Về quê ăn tân gia, vợ bị họ hàng dè bỉu chê bai đủ kiểu, chồng đi tới nói một câu khiến ai nấy đỏ mắt ghen tị
Khi lấy nhau, bố mẹ Lâm cũng rất quý tôi. Nhưng họ hàng của anh lại không được như thế.
Hà có nhan sắc chỉ ở mức trung bình, công việc cũng kiếm đủ xài. Nhưng cô lại lấy được Lâm vừa lịch thiệp vừa giỏi kiếm tiền. Ngày cô đưa Lâm về ra mắt bố mẹ mình, cô còn nghe mẹ thì thầm nói: “Con mà lấy nó thì phải lo mà giữ chồng nghe không?”. Đến cả mẹ cô còn nói như thế thì cô cũng biết nhìn mình và Lâm trông khập khiễng ra sao.
Nhưng Lâm rất yêu thương Hà. Anh nói anh quý cô vì cái tính hiền lành, dịu dàng. Từ ngày quen biết Lâm, Hà dần tự tin vào bản thân hơn. Cô bắt đầu chăm sóc bản thân nhiều hơn, biết làm đẹp để Lâm nở mặt nở mày với người khác.
Khi lấy nhau, bố mẹ Lâm cũng rất quý Hà. Nhưng họ hàng của anh lại không được như thế.
Một hôm Lâm cùng Hà đi ăn tân gia của một người họ hàng nhà chồng. Lâm ra ngoài với các chú, bác bên ngoài. Còn Hà thì vào bếp phụ các cô dì. Cô biết mình không khéo tay nên chỉ nhận làm những việc đơn giản như nhặt rau, rửa đồ ăn, chén bắt. Cô sợ phạm lỗi lại bị mọi người chê cười, khiến chồng mất mặt.
Nhưng họ hàng nhà chồng không thích cô. Cô còn nghe thấy họ nói lén sau lưng chê cô xấu hơn chồng, toàn chọn việc nhẹ nhàng làm để khỏe thân. Hà nghe thì thấy tủi thân nhưng cũng không thể lên tiếng tranh cãi. Vậy là Hà cứ im lặng làm việc.
Hà nghe thì thấy tủi thân nhưng cũng không thể lên tiếng tranh cãi – Ảnh minh họa: Internet
Đến khi lên bàn ăn, Lâm ngồi bàn với các chú bên cạnh, Hà ngồi lại ngồi cùng các cô. Trong bàn ăn có một bà cô tên Hoa luôn xăm soi Hà. Hà không ăn được cay thì bà ấy liền nói cô khó chiều. Bà ấy còn nói ngày trước giới thiệu bao nhiêu người đẹp cho Lâm mà anh không chịu. Hà nhiều lần định lên tiếng nhưng nghĩ dù sao cũng là lần đầu ăn uống với họ hàng bên chồng sau khi cưới. Cô nghĩ thôi thì im lặng cho lành, cũng chỉ là một bữa cơm.
Video đang HOT
Sau khi tan tiệc, Hà thấy Lâm đi tới gần cô rồi ân cần hỏi:
“Em ăn có được nhiều không? Em làm có mệt không?”.
Nghe cô trả lời đúng ý mình rồi thì Lâm quay sang nói với cả bàn ăn:
“Vợ cháu hiền lành ít nói các cô đừng trách. Cháu lấy được cô ấy là may mắn lắm rồi. Nãy giờ cháu cảm ơn các cô trông coi giúp vợ cháu. Giờ thôi cũng trễ rồi, cháu xin phép đưa vợ em về ạ”.
Nói rồi, Lâm dắt tay vợ ra khỏi bữa tiệc. Trên bàn ăn, các bà cô không khỏi ghen tị đỏ mắt nhìn theo.
Trên đường về nhà, Lâm cứ gặng hỏi Hà rằng họ hàng của anh có làm khó gì cô không. Hà cứ cười rồi bảo không có việc gì. Cô thấy mình may mắn khi lấy được Lâm, anh là người đàn ông tốt lúc nào cũng quan tâm, bảo vệ cô. Cô cũng tự nhủ sau này phải cố gắng nhiều hơn, nhanh tay lẹ miệng để người khác không có cớ chê bai cô. Cô muốn trở thành người vợ không gây phiền phức cho chồng, cũng khiến chồng thấy tự hào.
Mỗi lần về quê, chị dâu đều mua cả yến hoa quả, kẹo bánh rẻ tiền: Quả sầu riêng hơn 4kg của tôi khiến chị tức đỏ mặt
Buổi tối, chị dâu ăn vài miếng cơm rồi đứng dậy đòi chồng đưa về thành phố, anh chồng thì hiền lành, vợ nói thế nào cũng nghe.
Anh trai chồng lấy vợ thành phố và ở trên đó lập nghiệp, đến giờ cũng có thể coi là khá giả. Còn vợ chồng tôi ở quê, sống cùng bố mẹ chồng.
Cùng làm dâu, ít tiếp xúc va chạm nhưng tôi hoàn toàn không thích chị dâu, thậm chí có thể nói là ghét tính cách của chị. Tôi cảm giác chị rất kênh kiệu, lúc nào cũng ra vẻ ta là người thành phố, có học thức, có tiền bạc hơn tôi. Đành rằng chúng tôi chỉ là công nhân nhưng vợ chồng tôi đều là tổ trưởng, mức thu nhập hằng tháng không thấp, nhà cửa tuy cũ nhưng sạch sẽ, ngăn nắp, gọn gàng và nhìn rất mát mẻ nên chúng tôi không muốn xây lại.
Chúng tôi ở quê nhưng quê tôi đâu thiếu thứ gì, có cả một nhóm trên facebook bán hàng, tôi thích mua gì thì nhắn là họ mang tới tận nhà.
Vậy nhưng chị dâu mỗi lần về chơi là cư xử như thể chúng tôi ở nơi thiếu thốn, nghèo nàn lắm. Chị mang theo cả nước đóng chai về để uống vì sợ nước giếng khoan bẩn, nhiều sắt nhiều kiềm... trong khi chị không hề biết nhà chồng tôi bao đời nay dùng nước giếng trong, mát lành.
Chị còn thường xuyên mua rất nhiều trái cây, bánh kẹo về cho các cháu nhưng đều là loại rẻ tiền, các con tôi chẳng bao giờ động tới. Khi thì chị mua cả yến sấu về bảo tôi mua ít đường mà ngâm rồi cho chị hũ. Trời ạ, tiền đường còn nhiều hơn tiền sấu, trong khi trước đó chị mua dâu tằm bảo tôi ngâm, tôi cũng làm theo nhưng cả nhà không ai uống. Thế nên tôi không ngâm sấu mà đi chia cho họ hàng, hàng xóm mỗi người một ít nấu canh ăn.
Có lần chị mua một túi bánh quy và thạch rau câu bán theo cân về nói cho các cháu. Các con tôi không động tới thì chị lại cho rằng tôi cấm đoán chúng ăn. Tôi sợ chị mất mặt nên chẳng muốn nói rằng trong tủ nhà tôi đầy bánh kẹo nhập ngoại, sữa uống cả thùng, các con tôi ăn chán rồi.
Tôi nhắc chị đừng mua thì chị bảo: "Em không phải ngại, cứ lấy cho các cháu ăn, chẳng mấy khi được ăn thoải mái".
Mới đây, chị còn mua cả yến xoài xanh chua loét, chị cứ thích thể hiện mình hào phóng, về quê lần nào cũng xách theo nhiều đồ, nhưng thực chất toàn đồ rẻ tiền. Xoài này có cho tôi cũng chẳng lấy, nhưng vì chị đã mang về rồi, tôi đành làm món nộm chua ngọt và dầm muối ớt cho mọi người ăn. Số còn lại thì chờ khi anh chị lên thành phố, tôi đem đi chia khắp.
Hôm qua, tôi lướt trong nhóm facebook thấy có người bán sầu riêng ngon nên mua một quả hơn 4kg (vì cả nhà tôi đều thích ăn sầu), và một hộp bánh crepe siêu sầu nữa. Tôi chuyển khoản trước cho họ và dặn ship đến lúc nào cũng được vì bố mẹ chồng tôi ở nhà cả ngày. Mẹ chồng tôi nhận hàng thay tôi cũng đã quen nên thường thì bà sẽ cầm bỏ vào phòng bếp, chờ tôi về mở ra.
Ảnh minh họa
Nhưng lần này, tôi không ngờ người nhận lại là chị dâu. Anh chị về chơi đúng lúc người ta ship sầu riêng đến.
Khi tôi đi làm về, thấy vẻ mặt chị dâu hầm hầm tức giận, tôi rất khó hiểu nhưng mặc kệ. Lúc tôi vào bếp định phụ giúp mẹ chồng nấu cơm, chị dâu bước vào cùng và nói chuyện với mẹ chồng nhưng bóng gió mát mẻ đến tôi: "Không ngờ nhà mình lại ăn tiêu ghê gớm thật, nhà con ở ngoài kia thèm sầu lắm mà chẳng bao giờ dám mua quả sầu to như thế. Lại còn cả bánh nữa".
Tôi quay sang mỉm cười nói: "Ở đây gọi là quê thôi chứ chẳng thiếu thứ ngon vật lạ chị ạ. Quả sầu kia có hơn 500 ngàn thôi, thêm hộp bánh 100 ngàn, tháng em vẫn lo cho cả nhà ăn 2 lần được".
Chị dâu bực tức ngồi phịch xuống ghế: "Thế mà làm tôi cứ tưởng ở nhà thiếu thốn, lần nào về cũng quà cáp đầy đủ, lần này không về đột ngột thì không biết bị che mắt tới bao giờ. Cũng chẳng bao giờ thấy thím nói gì, lợi dụng lòng tốt của người khác đến thế là cùng".
Ô hay, tôi cũng đã từng nhắc chị rồi, cũng có phải chị không biết rằng trong nhà không thích những món chị mang về đâu, mà chị cũng đâu có tâm, mua toàn thứ rẻ tiền. Nhưng vì mẹ chồng ra hiệu nên tôi đành im lặng để chấm dứt cuộc cãi cọ.
Buổi tối, chị dâu ăn vài miếng cơm rồi đứng dậy đòi chồng đưa về thành phố, anh chồng thì hiền lành, vợ nói thế nào cũng nghe.
Tôi không biết mối quan hệ chị em dâu của mình rồi sẽ thế nào sau chuyện này đây! Lần tới chị dâu về, tôi có nên xuống nước làm hòa trước không?
Vừa mới sinh con, 2 giờ sáng lại thấy chồng lúi húi trong nhà tắm làm việc này, nhìn mà trào nước mắt Đến giữa đêm khuya thì em nghe tiếng nước xả trong nhà tắm. Em nặng nề lọ mọ dậy đi xem có phải do mình quên tắt nước hay không. Chẳng ngờ, lại thấy cảnh tượng này. Lúc thấy chúng em nên duyên vợ chồng, ai cũng lắc đầu ngao ngán. Họ cho rằng đàn ông mới 25 như chồng em chưa chững...