Về ra mắt nhà bạn trai, cả họ xúm vào yêu cầu cô gái phải làm một việc khiến nàng nghe xong chỉ biết ‘xách dép mà chạy’
Cô chẳng bao giờ nghĩ, ngày đầu tiên ra mắt nhà Thắng lại thành thế này.
Loan và Thắng đã yêu nhau hơn 1 năm. Cả hai nhất trí, khi nào có kế hoạch đám cưới mới về ra mắt gia đình đôi bên. Còn đang yêu thì cứ tận hưởng thế giới của hai người đã.
Mới đây, đôi bạn trẻ bàn với nhau, tháng 4 tới đẹp đấy, thích hợp cho một đám cưới ấm cúng. Tình cảm ổn định, điều kiện công việc cũng tạm, lại chả còn trẻ nữa, cưới thôi chứ còn chờ gì thêm!
Bước đầu, Loan về ra mắt nhà Thắng trước. Cô hồi hộp lắm, chuẩn bị cả tuần lễ liền. Quà cáp các thứ đầy đủ, trang phục kín đáo, thanh lịch và nụ cười luôn nở trên môi – Loan theo Thắng về nhà anh diện kiến phụ huynh. Cứ ngỡ có bố mẹ với em trai anh thôi, ngờ đâu biết Thắng dẫn người yêu về, anh em bà con nhà Thắng cũng tới góp vui đầy một nhà. Loan thật sự choáng nặng, phải gồng người lên mới đỡ run.
Ảnh minh họa
May sao cuối cùng mọi sự cũng thuận lợi. Biểu hiện của mình Loan tự thấy tạm chấp nhận, thái độ của gia đình Thắng với cô có vẻ coi như hài lòng. Cơm nước xong xuôi, mọi người ngồi uống nước nói chuyện phiếm. Câu chuyện cũng bắt đầu từ đây.
‘Cháu dâu tương lai ơi, cô bảo này, 2 đứa làm gì thì làm nhé, lúc nào đám cưới là phải ‘tậu trâu được cả nghé’ đấy!’, một người cô của Thắng hướng về phía Loan vừa cười vừa nói. Loan nghe mà xấu hổ, chứ chưa nghĩ ngợi gì.
‘Đúng rồi, có bầu đi rồi cưới cho song hỷ lâm môn!‘, có người phụ họa.
‘Chuẩn, chuẩn! Giờ tỷ lệ vô sinh nhiều, cứ ăn chắc trước mới là khôn!’, người khác tiếp lời. Nghe đến câu này thì Loan không thấy xấu hổ nữa mà bắt đầu hơi khó chịu. Thế nào là ăn chắc? Nếu là đi khám sức khỏe sinh sản của cả 2 người thì cô hoàn toàn đồng tình, đó cũng là một hành động tiến bộ, hiện đại.
‘Ối chao, mọi người biết không? Thằng cháu đằng nhà chồng em lấy vợ 4 năm nay chưa đẻ được. Đi khám thì vợ nó thì làm sao ấy, bắt buộc chỉ còn cách thụ tinh trong ống nghiệm. Đợt rồi mới làm rồi đấy, mất đứt gần 200 triệu mà còn chưa đậu. Bác sĩ bảo muốn có con thì phải làm tiếp, ôi trời ơi tiền đâu ra mà làm!’, người nữa cất giọng. Cả phòng khách nhà Thắng lâm vào những tiếng hít hà, xuýt xoa.
‘Mà phải đợi qua 3,4 tháng mới chắc hẳn đấy. Nhiều đứa con gái phá thai nhiều lần, giờ đậu được thai nhưng không giữ được đâu, toàn bị hỏng thai thôi…’, lại thêm 1 ý kiến.
‘Đúng đấy, đúng đấy! Giờ giới trẻ chúng nó sống thoáng lắm, nạo phá thai các kiểu ảnh hưởng lắm, mình làm sao biết được. Bảo sao vô sinh nhiều. Nên có có bầu rồi cưới thật chẳng sai đâu!’, ai đó hùa theo. Loan xây xẩm mặt mày, không nói được chỉ, đến nụ cười gượng còn chẳng kéo ra nổi. Cô ngước nhìn lên, bố mẹ Thắng ngồi im không nói câu gì. Hẳn bố mẹ anh cũng nghiêng về những ý kiến kia.
Lúc chia tay, Loan chào bà con nhà Thắng ra về. Từng người lại nhắc đến chuyện có bầu trước kia. Lúc này gần như là ra lệnh cô phải thực hiện, nếu không đừng hòng có đám cưới ấy. Loan nặng nề ra về, trong lòng buồn rười rượi. Cô chẳng bao giờ nghĩ, ngày đầu tiên ra mắt nhà Thắng lại thành thế này. Sao mọi người lại cư xử thiếu lịch sự như vậy chứ?
Ảnh minh họa
‘Em đừng nghĩ ngợi gì, mọi người nói thế cũng là có ý tốt thôi‘, Thắng an ủi người yêu. Nhưng có vẻ câu ản ủi của anh không hợp tình hợp lí cho lắm. Loan im lặng chẳng đáp lời.
Hôm sau, Thắng gặp Loan, nhìn cô rồi ngập ngừng bảo: ‘ Anh thấy tháng 4 hơi vội, mình hoãn lại vài tháng đã nhé. Nhân lúc đấy mình có bầu trước đi, cho mọi người vui. Nếu có bầu thì cũng phải đợi qua 3 tháng ổn định đã, anh tính chắc phải cuối năm mới tổ chức được…’.
Loan bặm môi: ‘Nếu em không đồng ý thì sao? Chúng ta có thể đi khám sức khỏe tiền hôn nhân mà’.
‘Nhưng… bố mẹ anh cũng bảo thế. Hôm trước em cũng nghe các cô, dì nhà anh nói rồi đấy…’, Thắng lộ vẻ khó xử.
Loan chẳng còn gì để nói. Nguy cơ hiếm muộn ở đàn ông và phụ nữ là ngang nhau mà, sao nhà Thắng không nghĩ con trai mình cũng có khả năng? Hơn nữa, cô đâu phải cái máy đẻ, mà mọi người phải kiểm tra chính xác công năng của nó trước khi tậu về. Thắng còn nghe lời gia đình như thế. Kể cả sau này có lấy được nhau về, sống với nhau chắc gì hạnh phúc? Thôi thì nhân lúc chưa ràng buộc, cô tốt nhất là xách dép mà chạy cho nhanh!
Giang Phạm
Theo netnews.vn
Hợp đồng ân oán (Phần 16)
Nguyệt vẫn đứng đó. Khoảng cách giữa hai người chỉ là vài bước chân và một cánh cửa, nhưng cứ như là cách nhau cả thế giới vậy.
Video đang HOT
- Đau, anh mau buông tôi ra!Đức ngoái đầu, nhìn thấy Thư. Thư cũng đang tò mò nhìn anh. Đột nhiên anh đứng dậy và đi đến trước mặt cô. Anh nắm lấy cổ tay cô, siết chặt.
Thư kêu lên, cố giằng ra nhưng không được. Hai mắt Đức đỏ ngầu, có thể thấy rõ nước mắt còn vương trên khóe mắt anh. Anh ta khóc ư? Tại sao chứ?
- Cô đã nói gì với cô ấy?
- Tất cả bằng chứng chứng minh anh là thủ phạm gây tai nạn cho Sâm.
Thư nói như một cái máy. Cô bây giờ lại đang hoài nghi chính mình và năng lực phán đoán của mình.
- Có thể cho tôi xem được không? - Đức thả tay Thư ra và ngồi xuống trước mặt cô, vẻ mặt chân thành đến mức Thư không muốn tin cũng phải tin là anh ta vô tội.
Thư cắn môi suy nghĩ, cuối cùng đưa ra bằng chứng cho anh ta xem, bao gồm một đoạn clip cho thấy anh là người gây tai nạn xe hơi và một đoạn clip cho thấy anh đến sân bay lấy vé.
Đức nhíu mày. Người này trông giống anh, nhưng không phải anh. Anh ta mặc bộ quần áo giống hệt anh mặc hôm đó, nhưng Đức biết chắc chắn đó không phải mình. Đức nhăn trán, cố nghĩ xem làm thế nào để chứng minh đó là sự thật.
- Cô nhìn xem!
Đức mừng húm, kêu lên và chỉ vào clip. Thư ghé đầu xuống màn hình máy tính và xem cùng anh. Đức chỉ lên tay người đàn ông kia, có một hình xăm trên đó, dù chẳng rõ là hình gì nhưng nó là minh chứng cho thấy đó không phải anh.
Đức vén tay áo mình lên và chìa ra cho Thư, làn da trắng tinh mịn màng không một vết gợn của anh khiến Thư sửng sốt.
***
Bà Hoan ngồi trong phòng khách sạn, vẫn là vẻ cao ngạo như mọi lần, nhưng cũng đầy toan tính.
- Rốt cuộc thì cô ta đang làm gì vậy? - Bà nâng giọng lên vài phần, tay siết chặt cốc nước đến mức đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
- Bà cứ bình tĩnh đi. Đâu khắc có đó. Bà đã thả cái mồi lớn như vậy, còn sợ gì cá không cắn câu ư? Yên tâm đi, cô ta sẽ nhanh chóng cắn lại con trai bà thôi.
Người đàn ông áo đen cười khẩy, nhúng tay vào cốc nước và vẽ vòng vòng lên bàn.
- Cậu không sốt ruột vì đấy không phải chuyện của cậu!
- Đúng, không phải chuyện của tôi. Tôi xong việc rồi, bà có thể cho tôi thêm ít tiền không?
Hắn ta ngẩng lên nhìn bà đầy khiêu khích. Bà Hoan nhíu mày, quắc mắt nhìn hắn. Trông bà chẳng còn giữ được vẻ cao quý như vừa nãy nữa. Đúng là đi sai một nước cờ thì nắm chắc phần thua cuộc.
- Mày còn muốn bao nhiêu nữa hả? Không phải tao đã trả hết rồi hay sao?
- Thêm chứ! Rõ ràng tôi làm việc nguy hiểm như vậy, cần tiền để còn trốn cho xa chứ. Nếu bà không cho thêm, tôi sẽ tìm con trai bà để đòi vậy.
Hắn ta cậy móng tay, trưng ra bộ dạng bất cần, vừa dứt lời thì đứng dậy và đi ra cửa. Bà Hoan nóng ruột, không nhẫn nhịn thêm được bèn gọi giật lại.
- Này! - Bà quẳng cho hắn một cọc tiền. - Cầm lấy rồi cút đi cho khuất mắt tôi.
Tên áo đen đi ra khỏi phòng, mang theo nỗi lo lắng của bà Hoan. Bà cứ luôn cảm thấy mọi chuyện sẽ vượt quá tầm kiểm soát của bà. Tên áo đen này chẳng đáng tin chút nào.
Bà Hoan nhíu mày, quắc mắt nhìn hắn. Trông bà chẳng còn giữ được vẻ cao quý như vừa nãy nữa. Đúng là đi sai một nước cờ thì nắm chắc phần thua cuộc.
Hắn cúi người cầm tiền, kéo sụp mũ xuống rồi đi ra cửa. Vừa ra đến đầu hành lang thì va phải Đức. Anh đã định bỏ đi nếu như không thấy cọc tiền rơi xuống đất. Người đàn ông mặc đồ đen vội đưa tay ra nhặt, vô tình làm lộ hình xăm trên tay.
Đức giật mình, túm lấy anh ta. Anh ta chột dạ, vội đẩy Đức ra và bỏ chạy.
- Đứng lại!
Đức đuổi theo hắn xuống đến sảnh thì bắt lại được. Anh nghiến răng, trút toàn bộ cơn giận lên người hắn, kẻ đã gây ra tai nạn cho Sâm khiến Nguyệt hiểu nhầm anh, khiến cho tình cảm mà cô dành cho anh đứt đoạn. Nói không chừng, chính hắn cũng là kẻ đã giúp mẹ anh gây ra vụ tai nạn cho Nguyệt ba năm trước cũng nên.
Đức đấm đá hắn túi bụi. Người đàn ông kia chỉ nằm co ro chịu trận, rên rẩm mà không trả lại được đòn nào. Đức túm cổ áo hắn, xách lên.
- Nói, mày là ai? Mày chính là người đã gây tai nạn đúng không?
Người đàn ông nhếch mép cười, thè lưỡi liếm môi một cái, lau đi vệt máu trên khóe miệng. Hắn ngửa mặt lên nhìn Đức đầy thách thức.
Xin lỗi chàng trai, cầm tiền rồi thì không được bán đứng người khác.
- Mày cũng có lương tâm thế á? - Đức dứ dứ quả đấm trước mặt hắn.
- Tất nhiên. Trừ phi...
Đức khinh bỉ, lấy ví của mình ra và giơ lên trước mặt hắn. Tên áo đen cười nham nhở, cầm ví tiền và kiểm tra, rút sạch tập tiền trong đó ra và cười lớn, trả lại cho Đức cái ví rỗng không. Hắn ghé sát vào tai Đức, thì thầm mấy câu rồi dúi vào tay anh một tờ giấy nhàu nát.
Đức mở ra xem, quả nhiên là hợp đồng giao dịch của hắn với mẹ anh, trong đó ghi rõ ràng nhiệm vụ của hắn và số tiền được trả. Đức nghiến răng, vứt cái ví xuống đất, đạp lên đó vài cái cho hả cơn giận.
***
Nguyệt miệng thì nói không muốn đến thăm Sâm, nhưng cô nhớ anh đến phát điên. Anh thế nào rồi, bao giờ anh sẽ tỉnh lại?
Nguyệt cứ vừa đi vừa suy nghĩ, rồi dừng lại ở bệnh viện lúc nào không hay. Đã đến đây rồi, lên nhìn anh một chút vậy. Nguyệt đi thẳng lên phòng bệnh. Cô đứng ở ngoài cửa, không dám vào.
Qua cửa kính của phòng bệnh, cô nhìn thấy Sâm vẫn đang nằm trên giường, chỉ có điều anh đã được tháo cái máy thở oxi to đùng và thay bằng một cái ống thở nhỏ, băng trên đầu cũng đã được bỏ ra.
- Em nhớ anh quá. - Nguyệt khẽ nói. Cô chạm tay lên cửa kính, dường như là đang chạm vào Sâm.
Cô với đến tay nắm cửa, muốn đẩy cửa ra để bước vào đó lắm nhưng lại chẳng có dũng khí. Cô cúi đầu, xoay người dựa vào cửa kính, cứ đứng như vậy một lúc lâu.
Đúng lúc này, Sâm động đậy ngón tay, nhưng Nguyệt chẳng còn tâm tình đâu mà chú ý đến điều đó nữa.
Sâm mở mắt ra, điều đầu tiên anh làm sau khi hoàn toàn thanh tỉnh là liếc nhìn xung quanh. Mới chỉ động đậy một chút mà cả người anh đã đau buốt. Sâm bất lực, đành nằm yên trên giường và liếc về phía cửa.
Nguyệt vẫn đứng đó. Khoảng cách giữa hai người chỉ là vài bước chân và một cánh cửa, nhưng cứ như là cách nhau cả thế giới vậy.
- Nguyệt. - Sâm thì thào. Chính anh còn chẳng nghe thấy được giọng nói của chính mình. Nguyệt thì càng không.
Nguyệt đứng thằng dậy, cúi đầu rời đi. Sâm vươn tay với theo hình bóng cô.
Cô với đến tay nắm cửa, muốn đẩy cửa ra để bước vào đó lắm nhưng lại chẳng có dũng khí. Cô cúi đầu, xoay người dựa vào cửa kính, cứ đứng như vậy một lúc lâu.
Đột nhiên có ai đó nắm lấy tay Nguyệt và kéo cô về phía sau. Sâm trừng mắt nhìn Nguyệt bị lôi đi. Anh hoảng hốt, cố gắng gượng dậy nhưng không kịp.
Mất một lúc lâu, Sâm mới có thể xuống được khỏi giường. Nằm trên giường bệnh quá lâu khiến cho anh không thể bước nổi, thậm chí đứng còn không vững. Sâm cố bò ra đến cửa. Đúng lúc này, Thư về đến nơi.
- Anh Sâm! Anh tỉnh rồi ư? Sao anh lại ra đây? Mau vào trong phòng, nhanh lên. - Thư ngoái đầu ra cửa và gọi to. - Bác sĩ!
Sâm cố chỉ ra phía cửa, nơi mà Nguyệt bị kéo đi.
- Cứu... cứu. Nguyệt.
- Sao cơ? Nguyệt không ở đây, cô ấy nói sẽ không đến nữa.
Thư dìu Sâm về giường trong khi anh thì cố hướng ra phía cửa. Sức nặng của người đàn ông đè lên vai khiến cho Thư chật vật lắm mới vác được Sâm về giường. Cô dúi anh nằm xuống.
- Anh đừng như thế nữa được không! Nguyệt không đến. Cô ấy kết hôn với người khác rồi! Anh đừng tìm cô ấy nữa!
Sâm trừng mắt nhìn Thư. Anh há miệng muốn nói gì đó nhưng không sao nói được.
Các bác sĩ bước vào, ai ấy cũng đều tất bật vây quanh Sâm, đo các chỉ số, kiểm tra sức khỏe. Thư lùi lại phía cửa, quăng cho Sâm ánh nhìn đầy ấm ức. Sâm không thể ngồi dậy được, đành im lặng nằm đó. Trong lòng anh như có lửa đốt.
***
Đức chạy đến bệnh viện. Người đầu tiên anh muốn gặp khi nhìn thấy tờ giao ước giữa mẹ anh và tên áo đen không phải là Nguyệt mà là Thư. Anh biết cô ấy là luật sư, có thể giúp anh minh oan được. Nếu nhanh chóng đến gặp Nguyệt, cô chẳng những không tin anh mà còn cho rằng anh ngụy tạo chứng cứ giả.
Vừa đến bệnh viện, đập vào mắt Đức là cảnh Nguyệt bị hai người đang ông bịt miệng, lôi đi. Cô giãy dụa muốn thoát khỏi họ, nhưng không thoát ra được.
Đức hoảng hồn, lao đến đạp một tên ngã lăn ra đất. Nhân cơ hội này, Nguyệt cắn vào tay tên còn lại, hắn đau đớn buông cô ra. Nguyệt định chạy đi thì bị túm tóc kéo lại, cô ngã vật ra đất, hông đập mạnh xuống nền nhà. Cô cảm thấy xương chậu như thể bị nứt ra rồi.
Đức nổi điên, đấm đá hai tên bịt mặt túi bụi. Trong một ngày mà phải đánh nhau những hai lần, sức vóc của một công tử chẳng thể như lực sĩ khiến anh nhanh chóng bị hụt hơi. Hai tên bịt mặt nhân cơ hội đánh lại anh. Đức túm lấy chân bọn chúng, hét lên với Nguyệt.
- Em còn không mau chạy đi, đứng đấy làm gì nữa hả? Nhanh gọi bảo vệ đến đây!
Nguyệt đơ ra một lúc, rồi gật đầu và chạy đi. Một lát sau, cô trở lại cùng mấy chú bảo vệ. Đức đã bị đánh cho tàn tạ, mặt mũi sưng lên và đầy vết xước, khóe môi rướm máu. Một tân bịt mặt cầm ghế lên định phang vào người anh, nhưng Nguyệt đã nhanh chân hơn, chạy đến và chặn hắn lại. Cô lãnh trọn chiếc ghế vào lưng, ngã xuống đất.
Đức gào lên. Anh chồm dậy, cầm ghế lên đập lại hắn, điên cuồng như muốn giết hắn đến nơi. Mấy chú bảo vệ xông vào can, đem hai tên bịt mặt lôi đi.
Đức lồm cồm bò về phía Nguyệt, anh nâng cô dậy. Nguyệt đã bất tỉnh. Đức bế cô chạy thẳng vào phòng cấp cứu.
Theo eva.vn
Cưới chạy bầu nên bị coi thường, nàng dâu nhịn nhục để rồi "ra đòn" quá hiểm khiến nhà trai mất mặt ngay lễ cưới Mẹ của Nam coi thường Thương vì cô nghèo. Bà còn cho rằng cô dùng hạ sách chửa trước để bước chân vào gia đình giàu có. Sau khi chịu đựng, nhẫn nhịn để được làm đám cưới, Thương "ra đòn" hiểm khiến nhà trai mất mặt ngay buổi lễ. Thương và Nam yêu nhau được 6 tháng thì cô dính bầu. Lúc...