Về nhà bạn trai không báo trước thấy cảnh này cô gái trở lại thành phố ngay lập tức…
Tìm nhà ở quê hơi khó nên Hương đã phải hỏi một cậu bé trên đường. Khi cậu bé dắt tới căn nhà đó, cô đã sững sờ đánh rơi cả cái túi xách trên tay mình.
Mày ơi, mày nhầm hết rồi. Thì ra cái nhà mày nhìn thấy ở quê không phải là nhà ông Huy đâu mà là nhà cũng của người tên Huy nhưng là người khác. (Ảnh minh họa)
Hương và Huy tình cờ quen biết nhau do người bạn chung giới thiệu. Buổi đầu đi cà phê với nhau Hương cũng không ấn tượng gì về Huy cả vì thấy chàng trai đó cũng bình thường thôi. Tuy nhiên, cô bạn của hai người thì thủ thỉ vào tai Hương rằng:
- Trông thế thôi nhưng học giỏi và có tài lắm đấy.
- Thì cũng cứ từ từ xem sao, có gì đâu mà vội.
Huy thì cũng có cảm tình với Hương ngay từ đầu nên cứ nhờ cô bạn chung gán ghép giúp. 1 tuần sau đó anh đã có thể mời người đẹp đi uống cà phê. Vốn sinh ra trong khó khăn từ nhỏ nên Hương luôn ý thức việc sau này mình phải cố gắng vươn lên để đổi đời. Mà muốn có chỗ đứng trong thành phố thì cô phải lấy được chàng nào có hộ khẩu ở đây hoặc chí ít thì cũng có điều kiện kha khá để sau này có thể trụ lại thành phố đông đúc này được.
Vốn sinh ra trong khó khăn từ nhỏ nên Hương luôn ý thức việc sau này mình phải cố gắng vươn lên để đổi đời. (Ảnh minh họa)
Đó cũng là lý do mà yêu nhau gần 1 năm Huy ngỏ lời cầu hôn nhưng Hương chưa đồng ý. Cô còn muốn cho mình cơ hội lựa chọn vì cô chưa biết rõ gia cảnh thực sự của Huy thế nào liệu anh có lo được cho tương lai của cô hay không. Chợt hôm đó cô bạn lại gọi điện cho Hương: “Anh Huy gọi cho mày chưa, anh ấy mới chuyển lên ban dự án, lương tăng gấp đôi rồi bổng lộc sẽ nhiều nữa đấy”.
Dù Huy chưa thông báo gì cả nhưng Hương cũng mừng thầm trong bụng. Trong cuộc điện thoại ấy cô bạn còn không quên thông báo thêm. “Nghe nói ông ấy còn đang chuẩn bị đi mua chung cư đấy, thấy mấy ông cứ hỏi nhau vị trí với giá cả. Mày nhận lời đi còn chần chừ gì nữa, không con khác vào lại tiếc”.
Tối ấy Huy cho Hương một bất ngờ, anh đưa cô tới một nhà hàng sang trọng rồi bất ngờ rút ra chiếc nhẫn xinh xắn kèm lời cầu hôn: “Em đồng ý làm vợ gái anh nhé”. “Anh cho em 3 ngày suy nghĩ nhé”, tuy nhiên thấy thái độ cởi mở của Hương thì Huy cũng phần nào đoán ra lần này chắc chắc cô sẽ nhận lời.
Video đang HOT
Cả đêm ấy Hương thao thức không ngủ được, cô quyết định bí mật về quê Huy một phen xem gia cảnh anh ở quê thế nào. Nếu Huy đã tính tới chuyện mua chung cư thì chắc chắn gia đình anh cũng không phải là bình thường. Với những người lên thành phố lập nghiệp như anh và cô chuyện mua nhà Hà Nội không hề dễ dàng như thế nếu không được gia đình hỗ trợ. Hương cũng muốn kiểm chứng xem những thứ Huy nói về gia đình mình có đúng không.
Biết địa chỉ nhà Huy do có lần anh đã nói, Hương bắt xe khách và sau đó bắt xe ôm tới đó. Tìm nhà ở quê hơi khó nên Hương đã phải hỏi một cậu bé trên đường. Khi cậu bé dắt tới căn nhà đó, cô đã sững sờ đánh rơi cả cái túi xách trên tay mình:
- Có thật nhà anh Huy đây không em?
- Vâng, đúng là nhà anh Huy mà, anh ấy đang làm ở Hà Nội.
Ngôi nhà lụp xụp tới mức Hương không thể ngờ tới. Vậy ra tất cả mọi thứ Huy kể với cô bấy lâu nay chỉ là giả dối, chuyện mua nhà có lẽ cũng chỉ là phao tin đồn nhảm để lấy lòng cô mà thôi. Đứng tần ngần trước căn nhà người yêu mất 2 phút, Hương đã quyết định trở về thành phố ngay lập tức. Trước khi đi cô không quên dúi vào tay thằng bé chỉ nhà 50 ngàn để cảm ơn.
Về tới thành phố, Hương gọi cho Huy mắng anh một chàng rồi nói lời chia tay ngay lập tức. Và chẳng để cho Huy kịp giải thích gì, cô cúp máy và xóa số điện thoại ngay. May mà cô phát hiện ra sớm không thì đã bị lừa, thậm chí Hương còn gọi điện cho cô bạn trách móc vì đã giới thiệu cho 1 tên sở khanh, cô bạn ngớ hết người. Nhưng 1 tuần sau, cô bạn gọi điện cho Hương giọng buồn rầu:
- Mày ơi, mày nhầm hết rồi. Thì ra cái nhà mày nhìn thấy ở quê không phải là nhà ông Huy đâu mà là nhà cũng của người tên Huy nhưng là người khác. Nhà đó ở xóm trên, chủ nhân tên Huy cũng làm ở Hà Nội nhưng là đi bốc vác thuê. Còn nhà anh Huy ở xóm dưới cơ mà, 2 nhà cùng thôn nhưng khác xóm.
- Thật thế ư?
- Ông Huy vừa nói chuyện với tao, ông ấy bảo thất vọng vì mày quá. Nay ông ấy mới mua ô tô và mua chung cư luôn, khao cả công ty. Anh trai ông ấy từ Mỹ về cho tiền em…
Hương sốc thực sự không nói được lời nào, cô quá vội vàng nên đã làm vuột mất người con trai yêu thương cô hết lòng và có thể đảm bảo cho cô cuộc sống sung sướng. Biết tới khi nào cô mới tìm được một người đàn ông như thế đây.
Theo blogtamsu
Đọa đày thân phận gái quê lấy chồng thành phố
Tối hôm đó, sau đám cưới rộn ràng, tôi về đến nhà chồng, cảnh tượng trước mắt khiến tôi choáng ngợp...
Khi tôi viết lại câu chuyện này thì mọi chuyện thật sự đã đến hồi kết. Cũng là lúc những năm tháng xuân xanh của tôi đã vội vã tạm biệt. Tôi nghĩ rốt cuộc ngoài tôi ra còn bao nhiêu người phải chịu cảnh như tôi, sống cuộc đời làm dâu tủi nhục, năm này tháng khác giam mình như một người ở trong nhà chồng.
Đến bây giờ, tôi thầm cảm ơn sự đối xử của nhà chồng, để tôi có thể thoát ra khỏi cuộc sống địa ngục, tối tăm đó. Dù tương lai mù mịt chưa biết sẽ đi đâu về đâu, nhưng cuối cùng tôi cũng đã có được những ngày tháng thực sự làm con người.
Ngày tôi 21, tôi đã tình cờ gặp anh khi đến thành phố này học tập và làm việc. Khi đó, tôi là con bé sinh viên năm thứ 3, còn anh đã đi làm, chững chạc, đường hoàng. Anh theo đuổi, tán tỉnh những lời co cánh và tỏ tình. Tôi khi đó vẫn là một cô gái quê mùa, nghe những lời anh khen ngợi, lòng tôi cũng rung động lắm.
Chúng tôi đã trải qua những ngày tháng hẹn hò hạnh phúc, anh bắt tôi về nhà ra mắt. Lần đầu tiên, tôi nhận ra những cái nhíu mày từ nhà chồng khi họ biết, gia đình tôi theo Đạo Thiên Chúa.
Cũng từ ngày đó, tôi mới phát hiện, anh là chàng công tử con nhà giàu. Mặc những thái độ khó chịu từ mẹ anh, hai cô em gái anh, chúng tôi vẫn đến với nhau. Rồi thỉnh thoảng anh dẫn tôi về nhà chơi, tôi cũng nhiệt tình làm mấy việc nhà và lễ phép với mọi người trên dưới.
Bên cạnh những ánh mắt liếc xéo, những lời nói mỉa mai của mẹ và em chồng, bố chồng tôi khi đó tỏ ra rất thương tôi. Thế nhưng, cũng từ đó những rắc rối đến với tôi sau này. Mẹ chồng và các cô em chồng tỏ ra không thích tôi vì những ân cần bố dành cho tôi.
Tối hôm đó, tôi về đến nhà chồng, cảnh tượng trước mắt khiến tôi choáng váng. Ảnh minh họa.
Khi tôi chùn xuống và có ý định buông xuôi thì gia đình hai bên qua lại và quyết định ngày cưới. Phần vì nghĩ đến gia đình mình nên tôi cũng xuôi tay, dẫu sao tôi cũng yêu chồng tôi thật lòng.
Đám cưới diễn ra, hàng nghìn khách khứa của nhà anh đến dự. Ngay trong ngày cưới, tôi đã cảm nhận mình, gia đình mình thật lạc lỏng và khác hẳn với gia đình anh. Khi họ nhà gái lên xe về quê, tôi khóc gần như ngất xỉu.
Tối hôm đó, tôi về đến nhà chồng, cảnh tượng trước mắt là mâm cỗ dang dở, chén bát ngập tràn, nhà cửa lộn xộn... Tôi chẳng kịp tháo gỡ búi tóc và lớp son phấn trên mặt mà lao luôn vào "trận chiến" một mình. Mệt đến nỗi, sáng hôm sau, khi lết xuông tầng 1 để pha trà, tôi đã ngất xỉu luôn xuống bếp.
Thế nhưng, khi tỉnh dậy, tôi vẫn phải bắt tay ngay vào việc nhà mà không được một lời hỏi thăm của mẹ chồng. Những ngày đầu làm dâu, mẹ chồng tôi luôn bóng gió việc tôi nên liệt kê số của hồi môn vàng bạc hai bên đã cho. Thật tình thì tôi không hề có suy nghĩ sẽ gói gém làm của riêng cho bản thân mình. Nhưng giờ nghĩ lại, tôi quá dại dột khi mang hết vàng đưa cho mẹ chồng giữ.
Một tháng sau, mẹ chồng thông bao muốn mượn số vàng đó để hùn vào làm kinh doanh. Hàng tháng bà sẽ đưa phần lời cho tôi. Thế nhưng, 4 năm trôi qua, tôi chưa nhận được một đồng nào từ tay bà. Khi tôi đem thắc mắc này hỏi chồng, cái tôi nhận lại chỉ là những lời nạt nộ của chồng.
Về thời gian làm dâu, tôi sướng khổ thế nào ai cũng rõ khi mà 1 năm đầu sụt đến 9 cân. Từ lúc mở mắt đến khi tắt đèn, tôi làm không khác gì một osin cả. Osin còn có lương chứ tôi thì làm không công.
Ký ức của tôi có lẽ là những lần bô chồng dúi tay tôi ít tiền bảo tôi lấy mà tiêu. Sau này khi những cuộc chiến tranh ngầm diễn ra, tôi tự co mình vào vỏ bọc. Tôi thôi không còn muốn nhận lấy những khoản tiền từ bố nữa. Tôi sợ sự thương hại và ghen tức vô lý của những người đàn bà ghê gớm trong căn nhà này.
Bất hạnh tiếp tục ập xuống khi sau 4 năm kết hôn, tôi vẫn không có con. Cái mà tôi nhận được là những lời nói móc méo cay độc từ miệng của mọi người. Mẹ chồng, các em chồng vẫn không ngớt những lời độc ác "rước phải của nợ không biết đẻ", "vô dụng đến việc đẻ cũng không biết".
Có những hôm, cô hàng xóm chứng kiến cuộc sống địa ngục của tôi trong nhà chồng, cô đã ôm lấy tôi vỗ về. Tôi cứ ngỡ như được mẹ ôm như còn thơ bé, cứ thế tuôn rơi nước mắt mặc những ánh mắt xung quanh.
Có lần khi tôi ôm đống hàng hóa ra cửa hàng, tình cờ tôi nghe thấy mẹ chồng đang đứng nói chuyện với ai đó. "Để chờ xem nó có đẻ được không đã rồi mới nhập khẩu chứ. Đâu có dễ dàng gì". Tôi chết điếng. Nhưng rồi suy cho cùng, họ có cho tôi nhập khẩu vào thì cũng có xem tôi như một người nhà đâu. Tôi cũng chẳng mong mình làm người thành phố. Nhập khẩu vào nhà chồng chỉ càng thêm ràng buộc khó khăn sau này.
Bố mẹ tôi hay tin tôi ở thành phố cuộc sống tủi nhục cũng buồn lắm. Nhưng duyện nợ của tôi, con gái cũng đã gả rồi, ông bà cũng ngại can thiệp.
Bây giờ, đến con người mà tôi tin tưởng giao phó cuộc đời mình cách đây 4 năm cũng quay lưng lại với tôi. Sau những lời nói bơm mớm của mẹ chồng và các em chồng, giờ anh chẳng xem tôi là vợ, chẳng còn là người ngày xưa hằng theo đuổi tôi tán tỉnh nữa.
Sau những năm tháng lấy chồng thành phố giàu sang, nhà lầu, xe hơi, tôi không có gì trong tay ngoài những giọt nước mắt mặn chát và nỗi sợ hãi. Chồng tôi đã qua lại với một người đàn bà khác. Mẹ chồng, em chồng chính là những kẻ mai mối cô ta cho chồng tôi với mục đích, khi cô ta có con thì tôi sẽ chính thức bị đuổi ra khỏi nhà.
Bố chồng dù thương con dâu nhưng trước áp lực dòng dõi gia tiên cũng im lặng theo ý họ. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần ra tòa để ly hôn nhưng cảm xúc vẫn lẫn lộn. Lấy chồng sau 4 năm, hi sinh tuổi thanh xuân, cống hiến sức lực phục dịch cả nhà họ nhưng bây giờ nếu ra đi, tôi chỉ còn tay trắng.
Xin hãy cho tôi vài lời tư vấn để tôi có thể tự tin bước tiếp trong cuộc đời mình. Tôi sẽ ra sao khi tương lai mù mịt, không công việc, không còn người chồng tay ấp gối kề, không một ai thân thích ở thành phố này.
Mỹ Hạnh (hanhmy....@gmail.com)
Theo VNE
Về nhà không báo trước tôi chết trân thấy ô sin vừa cởi đồ vừa í ới gọi chồng... "Hôm nay anh thích 1 hay 2 nháy để em còn chiều nào? Mà thôi, hẳn 2 nháy đi mấy khi anh trốn làm ở nhà vui vẻ với em thế này". Ô sin vừa đi vừa cởi áo ra mà ưỡn ẹo đến trước mặt chồng (ảnh minh họa) Từ hồi chị ô sin cũ nghỉ làm, việc gì cũng đến tay...