Về thăm mẹ, tôi ngỡ ngàng khi thấy bà cầm gậy mắng đuổi một người đàn ông ra khỏi cổng
Không hiểu sao mẹ tôi lại dữ dằn với người đàn ông lạ kia vậy?
Mẹ từng kể bố mất khi tôi còn rất nhỏ. Sau đó mẹ đi bước nữa với một người đàn ông giàu có với mong muốn tôi có tương lai tốt đẹp. Nhưng người đó chỉ yêu thể xác của mẹ, không hề coi trọng bà và đối xử bạc bẽo với tôi.
Trong một lần đi chợ về, mẹ thấy dượng quát mắng và đuổi tôi ra khỏi nhà vì lỡ làm đổ bát cơm ra sàn nhà. Mẹ nhắc dượng nói chuyện nhẹ nhàng với tôi nhưng ông không nghe mà còn nói 2 mẹ con là ăn bám dựa dẫm. Không có tiền của ông thì chúng tôi đói nhăn răng.
Không muốn mẹ con phải sống quãng đời còn lại phụ thuộc vào đàn ông nên bà quyết định ly hôn với dượng. Sau lần đó có nhiều người ngỏ lời yêu mẹ nhưng đều bị từ chối phũ phàng. Bà bảo sợ đàn ông lắm rồi, tự lực cánh sinh là hạnh phúc nhất. Mẹ con dựa dẫm vào nhau, có cơm ăn cơm, có cháo ăn cháo.
Nhờ có mẹ quan tâm nuôi dưỡng mà tôi mới có được công việc ổn định như ngày hôm nay. Hiện tại tôi lấy chồng xa, mỗi năm về thăm mẹ được vài lần. Thương mẹ sống một mình lười chăm sóc sức khỏe bản thân nên lần nào về quê tôi cũng mua biếu bà nhiều thứ để bồi bổ.
Tuần trước tôi về thăm mẹ. Vừa về đến cổng, tôi đứng hình khi nhìn thấy mẹ cầm gậy đuổi một người đàn ông ra khỏi nhà. Nhìn người ấy cũng đứng đắn đàng hoàng nhưng không hiểu sao mẹ lại ghét bỏ chú ấy vậy.
Khi đuổi được khách đi, mẹ mừng rỡ kéo con gái vào nhà hàn huyên câu chuyện. Tôi thắc mắc về mối quan hệ giữa mẹ và người đàn ông kia là sao. Mẹ thở dài nói là chú ấy tên Tuấn, vợ mất mấy năm nay, bây giờ đang đi tìm kiếm vợ mới nương tựa tuổi già.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Tôi bảo nhìn chú Tuấn đứng đắn đáng tin và khuyên mẹ nên mở lòng, mẹ mà có chỗ yên ổn, tôi ở xa cũng yên tâm phần nào.
Mẹ nói từng bị dượng hành hạ nên bị ám ảnh về đàn ông. Bây giờ cứ người nam giới nào mà có ý với mẹ là bị đuổi ngay từ ngoài cổng. Tôi giải thích với mẹ là không phải người nào cũng xấu và khuyên mẹ thử tìm hiểu chú ấy. Nhưng bà không nghe mà muốn đến sống cùng vợ chồng tôi.
Tôi đã từng nói với chồng về chuyện đưa mẹ đến sống cùng nhưng bị anh ấy từ chối ngay. Anh bảo lúc 3 đứa con còn nhỏ, cần mẹ đi chăm sóc thì bà từ chối nói bận làm việc không đi được, đẩy hết trách nhiệm cho bà nội. Vì thế cuối đời anh ấy chỉ phụng dưỡng mẹ chồng, còn mẹ vợ không quan tâm.
Ngày các con tôi còn nhỏ, mẹ phải làm việc để cuối già có lương hưu, sao bà có thể bỏ dở công việc đi chăm sóc cháu được. Chồng tôi thật ích kỷ, lúc nào cũng vin vào chuyện con cái để không phải chăm sóc mẹ vợ.
Ngày hôm kia, chú Tuấn lại đến tìm mẹ tôi. Lần này mẹ tôi không ở nhà, chú ấy và tôi nói chuyện rất vui vẻ. Chú nói về hoàn cảnh của bản thân, thích mẹ tôi hơn 2 tháng và muốn được ở bên bà những ngày tháng về già.
Con cái chú đều trưởng thành có công việc tốt, nghe cách nói chuyện của chú cũng đáng tin cậy. Vậy mà mẹ tôi vẫn bị ám ảnh quá khứ mà không dám đi bước nữa. Tôi không biết phải nói sao để mẹ quên chuyện cũ mở rộng lòng với chú Tuấn đây?
Vay chị gái 175 triệu đồng xây nhà, khi chị ốm đau tôi tận tình chăm sóc: Nghe được một câu nói, tôi lập tức bỏ về
Sau một thời gian chăm sóc chị ở viện, tôi ngỡ ngàng nhận ra tình chị em không tốt như mình tưởng.
Chị gái hào phóng cho em mượn tiền xây nhà
Gia đình tôi có 4 anh chị em. Chỉ có chị gái tôi là được học đại học, sau này chị làm giáo viên, công việc khá ổn định. Tôi với hai em trai học hết cấp 2 rồi đi làm công nhân. So với chúng tôi, chị gái là người có ăn học hơn cả nên là người có tiếng nói trong nhà, đến bố mẹ cũng kiêng nể chị nhất.
Năm ấy, vợ chồng chúng tôi tính xây nhà nhưng tiền tiết kiệm không đủ. Lúc đầu tôi tính vay của hai em trai nhưng các em cũng đang khó khăn. Không còn cách nào khác nên tôi đã nhờ chị. Chị không nói nhiều mà cho tôi vay 5 vạn NDT (tương đương với 175 triệu ND). Cầm số tiền, tôi mang về nhà kể với chồng với giọng điệu đầy tự hào, tôi nghĩ chị là người tốt với tôi nhất trên đời.
Số tiền ấy, chúng tôi không vay của chị lâu, trong vòng 2 năm chúng tôi đã trả hết. Hôm ấy, vợ chồng tôi cầm tiền và mua chút hoa quả xịn tới nhà chị để bày tỏ tấm lòng.
Ngỡ ngàng trước lòng người
Nhiều năm về sau, tôi nhận ra cách tôi đối nhân xử thế và cách chị nghĩ về tôi là hai chuyện khác nhau. Trả được món nợ này tôi nghĩ mình sẽ đỡ áp lực hơn, nhưng tôi không hiểu vì sao chị lại có thái độ không hay với tôi.
Một lần có việc gia đình, họ hàng chúng tôi đều ở đấy, chị cố ý nhắc lại chuyện tôi vay tiền trước mặt mọi người, chị hỏi:
"Lúc đầu em không vay được của ai, may mà có chị. Chỉ có chị mới có khả năng, vợ chồng em định báo đáp chị như thế nào đây?"
Nghe xong câu đó, tôi thấy ngại vô cùng. Nghĩ lại, chị tôi đâu có nói sai, mỗi lần vậy tôi đều phải hứa trước mặt họ hàng, sau này sẽ chăm sóc chị thật tốt.Tôi nói rằng ân huệ này tôi sẽ luôn ghi nhớ, cả đời không bao giờ quên. Thậm chị tôi còn dặn con cái tôi như vậy.
Tức nước vỡ bờ
Qua tuổi 60, sức khỏe chị ngày càng giảm sút. Một lần, do vấn đề sức khỏe chị phải nằm viện hai tháng. Đúng lúc ấy, tôi được nghỉ hưu, không có việc gì làm, tiện thể tôi qua chăm sóc chị dù gì người ngoài chăm sóc cũng không được bằng người nhà.
Bệnh tình của chị mỗi năm phải nằm viện hai lần. Mỗi lần, tôi đều là người lo lắng mọi thứ từ quần áo, giấy tờ, thủ tục, đưa chị đi kiểm tra, nấu cơm,..Mọi người cùng nằm phòng bệnh đều ngưỡng mộ chị vì có một người em gái chu đáo như tôi. Nhưng thái độ của chị tôi lại không đồng tình: "Đây là chỉ là có qua có lại, trước đây tôi cho em tôi vay tiền xây nhà, giờ em làm vậy thì cũng là chuyện.."
Đang nói dở, thấy tôi đi vào chị im lặng không nói gì nữa.
Tôi giả vờ chưa nghe thấy gì. Khi đi ra ngoài, chị tiếp tục nói chuyện với người mọi người. Không cần phải nghe, tôi cũng biết lại là chuyện tôi vay tiền chị.
Năm ngoái, chị tôi phải làm một cuộc phẫu thuật. Chị dặn tôi là phải sắp xếp chuyện nhà cửa để ở cạnh chị 1 tháng. Tôi không suy nghĩ gì nhiều liền đồng ý.
Chị mới phẫu thuật, không thể lật người, tôi là người giúp chị xoay người, cơm nước tôi đều là người xúc cho chị, quần áo tất cả việc đều là một tay tôi giặt dũ. May mắn thay, mỗi ngày chị đều có tiến triển tốt.
Hôm ấy, gia đình chị đến thăm, chị rất vui mừng. Đột nhiên, chị bảo tôi ra ngoài mua giúp chị cuốn sách. Tôi nghĩ đơn giản cả ngày chị ở trong bệnh viện chán nên muốn đọc sách để giết thời gian. Đến lúc tôi về, đứng ở cửa phòng, nghe thấy giọng nói chị, tôi chết lặng.
"Em gái tôi hiền lành chất phát, cũng không phải khá giả gì. Năm đó, nếu tôi không cho em mượn tiền thì không biết bao lâu em tôi mới xây được nhà. Lúc đầu, tôi tính thuê bảo mẫu, nhưng tôi muốn cho em cơ hội báo đáp nên mới đồng ý để em đến đây." - Chị nói với mọi người.
Nghe thấy vậy, tôi liền đờ người ra. Chuyện tiền nong đã được bao năm chị vẫn nhắc đi nhắc lại mặc dù tôi đã trả hết từ lâu. Với lại, những gì tôi đối với chị đó là tình cảm chị em ruột thịt nhưng sự việc hôm nay tôi mới biết bao lâu qua là chị lợi dụng tôi. Tôi lặng lẽ đi ra ngoài và quyết định không đến đây thêm một lần nào nữa.
Vậy nên mới nói, nhất định đừng mượn tiền của người thân, tiền có thể mượn có thể trả nhưng mượn tình cảm thì cả đời trả cũng chưa hết.
5h sáng, tôi trở mình thức dậy sau 1 đêm mê man cùng chồng, ai ngờ nhìn sang bên cạnh lại va phải tấm lưng của người đàn ông xa lạ Chẳng thể ngờ được, tôi cứ ngỡ đã có một đêm tình mặn nồng với chồng, sáng ra đã tá hỏa phát hiện người nằm bên cạnh mình không phải là chồng. Anh ta cũng hoảng hốt nhìn tôi bối rối, vội vàng tìm quần áo mặc vào. Tôi và chồng lấy nhau đã 3 năm. Chúng tôi từng yêu đương 1 năm...