Về quê…
… Chị chẳng ngại gì ngoài việc nhận được lời hỏi han chi tiết từ những con người chân chất, thật thà ấy. Họ gọi đó là tình làng nghĩa xóm, quan tâm thân tình đến nhau bất kể người kia có cần, có thích hay không.
Hình minh họa: Dân Việt
Không đáp lại thì họ sẽ có chuyện để kể rằng dâu nhà ấy khinh khỉnh lạnh nhạt với bà con lối xóm, trong khi khéo vừa hỏi chuyện mình lúc trước, chỉ lát sau gần như toàn bộ những người có mặt ở đó biết nội dung. Đến giúp đám, thì chỉ có việc nhặt hành, nhặt tỏi, nhặt rau lau bát, rất thích hợp cho việc túm tụm thì thào.
Câu chuyện nào cũng được các bà các chị săm soi từ đầu đến chân, rồi đem ra mổ xẻ bàn luận sau khi “khổ chủ” đã rời quê cả tuần. Vấn đề các bà quan tâm quá, chuyện nhà ai cũng tường tỏ từng chân tơ kẽ tóc, từng nội tình ngoại vụ chuyện gì cũng biết.
“Nhà bà Hoan có gần trăm cây vàng nhưng giấu kỹ lắm. Nhà thím Thuấn đầy t.iền, thím ấy dậy thêm rồi tham gia công tác ở trường kiếm bộn, chẳng qua cứ giả nghèo giả khổ thôi, đã ai thèm xin đâu”. “Thằng ấy nó đi buôn, t.iền chất hàng núi. Thằng kia làm cho công ty nước ngoài, lương hàng trăm triệu một tháng”.
Video đang HOT
Chị cười thầm, chắc họ toàn vống lên theo kiểu “gà mẹ rụng lông”, chứ giờ người khôn của khó, làm gì mà dễ thế, ai mà được “quan tâm” thì cũng mếu dở. Sau đến chính chị là chủ thể của câu chuyện.
Ra là mẹ chồng lúc nào cũng tự hào con trai mình giỏi giang tài ba, một có khi thêm thắt thành hai, đi khoe trong mọi câu chuyện rằng chúng nó tự mua đất, tự làm nhà. Bà kể những “kỳ tích” ấy nhưng lại “quên” không kể những vất vả, những nợ nần, những lần hai vợ chồng bị lừa t.iền, góp vốn làm ăn thua lỗ, những vụ giúp đứa em gặp khó khăn, vì kể ra như thế thì lại xấu đứa em.
Là bà tự hào kể vậy thôi cứ cũng đã được cái gì đâu, vậy là mọi người bắt đầu đặt những câu cắc cớ, hỏi trực tiếp chị: “Vợ chồng mày giàu thế sao không cho bố mẹ t.iền xây nhà đi”. Chị ngạc nhiên: “Nhà bố mẹ cháu năm gian to đẹp, chắc chắn như thế, lại mới xây thêm dãy nhà ngang, có buồng để không. Sao phải xây mới ạ?”. Song họ cứ thích tham gia, rằng phải xây nhà tỉ bạc mới là xây, là cho. Có người lại quát: “Sao không thay cho bố mày cái xe máy mới”. Họ nói “Giờ chúng mày còn trẻ mà đã thế, là giỏi là tài, báo hiếu cho bố mẹ đi chứ còn gì?”.
Chị đến xây xẩm mặt mày, tính chị vốn không hay kể lể, vì kể ra cũng có bớt túng thiếu đi được đâu, thành ra không kể khổ nghĩa là người đó rất sướng. Và nếu sướng, nhiều t.iền thì phải biết chia sẻ, chị cười và buồn cho suy nghĩ ấy quá.
Người quê nhìn thấy có đôi đứa “giàu non”, cùng vài kẻ hay “c.hém gió” nên kính nể những người đi làm ở thành phố lắm, luôn nghĩ rằng người phố tiêu t.iền như rác, ở đó t.iền rơi khắp đường chịu khó nhặt tí là đầy.
Nỗi tủi khổ vì chẳng có sự trợ giúp còn chưa nguôi thì việc buồn lại đến khi có những người không hiểu, nói vợ chồng chị ích kỷ, tham lam chỉ biết nghĩ cho bản thân… Mẹ chồng cũng chẳng thể nói đỡ cho câu nào vì như thế khác gì “đốp” vào những gì bà từng khoe khoang trước kia.
Sự quan tâm thái quá ấy khiến cho gia đình nhỏ lục đục không ít sau mỗi lần về quê. Cũng bởi một lời nói chân tình đúng lúc khiến cho người ta nhớ mãi, bên cạnh đó những lời đơm đặt cay nghiệt vô tình hay hữu ý có thể làm ai đó ám ảnh suốt đời không quên.
Theo Danviet
Đứa em thiệt thòi
Ở t.uổi 42, mẹ mới sinh em. Vừa chào đời, cha mẹ đã nhận ra sự bất thường của em. Sau này lớn lên đi học, chị mới biết em bị hội chứng Down. Nhà nghèo lại đông anh em nên t.uổi thơ của em chịu nhiều thiệt thòi, vất vả. Mỗi lần nghĩ đến những ngày còn nhỏ, chị ân hận vô cùng vì đã đối xử bất công với em.
Nhà không có đất đai nên cha mẹ chỉ biết làm thuê quanh năm. Năm em lên 6, mẹ và chị Hai lên thành phố bán hàng rong mưu sinh. Ở nhà chỉ còn cha và ba chị em mình. Năm ấy, chị mới 12 t.uổi, cái t.uổi còn ham ăn, ham chơi. Những ngày cha vác cuốc đi làm thuê, ở nhà chị và anh Tư cũng trốn theo lũ bạn rong chơi. Không ai nấu cơm, ngày nào em cũng phải nhịn đói đến tận chiều mới được ăn. Nhiều hôm, em đói quá đi tìm chị, không nhớ đường về, em đi lạc rất xa. Chị và anh Tư đã chạy xe đạp hơn cả chục cây số tìm em. Chị còn nhớ hình ảnh em ngồi dựa vào gốc cây bên đường, mặt tái mét, nước mắt, nước mũi tèm lem.
Vừa thấy chị, em khóc nức nở. Suốt đoạn đường về nhà, em ngồi sau xe đạp, ôm riết lấy chị không buông. Em sợ sẽ lạc chị một lần nữa. Dù em không nói được tròn âm rõ chữ như người ta nhưng chị vẫn cảm nhận được nỗi sợ hãi trong những tiếng ư ư của em.
Những hôm sau đó, chị không còn bỏ em ở nhà một mình nữa, nhưng cũng chẳng bày được trò gì cho em chơi. Thường các bạn đến nhà, tụm năm tụm ba chơi những trò chơi dân gian rất vui. Em không biết nói, lại khờ khạo nên không ai cho em tham gia. Em thường ngồi một mình, nhìn chị và bạn chạy nhảy, đùa vui. T.uổi thơ thiếu thốn, khó nhọc, không có bạn bè và cũng không có bất kỳ món đồ chơi nào. Chỉ tiếc là ngày ấy, chị còn quá nhỏ để hiểu và cảm thông với em.
Mỗi khi nhớ lại những lần đ.ánh đòn em tơi tả, chị lại hối hận biết bao. Hồi đó nhà mình dùng nước giếng. Mỗi lần đi học về, nhìn xuống giếng là cơn tức của chị lại trào lên. Bao nhiêu xà bông, quần áo, soong chảo, chén bát, thau chậu, em đều thả hết xuống giếng. Cũng may là cái giếng không quá sâu nên chị có thể bắc thang trèo xuống, vớt đồ lên. Sau khi dọn dẹp xong, chị bẻ cả chục cái roi dâm bụt, quất tới tấp vào người em. Có lần chân em tứa m.áu chị vẫn không mảy may x.ót x.a.
Chị không hiểu em bị bệnh, đầu óc khờ khạo, không thể nhớ và hiểu được những lời dặn dò, răn đe của chị. Hôm sau, đi học về, lại thấy cái giếng ngổn ngang ca nhựa, chai lọ, xà bông, chị lại nổi giận đùng đùng lôi em ra đ.ánh. Chị không nhớ hết mình đã bao nhiều lần đ.ánh em vì cái tật thả đồ xuống giếng.
Cứ thế, em lớn lên trong sự thiếu thốn tình thương của mẹ và sự ghẻ lạnh của anh chị. Chỉ khi học hết cấp 2, từ môn sinh học chị mới hiểu được căn bệnh của em. Khi đó chị mới biết cơ thể và trí não của em khác biệt với người bình thường. Từ đó, em không còn phải hứng chịu những trận đòn vô cớ của chị nữa. Nhưng, đến khi chị nhận ra điều đó thì t.uổi thơ của em cũng đã nhận lãnh bao bất hạnh, thiệt thòi. Không ít lần chị ước thời gian quay trở lại để chị được yêu thương em nhiều hơn.
Theo VNE
Dâu cả Chị về làm dâu nhà chồng tôi thấm thoát đã hơn ba mươi năm. Chị là giáo viên dạy văn cấp 2, trường cách nhà hơn 30 cây số, ngày đó đường xá còn khó khăn, mà cuối tuần nào chị cũng đạp xe về phụ công việc đồng áng và chăm sóc các em. Nhà chồng tôi ngày đó còn nghèo lắm,...