Về quê kỳ nghỉ lễ, tôi điên rồ tới mức làm chuyện dại dột này cùng mối tình đầu
Cả tối hôm ấy, tôi và anh không một mảnh vải che thân nằm bên nhau. Hai đứa đã có một mối tình đầu trọn vẹn. Nhưng tôi lại nợ chồng cả một tương lai…
Ngoài chồng thì tôi không nghĩ rằng vẫn còn có một người đàn ông có sức ảnh hưởng tới tôi. Tôi đã không kiểm soát được bản thân mình. Rồi điều gì đến cũng đã đến. Tôi đã lừa dối bản thân mình, lừa dối chồng, và phụ lại lòng tin của anh. Chuyện đã qua rất lâu rồi nhưng hôm nay tôi mới dám viết ra đây vì không biết phải làm sao để bớt mặc cảm tội lỗi.
Tôi và anh quen nhau khi là sinh viên cùng khoa, ngành tài chính ngân hàng. Trái ngược hoàn toàn với đứa sinh viên tỉnh lẻ nghèo như tôi, anh được sinh ra và lớn lên ở thành phố, trong một gia đình có địa vị và kinh tế ổn định. Mặc dù vây, anh rất giản dị và chất phác, tôi với anh có rất nhiều điểm chung. Chính vì thế, chúng tôi đến với nhau rất tự nhiên, không vụ lợi, không khoảng cách, gây dựng sự nghiệp sinh sống nơi đô thị phồn hoa, sầm uất.
Chúng tôi yêu nhau không vụ lợi và không khoảng cách. Ảnh minh họa.
Cứ mỗi dịp đến kỳ nghỉ lễ, bất cứ ai cũng muốn trở về quê nhà cho thoải mái. Tôi cũng không ngoại lệ. Anh luôn đồng ý, và tôn trọng mọi quyết định của tôi. Vậy là những ngày lễ nghỉ anh luôn trở tôi về quê rồi lại lên thành phố luôn, bởi anh là người rất bận rộn (hầu như không có ngày nghỉ). Hiếm khi chúng tôi có kỳ nghỉ lễ cùng nhau tại quê ngoại.
Được trở về thăm quê, thăm bố mẹ. Tôi hạnh phúc vô cùng.
Trong kỳ nghỉ lễ dài vừa rồi, bạn học cấp 3 tổ chức họp lớp và tại buổi gặp mặt này, tôi vô tình tôi gặp lại ‘mối tình đầu’ – người mà đã gần 10 năm tôi không gặp lại. Cảm giác ngay lúc đó, thật khó diễn tả! Những kỷ niệm thời học sinh, từ cái nắm tay trên đường đi học về tới nụ hôn vội vàng dưới tán cây… như ùa về trong lòng tôi. Tất cả như vừa mới diễn ra ngày hôm qua mà thôi…
Tan bữa tiệc, đám bạn đã về hết chỉ còn hai đứa chúng tôi. Anh chở tôi đi về những nơi có dấu chân của hai đứa, kỷ niệm mối tình đầu ngô nghê được 2 đứa kể lại trong nước mắt và cả nụ cười. Dường như chúng tôi đang sống trong quá khứ và quên hết hiện tại…
Video đang HOT
Bỗng dưng anh rủ tôi: “Anh và em vào phòng nghỉ đi, chỉ một lần thôi, ngày xưa yêu nhau suốt 3 năm học, hai đứa vẫn muốn giữ cho nhau. Bây giờ tại sao chúng ta không hoàn thành nốt tâm nguyện còn dở dang ngày ấy”. Không hiểu tại sao tôi không thể chống cự nổi những lời ngọt ngào ham muốn thể xác, tôi quên mất mình đã có chồng con…
Rồi điều gì đến cũng đã đến, cửa phòng mở ra hai đứa chúng tôi quấn quýt, lao vào nhau như con thiêu thân, dường như chúng tôi đang sống cho chính mình, những giây phút ngọt ngào hạnh phúc cứ lan toả xốn sang trong lòng tôi. Vậy là cả tối hôm ấy tôi và anh không một mảnh vải che thân nằm bên nhau, hai đứa đã có một mối tình đầu thật trọn vẹn.
Hết 3 ngày nghỉ, tôi về nhà. Giây phút gặp lại chồng tự nhiên tôi thấy như vừa làm một chuyện gì có lỗi mà không thể nói ra. Tôi không dám nhìn vào mắt chồng, mặc cho anh hồ hởi hỏi han cùng tôi, các con ríu rít gọi bố gọi mẹ để kể những câu chuyện mới mẻ gặp ở quê…
Cảm giác tội lỗi mặc cảm cứ đè nặng lên tâm trí khiến tôi không tài nào chợp mắt. Ảnh minh họa.
Hiện giờ, tôi rất rối bời và đau khổ. Cảm giác tội lỗi cứ đè nặng lên tâm trí khiến tôi không tài nào chợp mắt. Tôi phải làm sao đây? Tôi không thể tiếp tục như thế này.
Các bạn hãy chỉ cho tôi biết phải làm sao để thoát ra khỏi cảm giác tội lỗi này đây?
Theo tintuc.vn
Đau lòng nhất là khi buồn mà không thể khóc
Có những việc không nhất thiết để người khác biết được, vì nỗi buồn của ta vô tình sẽ trở thành gánh nặng của họ.
Nếu buồn thì nhất định phải khóc vì đó là cảm xúc của con người, đó cũng là cách giải tỏa hữu hiệu nhất. Giọt nước mắt chính là những uất ức, tiếc thương, nhớ mong mà chúng ta đã giữ trong lòng quá lâu. Nhưng lại có những người dù buồn đến mấy, dù bên trong đã sụp đổ mà không ai có thể thấy họ rơi một giọt nước mắt nào. Vậy có phải là đau lòng quá rồi không?
Cô gặp anh giữa phố đông người, thường thì các cặp đôi yêu nhau khi nhìn thấy vậy sẽ chạy lại để nắm tay. Nhưng cô chỉ đứng im một chỗ nhìn anh rồi cười vì giờ bàn tay anh đang bận nắm lấy một người khác, một người mà cô cứ nghĩ rằng sẽ không bao giờ trở lại bên anh nữa. Vì những câu chuyện của anh nói với cô vẫn khẳng định hai người sẽ không bao giờ có thể trở lại.
Cô bật cười như bắt gặp một chuyện vui lắm không phải tiếng cười chua chát như người ta thường thấy. Cô không quay đi chạy trốn mà khẽ bước qua như hai người xa lạ, cô đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra chỉ là thời gian qua cô luôn lừa dối bản thân mình về tình yêu của hai người.
Tối hôm đó, anh đến tìm cô để giải thích cô vẫn sẵn sàng gặp anh mà không thấy khó chịu. Thường thì khi bị lừa dối người ta sẽ có hai trạng thái đau đớn tột cùng và nhen nhóm sự thù hận nhưng sao cô vẫn bình thản đến lạ.
Anh ôm cô vào lòng cô cũng không đẩy ra, anh bắt đầu kể về câu chuyện của anh và người cũ. Cô tất nhiên chẳng có quyền gì ghen tuông vì cô là người đã cướp anh ra khỏi vòng tay cô gái ấy. Cô nhìn anh mỉm cười: "Thời gian qua hai người vẫn nhắn tin quan tâm nhau em biết hết chỉ là em không nói thôi. Vì đúng là cô ấy đã phải chịu một nỗi đau quá lớn do em gây ra".
Anh đã mong cô sẽ hiểu và cô hiểu thật hóa ra từ đầu đến cuối chỉ có mình cô là người không đau trong đoạn đường tình cảm này. Sau hôm đó, anh không thể nào tìm được cô, cô giống như một cơn mưa rào bất chợt đến rồi cũng bất chợt đi.
Bạn bè cô ai cũng biết chuyện đã xảy ra nhưng tuyệt nhiên không một ai thấy cô khóc, đôi mắt cô cũng không sưng húp lên sau mỗi đêm. Nhiều người nói có thể cô không đau thật, cũng có người nói tình yêu của cô chẳng đủ sâu để phải đau.
Đứa bạn thân hỏi cô: "Mày không buồn à? Như mọi lần kiể gì cũng tìm tao khóc thế mà lần này tao lại phải tìm mày để hỏi chuyện". Cô khẽ nhăn mặt vì cà phê đắng ngắt đầu môi: "Khi buồn người ta sẽ khóc để vơi đi nhưng khi buồn mà không cho phép mình khóc mà phải giữ trong lòng thì theo mày cái nào đau đớn hơn?".
Cô biết đứa bạn đang mang đôi mắt cảm thương ra để nhìn mình, nhưng cô chỉ chớp mắt nhìn nó lạnh lùng: "Đấy tao ghét cái kiểu người ta sẽ dùng đôi mắt đó để nhìn mỗi lần thấy tao khóc nên thôi đi". Hơn nữa cô biết nếu cả cô và người kia cùng khóc thì anh sẽ lại khó lựa chọn giữa việc ra đi và ở lại.
Trước đây, cô vì tình yêu này mà tranh giành đến mức quên cả bản thân, cô đã khóc nhiều đến nỗi kiệt quệ, cô cũng không thể quên được những đêm tối chỉ có một mình để chờ đợi một người, cô cũng không đếm nổi đã bao lần thấy anh ở bên cô chỉ trong khoảnh khắc mà vẫn không quên nhắc cô: "Anh không bắt em yêu anh là em tự nguyện nên đừng đòi hỏi gì ở anh".
Cô tự cảm thấy ít ra người đó còn may mắn hơn cô, không phải chứng kiến quá nhiều chuyện tàn nhẫn như mũi dao cứa vào tim hàng ngày. Rồi cả cái cách anh nói cần một bờ vai khiến anhbình yên.
Đèn xanh bật lên, cô đang định sang đường thì nhìn thấy anh ở phía bên kia. Nhưng rồi có một người đã chạy đến ôm cánh tay anh, cô lập tức quay mặt đi để những giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên mặt. Không phải cô không khóc mà là đã từng đau lòng đến mức không khóc nổi.
Theo ilike.vn
Hãy đem lại thanh xuân một lần nữa đến bên tớ được không? Tuổi trẻ là khoảng thời gian tươi đẹp nhất cuộc đời và đối với một cô gái mà nói thì đó là khoảng thời gian rực rỡ nhất. Tuổi xuân, sắc đẹp vẻn vẹn trong quãng thời thanh xuân ngắn ngủi nhưng để lại trong ta nhiều điều hối tiếc. Tớ muốn nói với cậu rằng: "Hãy đem lại thanh xuân một lần...