Về quê thăm bố mẹ, đến lúc đi, nghe mẹ nói một câu khiến tôi ứa nước mắt
Tôi cầm chìa khóa cổng hớt hải chạy vào báo mẹ. Nào ngờ mẹ rơi nước mắt, nói một câu khiến tôi đau đớn.
Cảnh lấy chồng xa thật sự rất thê lương. Mỗi khi nhớ cha nhớ mẹ cũng chỉ gọi điện về, nhìn mặt nhau qua màn hình điện thoại. Đã 3 năm rồi, từ khi mang thai rồi sinh đẻ bé Cún, tôi không thể về thăm bố mẹ được. Hai quê cách nhau 300 km, mỗi lần muốn về chơi là phải thu xếp công việc, chuyện nhà cửa, con thì còn nhỏ. Bố mẹ tôi nhớ cháu quá, mỗi lần gọi điện cứ thút thít.
Mãi đến tuần vừa rồi, vợ chồng tôi mới về quê thăm bố mẹ được. Chúng tôi ở nhà 3 ngày. Đó là khoảng thời gian tôi vô cùng sung sướng. Con gái nhỏ đã có ông ngoại bế suốt ngày. Cơm ăn nước uống thì mẹ lo hết. Vợ chồng tôi chỉ nghỉ ngơi, đi uống cà phê hoặc đi dạo xóm, trò chuyện với hàng xóm.
Sáng hôm đó, vợ chồng tôi phải về lại. Nhưng chìa khóa cổng bỗng dưng biến mất vô cớ. Chúng tôi tìm khắp nơi vẫn không thấy đâu. Mẹ tôi cứ bảo hay thôi ở lại thêm một ngày nữa, thế nào cũng tìm thấy chìa khóa. Mà công việc của chúng tôi đâu thể nói nghỉ là nghỉ.
Video đang HOT
Tìm mãi mà không thấy, tôi bực bội bỏ vào phòng mẹ nằm. Bỗng nhiên, tôi thấy cộm cộm. Lật gối mẹ lên, tôi thấy chiếc chìa khóa nằm bên dưới.
Tôi mừng rỡ cầm chìa khóa chạy ra ngoài. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ là mẹ đãng trí nên bỏ quên chìa khóa dưới gối nằm thôi. Ngờ đâu bà rớm nước mắt, nghẹn ngào bảo: “Mẹ giấu đó. Tụi bây về chơi có 3 ngày rồi lại đi đằng đẵng mấy năm trời. Mẹ không nỡ xa tụi bây, xa con bé Cún”.
Nghe mẹ nói, nước mắt tôi chảy ròng ròng vì thương bố mẹ. Bố tôi cũng đỏ hoe mắt, ôm lấy cháu gái mà hôn. Chúng tôi cũng muốn ở lại lắm nhưng không thể. Trên đường về, nhớ cảnh bố mẹ khóc nhìn theo xe mà tôi đau quặn lòng.
Tôi sẽ bàn với chồng lên kế hoạch đôi ba tháng về thăm bố mẹ. Nếu anh không đi được (chồng tôi làm quản lý nhà hàng) thì mẹ con tôi tự về vậy.
(xuyenhoai…@gmail.com)
Lần đầu gọi điện cho người bạn trên mạng, tôi run rẩy khi nhìn thấy khuôn mặt, ánh mắt người ấy
Để có thể tâm sự với nhau mọi chuyện, chúng tôi thống nhất không nói tên thật và cũng không để lộ mặt.
Tôi ly hôn cách đây 3 năm. Thời ấy, chúng tôi chia tay vì kinh tế khó khăn, vợ chồng lại thường xuyên lục đục. Thú thật khi ấy tôi khá nông nổi, nghĩ cả hai chưa có con, không có quá nhiều ràng buộc nên đã quyết định ly hôn vội vã.
Nào ngờ ra tòa chưa được bao lâu thì tôi biết mình có thai. Nhưng rồi giấy trắng mực đen, cả hai đã ký vào đơn ly hôn nên tôi không có ý định sẽ hàn gắn. Sau khi tôi sinh con, chồng cũ vẫn gửi tiền và lui tới chăm sóc. Những ngày con ốm, anh chủ động qua chăm con để đỡ đần tôi.
3 năm nay, chúng tôi đều có những mối quan hệ mới. Chỉ là quen nhau rồi mới thấy có nhiều điểm khác biệt nên cả hai vẫn chưa ai đi bước nữa. Cho đến 3 tháng trước, tôi có nói chuyện với một người trên ứng dụng tìm bạn.
Mặc dù chưa từng gặp nhau nhưng chúng tôi nói chuyện rất hợp. Lúc đầu, cả hai thống nhất sẽ xem nhau như bạn bè trên mạng, không biết mặt để dễ tâm sự. Nhưng rồi càng nói càng thấy hợp. Vậy là hôm ấy, sau 3 tháng nói chuyện, anh đề nghị được nhìn mặt tôi.
Cũng là qua màn hình điện thoại, nhưng lần này, cảm xúc của tôi lạ lắm. Chúng tôi gọi video, khi màn hình hiện ra hình ảnh người đàn ông ấy, tim tôi hẫng một nhịp. Đó là chồng cũ của tôi mọi người ạ. Suốt 3 tháng qua, người tôi trút hết tâm sự không phải ai khác mà chính là anh.
Chúng tôi giữ im lặng trong một phút, sau đó chồng cũ nói sẽ đến nhà tôi rồi tắt máy. Vừa gặp, anh đã nói có lẽ duyên số của chúng tôi là ở bên nhau thêm một lần nữa. Đứng trước lời đề nghị này, tôi vẫn chưa dám trả lời. Nếu quay lại và tiếp tục đổ vỡ, mối quan hệ của chúng tôi sẽ không còn như trước. Nhưng tôi cũng muốn cho nhau thêm cơ hội. Mọi người cho tôi xin lời khuyên với.
(thanhthanh...@gmail.com)
Đến thăm mẹ chồng cũ, nhìn tấm di ảnh của chồng cũ đặt trên bàn thờ còn đỏ hương mà tôi đau đớn gục ngã Tôi cầm vật ấy lên, ngắm nghía cẩn thận mà nước mắt cứ chảy dài. Tôi và chồng cũ sống với nhau được 2 năm thì ly hôn. Hồi đó, chồng cũ tôi phạm sai lầm lớn, tôi không sao tha thứ được. Mẹ chồng cũ khóc, van xin tôi nghĩ lại, đừng vì những lỗi lầm của người lớn mà ảnh hưởng...