Về quê ăn Tết hay ở lại cùng bạn gái?
Khi tôi ngồi viết những dòng này thì bạn bè cùng phòng đều đã về nhà sum họp với gia đình để đón năm mới cả rồi. Đáng lẽ ra tôi cũng sẽ như họ, nếu như không có em…
Tôi và em quen nhau đã hơn nửa năm, tình cảm rất tốt và tính tình hợp nhau. Em kém tôi hai tuổ.i, học xong cấp ba thì ở nhà bán shop quần áo phụ gia đình. Gia đình em ở đây, còn tôi vốn là sinh viên ở quê lên thành phố học tập. Bạn bè vẫn hay trêu tôi trai quê mà vớ được gái thành phố là may mắn.
Tôi cũng cảm thấy mình may mắn khi gặp được em. Em không quá xinh đẹp nhưng rất có duyên. Tính cách không quá lì lợm, cũng không phải dạng con gái chỉ biết bảo sao nghe vậy. Em rất có lập trường, yêu ghét rõ ràng, tôi không bao giờ phải nghe câu “sao cũng được” khi hỏi em muốn ăn gì, muốn đi đâu chơi. Chúng tôi ở bên nhau rất êm đềm và gần như không có cãi vã, cho đến gần đây…
Tôi đi học thành phố đã được ba năm, hai năm trước, đến Tết, tôi đều về quê thăm nhà. Ba mẹ ở nhà cứ đến dịp này là gọi điện hỏi tôi có vướng chương trình học gì không để về quê sớm, vì mọi người đều rất nhớ tôi. Mọi năm tôi đều rất vui vẻ và mong đến ngày được về, dù phải chen lấn mua vé và có khi phải đứng trên xe suốt đường về nhưng vẫn rất hào hứng.
Em nói nếu tôi về quê là em sẽ chia tay (Ảnh minh họa)
Nhưng năm nay thì khác. Em muốn cùng tôi đi ngắm pháo hoa đêm giao thừa, nhưng nếu tôi về quê thì điều này rõ ràng là không thể. Hôm tôi báo với em ngày về, thái độ của em rất lạ. Tôi không hiểu chuyện gì, lo lắng hỏi em bị đau ở đâu, người mệt mỏi hay thế nào. Em liền nổi cáu và nói tôi làm em thất vọng. Em bảo rằng bạn bè đều có người yêu ở bên cùng ngắm pháo hoa, em đã rất mong được cùng tôi đón giao thừa, vậy mà tôi lại bỏ em lại một mình mà về quê.
Em nói gia đình không về dịp Tết thì lúc khác về cũng được, nhưng giao thừa thì chỉ mỗi năm một lần, và nếu năm nay như vậy thì năm sau tôi cũng sẽ bỏ em một mình mà thôi. Sau đó, em giận và nói nếu tôi vẫn quyết định bỏ về quê và để em lại một mình thì chúng tôi nên chấm dứt vì em không muốn lại bị bỏ mặc vào những năm tiếp theo.
Video đang HOT
Em là một cô gái tốt, tôi rất nghiêm túc trong mối quan hệ này và không muốn mất em. Em nói cũng có lí, có thể về nhà vào bất cứ lúc nào được nghỉ học, không nhất định phải là Tết. Nhưng năm vừa rồi vì bận đi làm thêm nên tôi không hề về nhà, ba mẹ ở nhà lại rất mong con. Vì đang còn là sinh viên, yêu nhau cũng chưa quá lâu nên tôi lại càng không muốn đưa em về nhà mình sớm. Mẹ tôi vẫn hay gọi điện thoại hỏi về mấy vụ sinh viên sống thử và nhắc tôi nhất định không được như vậy. Tôi sợ em theo tôi về sẽ làm mẹ hiểu lầm và nghĩ không tốt về em.
Còn 2 ngày nữa là sang năm mới, việc mua vé xe càng lúc càng khó khăn nhưng tôi vẫn chưa thể quyết đoán trong việc về hay ở lại. Em quan trọng, gia đình cũng rất quan trọng. Tôi thật không biết phải làm như thế nào để ba mẹ không buồn và em không giận dỗi mà đòi chia tay đây?
Theo Tiin
Ghen thế này là thông minh hay ngu ngốc?
Không ấn chuông, không đậ.p cửa, cũng không gào thét, chị cởi chiếc giày bên chân phải của mình, treo vào phía trong cánh cửa sắt có chồng và tình nhân đang ở rồi phóng xe về nhà.
18 giờ, chị gọi điện thoại đến công ty của chồng, chú bảo vệ nói rằng: "Sếp vừa đi ăn tối ở nhà hàng".
Linh tính cho chị biết đó là... nhà nàng chứ không phải nhà hàng.
20 giờ, sau khi cho các con ăn xong, chị phi xe máy đến nhà nàng.
Ô tô của sếp đang đỗ ở trong sân. Linh tính đã không đán.h lừa chị. Có cái gì đó rất nóng, trào lên nơi cuống họng nhưng chị đã kịp nuốt khan nó vào. Không ấn chuông, không đậ.p cửa, cũng không gào thét, chị cởi chiếc giày bên chân phải của mình, treo vào phía trong cánh cửa sắt rồi phóng xe về nhà, giúp các con ôn bài.
Gần 23 giờ đêm, sếp mới chỉnh trang lại y phục, chải lại mái tóc bị vò rối bù và ra về. Nàng ra mở cửa cho sếp trong bộ váy áo ngủ mỏng tanh đầy quyến rũ và giật mình khi nhìn thấy một chiếc giày treo trong khung cửa sắt.
"Sao lại có một chiếc giày ở đây? Một chiếc giày chân phải rất đẹp".
"Thôi, em vào ngủ đi. Cho dù đẹp nhưng một chiếc giày thì cũng chẳng làm được việc gì".
Một chiếc giày trên bậc cửa cứ nhắc sếp về sự lẻ loi và tội lỗi của một người.
Trên đường về nhà, sếp cứ nghĩ vẩn vơ về chiếc giày đó, nó là của ai? Và vì sao nó được treo ở đó? Sếp đán.h ô tô vào gara, mở cổng rất khẽ. Có một chiếc giày chân trái của phụ nữ đặt ngay ngắn trên bậc cửa.
Sếp đứng như trời trồng trước chiếc giày đó chừng 2 phút. Sau đó sếp vào phòng ngủ riêng, vì sếp không muốn nghe vợ cằn nhằn, khóc lóc.
Nhưng sếp trằn trọc mãi không sao ngủ được. Sẽ có giông bão trong căn nhà này. Sẽ là nước mắt, tiếng la hét và một lá đơn l.y hô.n. Rồi hai đứa nhỏ sẽ chán đời, đi bụi và hư hỏng...
Đó là tấn bi kịch đáng sợ nhất.
Nhưng sáng hôm sau mọi việc vẫn diễn ra bình thường. Bát phở gầu bò thơm ngào ngạt vẫn được để ngay ngắn trên bàn cùng với mấy dòng chữ của vợ: "Em đưa các con đến trường. Anh ăn sáng rồi đi làm. Hôm nay trời u ám nên anh phải mặc bộ vét màu sáng, thắt cà vạt màu sáng. Em đã là kỹ, treo trong tủ".
Sếp gọi điện thoại cho nàng: "Chiếc giày chân phải kia là của vợ anh. Đừng vứt đi nhé". Giọng nàng đầu dây bên kia nghe hơi hoảng hốt: "Trời ạ! Anh muốn làm sao thì làm chứ nếu chị ấy đến nhà em làm ầm lên thì em không sống nổi đâu. Chiều anh tạt qua lấy chiếc giày về".
Nhiều ngày trôi qua mà giông bão không nổi lên, thái độ của vợ sếp vẫn bình thản, song một chiếc giày trên bậc cửa cứ nhắc sếp về sự lẻ loi và tội lỗi của một người.
Rồi một buổi chiều, sếp lấy hết can đảm, lôi chiếc giày bên phải trong cốp xe ra, đặt ngay ngắn bên chiếc giày chân trái của vợ. Chị đi làm về, đứng sững trước bậc cửa mấy giây rồi chạy vào, ôm ghì lấy chồng mà thì thầm: "Ôi! Chiếc giày chân phải của em!".
Sếp cũng thì thầm bên tai vợ: "Anh xin lỗi em - nghìn lần xin lỗi!
Câu chuyện trên là có thật. Tuy nhiên, có người nói người vợ đán.h ghe.n rất thông minh, có người lại cho rằng bà vợ này thật nhu nhược. Theo độc giả thì người vợ này thông minh hay nhu nhược và nếu ở trong tình huống này, độc giả sẽ làm gì?
Theo VNE
Tình một đêm, 'yêu' xong rồi... tiếc "Tôi không hiểu sao mình lại đồng ý một cách dễ dàng như vậy. Có lẽ vì chút tò mò rất khờ dại và nông nổi của tuổ.i trẻ đã thôi thúc tôi muốn khám ta anh ta tới tận cùng. Tuy nhiên, sau đêm hôm đó, những ngày sau, tôi không thể liên lạc lại với anh ta. Tôi đã suy sụp...