Về nhà bạn trai, tôi đã sững sờ khi nhìn thấy bố của anh
Vừa bước vào nhà, tôi đã sững sờ khi thấy một người đàn ông đứng tuổi bị trói vào giường. Thì ra đó là bố của người yêu…
Tôi may mắn khi sinh ra trong một gia đình khá giả ở huyện. Học đại học ra trường, tôi cũng nhanh chóng xin được việc tại một ngân hàng. Và cũng ở đây, tôi gặp người yêu mình hiện tại.
Anh chính là người hướng dẫn tập sự của tôi suốt một năm đầu làm việc. Anh hơn tôi 6 tuổi. Có lẽ vì thường xuyên tiếp xúc, lại hay nhận được sự quan tâm của anh nên tôi dần cảm mến anh từ lúc nào không biết. Một năm là đồng nghiệp, tôi cũng ngờ ngợ về tình cảm anh dành cho mình, nhưng mãi vẫn chẳng thấy anh ngỏ lời yêu. Tôi nôn nóng. Tuổi xuân có hạn, tôi không muốn phí phạm tuổi xuân cho một người không biết có yêu mình hay không.
Sinh nhật 25 tuổi, tôi quyết định bày tỏ tình cảm của mình. Khi đó, tôi chỉ nghĩ đơn giản, nếu anh đồng ý thì tôi đã thành công, còn nếu anh từ chối thì việc bộc lộ tình cảm bấy lâu giấu kín cũng là một điều tốt.
Khi tôi nói yêu anh, anh có vẻ sững người. Anh chẳng từ chối, cũng chẳng nhận lời. Anh chỉ nói anh cũng yêu tôi, yêu lâu lắm rồi nhưng anh sợ tôi không thể chấp nhận được hoàn cảnh gia đình anh.
Cũng trong tuần đó, anh dẫn tôi về nhà anh ở quê. Một căn nhà nhỏ xíu nằm lọt thỏm giữa đồng ruộng. Tôi bước vào nhà và càng sững sờ hơn khi thấy một người đàn ông đứng tuổi bị trói vào giường đang la hét, giãy giụa. Thì ra bố anh bị bệnh tâm thần, mẹ và các em của anh không muốn đưa bố cách ly vào trại mà để ông ở nhà điều trị. Bao nhiêu tiền bạc anh làm được đều dùng để chữa bệnh cho bố, lo học hành cho các em. Thấy anh kiên nhẫn đút từng muỗng cơm cho bố mình mà tôi thương anh đến ứa nước mắt. Hóa ra, anh chàng trưởng phòng của tôi lại có một hoàn cảnh đáng thương như vậy.
Khi đưa tôi lên thành phố, anh ngập ngừng mãi mới hỏi tôi có sợ bố anh không? Tôi lắc đầu. Chúng tôi chính thức yêu nhau từ đó.
Video đang HOT
Tôi bước vào nhà và càng sững sờ hơn khi thấy một người đàn ông đứng tuổi bị trói vào giường. (Ảnh minh họa)
Khi trở thành người yêu, anh càng chiều chuộng, chăm sóc tôi hơn. Chỉ cần tôi hắt hơi, sổ mũi anh sẵn sàng đi mua thuốc, mua cháo ép tôi ăn cho nhanh khỏi bệnh. Tôi muốn gì anh cũng chiều. Anh luôn nói, tôi yêu anh là thiệt thòi nên anh phải bù đắp bằng cách đem lại thật nhiều hạnh phúc cho tôi.
Chúng tôi bên nhau như hình với bóng đến mức ai cũng ghen tị. Cuối tuần anh thường dẫn tôi về nhà anh chơi. Tôi cũng đã gọi mẹ anh bằng mẹ. Lúc nào chúng tôi cũng muốn nhanh chóng được về chung một nhà.
Bố mẹ tôi trước đây không biết về hoàn cảnh của anh. Mọi người thấy anh bề ngoài lịch lãm, điển trai, công việc tốt nên đồng ý cho tôi yêu đương. Vì quyết định đến với nhau nên chúng tôi mới nói sự thật cho bố mẹ tôi nghe. Không ngờ, khi biết bố anh bị tâm thần, rồi anh còn 3 đứa em đang học hành thì bố mẹ tôi bắt đầu phản đối.
Họ nói tôi lấy anh sẽ khổ. Gánh nặng gia đình anh quá lớn, tôi quen được chiều chuộng, không thể làm dâu gia đình như vậy được. Rồi tiền bạc anh đều lo cho gia đình lớn của anh thì lấy gì lo cho gia đình nhỏ của chúng tôi? Bố anh bị tâm thần, biết đâu sau này con chúng tôi cũng bị di truyền!
Dù tôi đã nói nhiều lần rằng bố anh bị bệnh không phải di truyền mà bị một cú sốc lớn. Người yêu tôi vẫn đang cố chạy chữa cho ông. Nhưng bố mẹ tôi vẫn không đồng ý.
Từ ngày biết chuyện, anh cũng hạn chế tới nhà chơi hơn. Mỗi lần anh đến, bố mẹ tôi đều mặt nặng mày nhẹ, tỏ vẻ khó chịu nên anh buồn và tự ái. Bố mẹ tôi cũng không cho tôi đi chơi với anh nữa. Họ tìm mọi cách để bắt chúng tôi phải chia tay nhau. Đứng giữa bố mẹ và người mình yêu, nhiều khi tôi chỉ muốn phát điên.
Mới đây, bố tôi còn nói sẽ chuyển việc cho tôi sang ngân hàng khác làm. Còn bảo tôi sắp xếp thời gian để thứ 7 này đi gặp con trai người bạn của ông. Tôi khóc hết nước mắt không chịu nhưng ông vẫn cứng rắn không thay đổi ý định. Bây giờ, tôi bế tắc quá.
Người yêu tôi thì bàn đến chuyện 2 đứa cùng dắt nhau bỏ về quê anh sống. Anh bảo anh sẽ làm mọi việc để đem lại hạnh phúc cho tôi, chỉ cần tôi không từ bỏ anh. Đây là lần đầu tiên anh mở lòng yêu một người con gái nên anh rất sợ chia tay. Thấy người yêu buồn khổ, tôi đau lòng quá! Giờ tôi nên làm thế nào để bố mẹ tôi chịu chấp nhận anh đây?
Theo Trí Thức Trẻ
Lãng quên để sống!
Nói thì dễ, làm thì khó, nhưng không phải không làm được. Đã có lúc đôi tay khờ dại không nghe theo lý trí nhấn nút gọi hoặc nhắn một tin nhắn hỏi thăm vớ vẩn, rồi cái nhận lại được là sự im lặng từ đối phương và sự uất nghẹn trong tim đến ngộp thở. Quên đi, những thứ chỉ làm cho ta đau khổ.
Nếu nhiều người cho rằng chia tay cũng là một cách yêu, thì với tôi lãng quên cũng là một thứ tình yêu - một thứ tình yêu kỳ lạ!
Quá khứ có ngọt ngào thì cũng mãi mãi là quá khứ.
Nếu cứ ôm ấp nó, vuốt ve nó, mơ tưởng về nó trong sự nuôi hy vọng thì có lẽ đó sẽ là vết thương không bao giờ lành và mãi mãi ăn sâu vào tâm hồn cằn cỗi tổn thương. Vậy sao không nhẹ nhàng xếp nó lại, đặt vào trong một ngăn tủ nhỏ trong trái tim, khóa chốt lại. Hãy nhìn lại nó và mỉm cười, chứ đừng khóc khi nhìn lại nó. Và nhớ, lãng quên cả những lời hứa vu vơ, những phút giây ngọt ngào nữa nhé, giấu nó đi bằng một lớp sương mù đày đặc.
Học cách lãng quên một người từng là cả thế giới.
Nếu đã có can đảm sống, thì hãy có can đảm lãng quên những thứ không thuộc về mình, nhất là một con người gọi là người yêu cũ và một thứ tình cảm gọi là tình yêu cũ! Nói thì dễ, làm thì khó, nhưng không phải không làm được. Đã có lúc đôi tay khờ dại không nghe theo lý trí nhấn nút gọi hoặc nhắn một tin nhắn hỏi thăm vớ vẩn, rồi cái nhận lại được là sự im lặng từ đối phương và sự uất nghẹn trong tim đến ngộp thở. Quên đi, những thứ chỉ làm cho ta đau khổ!
Nhớ rằng, bát nước đã hất đi thì đừng cố lấy lại, vô ích mà thôi!
Dám tự tay hất đổ bát nước đong đầy tình yêu, thì chẳng có lý gì mà không dám lãng quên nó và thay bát nước mới cả, đừng bi quan bạn nhé! Nếu bạn là người hất đổ bát nước ấy thì việc lãng quên là hiển nhiên và chắc chắn vì nếu có lấy lại thì bạn lấy lại được những gì ngoài thứ tình cảm đâu còn vẹn nguyên? Còn nếu bạn là người nhìn người ấy hất bát nước đi thì hãy tỉnh táo lại, không có thời gian để bạn yêu một người không yêu mình đâu nhé, vì cuộc sống ngoài kia còn nhiều thứ để bạn bỏ quãng thời gian đó thật có ích.
Này, sống trong hoài niệm? Bạn có thật sự là đang sống?
Hãy nhớ, nó chỉ là một phần cấu tạo nên cuộc đời của bạn, cứ sống trong hoài niệm thế, bạn có cảm thấy cuộc sống vô nghĩa không? Mở cửa ra nhìn kìa, có phải bạn đang thấy mình lạc lõng giữa dòng đời hối hả? Không phải bạn lạc lõng mà chính bạn nhốt mình trong cái hoài niệm và tự tách mình khỏi xã hội mà thôi. Đứng lên, nhìn lại mình và sống vì tương lai bạn nhé!
Không yêu thì buồn khổ, nhưng chắc gì yêu đã vui sướng?
Thay vì ngồi cả ngày chờ đợi, mong mỏi và thổn thức, bạn có thể tung cánh, dang rộng đôi tay mình vi vu và tận hưởng cuộc sống hối hả nhộn nhịp cơ mà. Thượng đế rất công bằng, lấy đi của bạn thứ gì thì sẽ trả lại cho bạn thứ khác, nghĩ thoáng lên nhé, để yêu đời bằng cả trái tim.
Này bạn, vì cuộc sống ngắn ngủi lắm, cái gì lãng quên được thì hãy lãng quên đi, cái gì vươn tới được thì hãy cố gắng, sống cho tương lai chứ không phải cho quá khứ. Hoài niệm - đừng xóa nó, hay lãng quên nó, để thi thoảng nhớ lại chứ đừng vùi đầu day dứt vì nó, không đáng! Biết được có kiếp sau không? Nên chớ dại mà sống phí một đời người, bạn nhé...
Theo Afamily
Buồn chuyện gia đình, tôi trót lỡ 'say nắng' Đã lâu lắm rồi tim tôi mới đập nhanh như thế, loạn nhịp như thế. Chúng tôi chỉ có một vài phút riêng tư với nhau. Tôi gặp lại anh trong ngập ngụa chán chường, trong tận cùng của sự buồn khổ, con tim tưởng chừng như không thể nào nát tan thêm được nữa... Hai năm trước tôi gặp anh trong một...