đứa con nào đi nữa hết. Còn nó, nó tin trên đời này có thần giao cách cảm, nhất là sợi dây tình mẫu tử…
Giờ đây, nó lập nghiệp xa nhà, sống xa mẹ. Nhưng rất nhiều lần, mỗi khi gặp sự cố trong cuộc sống, dù nó không nói ra, lại thấy mẹ gọi điện. Không lần nào bà quên nói câu: Mệt mỏi cứ về với mẹ nghe con!
Theo Dân Trí
Video đang HOT
Em có chồng rồi, anh có cần dùng BCS không?
"Em không muốn giấu anh, nhưng... anh chưa từng nói yêu em cơ mà"
Tôi gặp nàng trong đám cưới một người bạn cũ. Thực ra, tôi vốn rất ghét đi đám cưới, tâm lí của những thằng đàn ông ngoài 30 tuổi chưa lấy vợ lúc nào cũng sợ đám đông. Sợ tới nơi, gặp đám bạn cùng học với mình ngày trước lại cà kê: "Thế nào? Sao giờ còn chưa lấy vợ?"; "Ông kén quá đấy mà", "Lấy vợ đi, không con tao lại lấy trước thì chết"... Lời trêu đùa thì không ác ý, nhưng sự ngượng ngùng và đôi khi là cảm giác kém cỏi trong lòng thì khiến tôi khó chịu thật sự.
Nhưng đây là đám cưới bạn thân, mà hắn cũng muộn màng mới lấy được vợ nên tôi không thể trốn tránh. Vả lại, mẹ tôi cũng bảo, đã ế vợ thì phải năng đi chỗ đông người, may ra mới gặp được cô nào cô ấy thương cho. Mẹ tôi lúc nào cũng vậy, cứ làm như tôi không thể nào lấy được vợ.
Vậy là tôi đi đám cưới, tôi gặp nàng ở đó.
Tôi không biết nàng là bạn hay người thân của thằng bạn mà tôi chơi bao năm qua. Chưa bao giờ tôi thấy bạn tôi đi cùng người này cả. Nàng hiền hiền, xinh xắn và nụ cười rất đẹp. Nàng tới một mình, trông điệu bộ có vẻ cô đôc. Tôi cũng tới mà chẳng tìm thấy ai đi cùng mình nên gạ nàng ngồi cùng chỗ:
- "Em đi một mình à, hay vào đây ngồi cùng luôn đi"
Nàng mỉm cười có vẻ hơi ngại. Chắc có lẽ nàng thấy không thoải mái lắm với cái kiểu gã trai già tìm cách lân la gái trong đám cưới như tôi. Tôi vội vàng đỡ lời:
- "Anh đi cùng đám bạn, nhưng chúng nó con đàn cháu đống, ngồi hết các chỗ cạnh nhau rồi, anh ra đây cho khỏe, thấy em đi một mình nên anh mời thôi. Nếu em ngại thì..."
- "Anh ngồi xuống đi, đám cưới sắp bắt đầu rồi..."
Ảnh minh họa
Tôi thở phào nhẹ nhõm vì ít ra nàng không cự tuyệt khiến tôi xấu hổ trước đám đông. Vậy là tôi có một người bạn đồng hành trong đám cưới.
Cả buổi, thi thoảng tôi chỉ nhìn nàng cười rồi mời mọc: "Em ăn đi". Tôi không phải tên khù khờ để không biết phải nói chuyện với phụ nữ như thế nào nhưng quả thật, sau cú sốc tình cảm ấy, tôi đã không còn muốn bắt đầu một mối quan hệ nào nữa. Mối tình 5 năm sâu nặng đã khiến tôi lãnh cảm với mọi thứ.
Có lẽ vì thái độ của tôi nên nàng cũng ngồi im lặng. Tôi thấy nàng là cô gái ngoan hiền. Nàng ăn nhẹ nhàng rồi thi thoảng ngước nhìn về phía cô dâu, chú rể. Những lúc đó, ánh mắt nàng cứ buồn buồn.
Bữa tiệc tàn, tôi lúi húi ra lấy xe thì thấy nàng đứng bên vệ đường bắt một chiếc taxi. Nhưng ngày chủ nhật, đông người, nàng có vẻ loay hoay mãi không tìm được một chiếc cho mình. Tôi thấy vậy phóng chiếc xe của mình tới chỗ nàng:
- "Em về đâu, anh đưa về, hôm nay chắc khó gọi taxi lắm"
Nàng hơi ái ngại rồi nhìn tôi:
- "Thế có phiền cho anh không, mà em không mang mũ bảo hiểm"
- "Anh có mang, em lên đi anh đèo về"
Cũng không hiểu vì sao tôi lại nhiệt tình với nàng như vậy. Trước nay, tôi vốn không thích bắt thân nhưng ở nàng có gì đó cứ mong manh khiến tôi muốn giúp. Tôi đưa nàng về nhà, chính nàng là người chủ động xin số điện thoại của tôi.
Sang tuần mới, nàng mời tôi đi cà phê để cảm ơn. Tôi cũng đi... Tôi không biết đó có phải là hẹn hò hay không, chỉ biết sau hôm đó về, ngày nào tôi cũng nhắn tin cho nàng.
Hơn 3 tháng sau, tôi gọi tình cảm đó là yêu. Nhưng tôi chưa từng tỏ tình với nàng. Ở cái tuổi này, tôi ngại phải thừa nhận những điều đó. Tôi tin, nàng hiểu tình cảm của mình, thế là đủ. Và tôi thấy nàng có vẻ ưng thuận. Mỗi tuần chúng tôi chỉ gặp nhau 2 lần vào thứ 7, chủ nhật. Thường thì chúng tôi đi xem phim, cà phê... Tôi vẫn giấu mẹ chuyện hẹn hò với nàng nhưng mẹ tôi cũng đoán ra vì thấy tôi chải chuốt và hay ra ngoài hơn bình thường. Thi thoảng tôi thấy mẹ hay tủm tỉm cười trước khi tôi rời khỏi nhà.
Lần đó, tôi đưa nàng đến một quán cà phê vắng người... Bản nhạc buồn buồn bị phá vỡ bằng nụ cười khanh khách của gã đàn ông đó. Hắn tiến lại bàn của tôi, nhìn nàng rồi nhìn tôi:
- "Sao thế? Cô mới cặp với thằng ngớ này à? Trông cũng được đấy, cố mà đưa nó vào tròng, tốt hơn là nên chửa trước ép nó cưới, chứ cái ngữ đàn bà như cô giờ vớ được trai tân khó lắm".
Nàng không hề khóc, nàng chỉ run rẩy nhìn tôi. Hình như nàng sợ tôi nhiều hơn là sợ hắn. Hắn cấc lấc bước ra khỏi quán và để lại trong tôi một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng:
- "Em quen hắn ta à?"
Nàng gật đầu
- "Em và hắn là gì của nhau?"
Nàng không trốn tránh cái nhìn của tôi mà đối diện thẳng thắn:
- "Nếu em nói, em có chồng rồi, anh có yêu em không?"
Người tôi bắt đầu sôi máu lên. Hóa ra bấy lâu nay tôi hẹn hò với người đàn bà có chồng rồi à? Thật trơ trẽn. Ngay lập tức cái hình ảnh ngoan hiền và nết na của nàng khiến tôi ghê tởm hơn gấp bội. Nàng biến tôi thành trò cười như thế đấy. Còn may là gã kia không tặng vào mặt tôi vài quả đấm vì đã ngang nhiên hẹn hò với vợ hắn:
- "Cô coi tôi là thằng ngốc à? Sao cô lừa dối tôi?"
- "Nhưng em và anh ta đã ly dị rồi"
- "Tôi không quan tâm, dù sao, cô cũng không nói thật cho tôi biết. Cô muốn đưa tôi vào tròng như lời anh ta nói đúng không? Ngoại hình của cô đúng là đã làm tôi mờ mắt"
Thực ra, cái thông tin "ly dị" của nàng có làm tôi hạ hỏa đi phần nào. Ít ra nó làm tôi bớt thấy bất an vì mình đang làm cái chuyện trái với luân thường đạo lí là hẹn hò với vợ người khác. Nhưng cái cảm giác bị dắt mũi trong suốt mấy tháng qua khiến tôi vẫn không vơi bớt cảm giác tức tối trong lòng.
Nàng đứng dậy, nước mắt long lanh:
- "Em không hề có ý định giấu diếm anh, cũng không có ý định lừa gạt. Chỉ là..."
- "Là cái gì... tại sao ngay từ đầu cô không nói"
- " Nhưng anh đã bao giờ nói yêu em..."
Nàng rời khỏi quán sau câu nói đó. Tôi thấy đau. Ừ đúng, đúng là tôi chưa cho nàng cái tư cách danh chính ngôn thuận nên nàng chẳng biết phải thành thật với tôi thế nào!
Suốt 1 tuần trời tôi suy nghĩ. Tôi sợ gia đình phản đối, tôi cũng sợ người đời cười chê "bao năm kén cá chọn canh, cuối cùng lại vớ phải cô một đời chồng"...
Tôi tìm nàng trong một buổi tối mùa đông nhưng nàng tránh mặt. Tôi đã đợi suốt nhiều giờ đồng hồ để nàng mở cửa ra:
- "Anh vào nhà đi"
Tôi ôm lấy nàng:
- "Anh lựa tới, lựa lui để tìm thời điểm nói yêu em, cuối cùng anh chọn thời điểm tệ nhất. Chuyện em có chồng là quá khứ, nhưng nếu em không lấy anh thì anh sẽ ế vợ thực sự, mà đấy là cả hiện tại và tương lai. Vậy nên, nếu anh nói rằng, anh là một người ế vợ, em có chịu lấy anh không?"
Nàng bật khóc và run rẩy trong vòng tay tôi. Nàng thổn thức:
- "Em đã định đợi khi nào anh tỏ tình sẽ nói, vì em sợ mình ngộ nhận tình cảm, em đã chờ đợi mãi... Em thật lòng không định giấu anh..."
- "Thôi nào, anh không nhớ những gì đó nữa, anh chỉ nhớ vừa cầu hôn em và vẫn đợi từ em một lời hồi đáp"
- "Em đồng ý"
Nàng hôn tôi! Nụ hôn thật tuyệt. Lẽ ra tôi nên cầu hôn nàng sớm hơn mới phải!
Theo qtcs.com
Yêu 3 năm bạn trai vẫn không cưới vì chưa có nhà Tôi và bạn trai quen nhau trong một lần hai đứa đi xe khách về quê. Trên chuyến xe ấy, chúng tôi đã nói chuyện với nhau và biết được rằng hai đứa cùng quê, nhà anh cách nhà tôi hơn 10 km. Anh chủ động xin số điện thoại và làm quen với tôi. ảnh minh họa Hai đứa chia tay buổi...