Về nhà bạn trai, sững sờ thấy bố anh bị trói trên giường
Trong tuần đó, anh dẫn tôi về nhà ở quê, là căn nhà nhỏ xíu nằm lọt thỏm giữa đồng ruộng. Tôi bước vào và chết sững khi thấy..
Tôi may mắn khi sinh ra trong một gia đình khá giả ở huyện. Học đại học ra trường, tôi cũng nhanh chóng xin được việc tại một ngân hàng. Và ở đây, tôi gặp người yêu mình hiện tại.
Anh là người hướng dẫn tôi suốt 1 năm đầu làm việc. Anh hơn tôi 6 tuổi. Có lẽ vì thường xuyên tiếp xúc, lại hay nhận được sự quan tâm của anh nên tôi dần cảm mến anh từ lúc nào không biết.
Một năm là đồng nghiệp, tôi cũng ngờ ngợ về tình cảm anh dành cho mình, nhưng mãi vẫn chẳng thấy anh ngỏ lời yêu. Tôi nôn nóng. Tuổi xuân có hạn, tôi không muốn phí phạm tuổi xuân cho một người không biết có yêu mình hay không.
Sinh nhật 25 tuổi, tôi quyết định bày tỏ tình cảm của mình. Khi đó, tôi chỉ nghĩ đơn giản, nếu anh đồng ý thì tôi đã thành công, còn nếu anh từ chối thì việc bộc lộ tình cảm bấy lâu giấu kín cũng là một điều tốt.
Khi tôi nói yêu anh, anh có vẻ sững người. Anh chẳng từ chối, cũng chẳng nhận lời. Anh chỉ nói anh cũng yêu tôi, yêu lâu lắm rồi nhưng anh sợ tôi không thể chấp nhận được hoàn cảnh gia đình anh.
Cũng trong tuần đó, anh dẫn tôi về nhà anh ở quê. Một căn nhà nhỏ xíu nằm lọt thỏm giữa đồng ruộng. Tôi bước vào nhà và càng sững sờ hơn khi thấy một người đàn ông đứng tuổi bị trói vào giường đang la hét, giãy giụa. Thì ra bố anh bị bệnh tâm thần, mẹ và các em của anh không muốn đưa bố cách ly vào trại mà để ông ở nhà điều trị.
Ảnh minh họa.
Video đang HOT
Bao nhiêu tiền bạc anh làm được đều dùng để chữa bệnh cho bố, lo học hành cho các em. Thấy anh kiên nhẫn đút từng muỗng cơm cho bố mình mà tôi thương anh đến ứa nước mắt. Hóa ra, anh chàng trưởng phòng của tôi lại có một hoàn cảnh đáng thương như vậy.
Khi đưa tôi lên thành phố, anh ngập ngừng mãi mới hỏi tôi có sợ bố anh không? Tôi lắc đầu. Chúng tôi chính thức yêu nhau từ đó.
Khi trở thành người yêu, anh càng chiều chuộng, chăm sóc tôi hơn. Chỉ cần tôi hắt hơi, sổ mũi anh sẵn sàng đi mua thuốc, mua cháo ép tôi ăn cho nhanh khỏi bệnh. Tôi muốn gì anh cũng chiều. Anh luôn nói, tôi yêu anh là thiệt thòi nên anh phải bù đắp bằng cách đem lại thật nhiều hạnh phúc cho tôi.
Chúng tôi bên nhau như hình với bóng đến mức ai cũng ghen tị. Cuối tuần anh thường dẫn tôi về nhà anh chơi. Tôi cũng đã gọi mẹ anh bằng mẹ. Lúc nào chúng tôi cũng muốn nhanh chóng được về chung một nhà.
Bố mẹ tôi trước đây không biết về hoàn cảnh của anh. Mọi người thấy anh bề ngoài lịch lãm, điển trai, công việc tốt nên đồng ý cho tôi yêu đương. Vì quyết định đến với nhau nên chúng tôi mới nói sự thật cho bố mẹ tôi nghe. Không ngờ, khi biết bố anh bị tâm thần, rồi anh còn 3 đứa em đang học hành thì bố mẹ tôi bắt đầu phản đối.
Họ nói tôi lấy anh sẽ khổ. Gánh nặng gia đình anh quá lớn, tôi quen được chiều chuộng, không thể làm dâu gia đình như vậy được. Rồi tiền bạc anh đều lo cho gia đình lớn của anh thì lấy gì lo cho gia đình nhỏ của chúng tôi? Bố anh bị tâm thần, biết đâu sau này con chúng tôi cũng bị di truyền!
Dù tôi đã nói nhiều lần rằng bố anh bị bệnh không phải di truyền mà bị một cú sốc lớn. Người yêu tôi vẫn đang cố chạy chữa cho ông. Nhưng bố mẹ tôi vẫn không đồng ý.
Từ ngày biết chuyện, anh cũng hạn chế tới nhà chơi hơn. Mỗi lần anh đến, bố mẹ tôi đều mặt nặng mày nhẹ, tỏ vẻ khó chịu nên anh buồn và tự ái. Bố mẹ tôi cũng không cho tôi đi chơi với anh nữa. Họ tìm mọi cách để bắt chúng tôi phải chia tay nhau. Đứng giữa bố mẹ và người mình yêu, nhiều khi tôi chỉ muốn phát điên.
Mới đây, bố tôi còn nói sẽ chuyển việc cho tôi sang ngân hàng khác làm. Còn bảo tôi sắp xếp thời gian để thứ 7 này đi gặp con trai người bạn của ông. Tôi khóc hết nước mắt không chịu nhưng ông vẫn cứng rắn không thay đổi ý định. Bây giờ, tôi bế tắc quá.
Người yêu tôi thì bàn đến chuyện 2 đứa cùng dắt nhau bỏ về quê anh sống. Anh bảo anh sẽ làm mọi việc để đem lại hạnh phúc cho tôi, chỉ cần tôi không từ bỏ anh. Đây là lần đầu tiên anh mở lòng yêu một người con gái nên anh rất sợ chia tay. Thấy người yêu buồn khổ, tôi đau lòng quá! Giờ tôi nên làm thế nào để bố mẹ tôi chịu chấp nhận anh đây?
Theo Phunutoday
Về nhà bạn trai, tôi đã sững sờ khi nhìn thấy bố của anh
Vừa bước vào nhà, tôi đã sững sờ khi thấy một người đàn ông đứng tuổi bị trói vào giường. Thì ra đó là bố của người yêu...
Tôi may mắn khi sinh ra trong một gia đình khá giả ở huyện. Học đại học ra trường, tôi cũng nhanh chóng xin được việc tại một ngân hàng. Và cũng ở đây, tôi gặp người yêu mình hiện tại.
Anh chính là người hướng dẫn tập sự của tôi suốt một năm đầu làm việc. Anh hơn tôi 6 tuổi. Có lẽ vì thường xuyên tiếp xúc, lại hay nhận được sự quan tâm của anh nên tôi dần cảm mến anh từ lúc nào không biết. Một năm là đồng nghiệp, tôi cũng ngờ ngợ về tình cảm anh dành cho mình, nhưng mãi vẫn chẳng thấy anh ngỏ lời yêu. Tôi nôn nóng. Tuổi xuân có hạn, tôi không muốn phí phạm tuổi xuân cho một người không biết có yêu mình hay không.
Sinh nhật 25 tuổi, tôi quyết định bày tỏ tình cảm của mình. Khi đó, tôi chỉ nghĩ đơn giản, nếu anh đồng ý thì tôi đã thành công, còn nếu anh từ chối thì việc bộc lộ tình cảm bấy lâu giấu kín cũng là một điều tốt.
Khi tôi nói yêu anh, anh có vẻ sững người. Anh chẳng từ chối, cũng chẳng nhận lời. Anh chỉ nói anh cũng yêu tôi, yêu lâu lắm rồi nhưng anh sợ tôi không thể chấp nhận được hoàn cảnh gia đình anh.
Cũng trong tuần đó, anh dẫn tôi về nhà anh ở quê. Một căn nhà nhỏ xíu nằm lọt thỏm giữa đồng ruộng. Tôi bước vào nhà và càng sững sờ hơn khi thấy một người đàn ông đứng tuổi bị trói vào giường đang la hét, giãy giụa. Thì ra bố anh bị bệnh tâm thần, mẹ và các em của anh không muốn đưa bố cách ly vào trại mà để ông ở nhà điều trị. Bao nhiêu tiền bạc anh làm được đều dùng để chữa bệnh cho bố, lo học hành cho các em. Thấy anh kiên nhẫn đút từng muỗng cơm cho bố mình mà tôi thương anh đến ứa nước mắt. Hóa ra, anh chàng trưởng phòng của tôi lại có một hoàn cảnh đáng thương như vậy.
Khi đưa tôi lên thành phố, anh ngập ngừng mãi mới hỏi tôi có sợ bố anh không? Tôi lắc đầu. Chúng tôi chính thức yêu nhau từ đó.
Tôi bước vào nhà và càng sững sờ hơn khi thấy một người đàn ông đứng tuổi bị trói vào giường. (Ảnh minh họa)
Khi trở thành người yêu, anh càng chiều chuộng, chăm sóc tôi hơn. Chỉ cần tôi hắt hơi, sổ mũi anh sẵn sàng đi mua thuốc, mua cháo ép tôi ăn cho nhanh khỏi bệnh. Tôi muốn gì anh cũng chiều. Anh luôn nói, tôi yêu anh là thiệt thòi nên anh phải bù đắp bằng cách đem lại thật nhiều hạnh phúc cho tôi.
Chúng tôi bên nhau như hình với bóng đến mức ai cũng ghen tị. Cuối tuần anh thường dẫn tôi về nhà anh chơi. Tôi cũng đã gọi mẹ anh bằng mẹ. Lúc nào chúng tôi cũng muốn nhanh chóng được về chung một nhà.
Bố mẹ tôi trước đây không biết về hoàn cảnh của anh. Mọi người thấy anh bề ngoài lịch lãm, điển trai, công việc tốt nên đồng ý cho tôi yêu đương. Vì quyết định đến với nhau nên chúng tôi mới nói sự thật cho bố mẹ tôi nghe. Không ngờ, khi biết bố anh bị tâm thần, rồi anh còn 3 đứa em đang học hành thì bố mẹ tôi bắt đầu phản đối.
Họ nói tôi lấy anh sẽ khổ. Gánh nặng gia đình anh quá lớn, tôi quen được chiều chuộng, không thể làm dâu gia đình như vậy được. Rồi tiền bạc anh đều lo cho gia đình lớn của anh thì lấy gì lo cho gia đình nhỏ của chúng tôi? Bố anh bị tâm thần, biết đâu sau này con chúng tôi cũng bị di truyền!
Dù tôi đã nói nhiều lần rằng bố anh bị bệnh không phải di truyền mà bị một cú sốc lớn. Người yêu tôi vẫn đang cố chạy chữa cho ông. Nhưng bố mẹ tôi vẫn không đồng ý.
Từ ngày biết chuyện, anh cũng hạn chế tới nhà chơi hơn. Mỗi lần anh đến, bố mẹ tôi đều mặt nặng mày nhẹ, tỏ vẻ khó chịu nên anh buồn và tự ái. Bố mẹ tôi cũng không cho tôi đi chơi với anh nữa. Họ tìm mọi cách để bắt chúng tôi phải chia tay nhau. Đứng giữa bố mẹ và người mình yêu, nhiều khi tôi chỉ muốn phát điên.
Mới đây, bố tôi còn nói sẽ chuyển việc cho tôi sang ngân hàng khác làm. Còn bảo tôi sắp xếp thời gian để thứ 7 này đi gặp con trai người bạn của ông. Tôi khóc hết nước mắt không chịu nhưng ông vẫn cứng rắn không thay đổi ý định. Bây giờ, tôi bế tắc quá.
Người yêu tôi thì bàn đến chuyện 2 đứa cùng dắt nhau bỏ về quê anh sống. Anh bảo anh sẽ làm mọi việc để đem lại hạnh phúc cho tôi, chỉ cần tôi không từ bỏ anh. Đây là lần đầu tiên anh mở lòng yêu một người con gái nên anh rất sợ chia tay. Thấy người yêu buồn khổ, tôi đau lòng quá! Giờ tôi nên làm thế nào để bố mẹ tôi chịu chấp nhận anh đây?
Theo Trí Thức Trẻ
Lãng quên để sống! Nói thì dễ, làm thì khó, nhưng không phải không làm được. Đã có lúc đôi tay khờ dại không nghe theo lý trí nhấn nút gọi hoặc nhắn một tin nhắn hỏi thăm vớ vẩn, rồi cái nhận lại được là sự im lặng từ đối phương và sự uất nghẹn trong tim đến ngộp thở. Quên đi, những thứ chỉ làm...