Về dự tang cha “bồ”, tôi mới thấm hai từ danh phận
Anh vội vã đưa vợ con về chịu tang cha. Trước khi đi, anh bảo tôi “anh về trước, em thu xếp ra sau. Mọi người trong nhà, ai cũng biết em rồi, đừng ngại”.
Tôi quen anh đã 5 năm. Anh bảo cuộc sống vợ chồng không hạnh phúc, muốn kết bạn cùng người có hoàn cảnh như tôi. Chúng tôi rất tâm đầu ý hợp. Anh không chịu ly hôn, bảo sống vì các con. Tôi đánh giá tốt về anh, bởi anh là người cha có trách nhiệm, và cũng hết lòng với tôi. Dù đang lúc vui vầy bên vợ con, dù nửa đêm hay những buổi trưa nắng cháy trời, anh vẫn sẵn sàng đến theo yêu cầu của tôi.
Tôi về dự tang cha anh mà không chút ngại ngần, không sợ giáp mặt vợ con anh, vì tình cảm của chúng tôi ra sao, vợ anh thừa biết. Thời gian đầu quen biết nhau, tôi và vợ anh có lời qua tiếng lại trong điện thoại. Sau này, cô ấy im bặt. Tôi tin là cô ấy đã thất bại trong chuyện tình cảm với chồng, nên chẳng còn đoái hoài đến chúng tôi. Về phía gia đình, các chị anh không cấm cản tôi (mẹ anh đã mất từ lâu, ba anh bị tai biến nằm liệt nhiều năm liền), nên tôi càng tự tin, không chút ngại ngần khi xách gói lên xe.
Tôi bước vào nhà giữa lúc cả gia đình cúng cơm cho cha anh. Vợ con anh, cùng các anh, chị, các cháu, đang quỳ lạy trước bàn thờ. Vợ chồng anh mặc đồ tang, vì họ là con trai, con dâu của gia đình, những người còn lại chỉ vấn khăn tang. Thấy vậy, tôi “ấn tượng” ngay, và cảm thấy tủi thân vô cùng. Tôi bắt đầu nghĩ đến hai tiếng “danh phận”, chuyện mà xưa nay tôi vẫn cho là không quan trọng, miễn chúng tôi yêu nhau thật lòng.
Đám tang đông đúc, tưởng chừng mọi con mắt đổ dồn về phía tôi. Tôi bỗng nghe những tiếng xầm xì, rồi có kẻ phản đối tôi ngay phía sau lưng: vợ con người ta rành rành trước mặt, mà dám dẫn xác về đây, thật chẳng hiểu ra làm sao! Lúng túng, và thấy mình trở nên dư thừa, tôi vội vàng xuống bếp. Những người hàng xóm qua phụ nấu ăn, toàn người lạ. Mọi ánh mắt lại đổ dồn về tôi. Tôi vội vã gật đầu chào mọi người, rồi vội vã tiến ra trước ngõ. Xong lễ cúng, anh ra đón tôi vào nhà, giới thiệu với mọi người tôi là bạn anh, rồi anh lại bận bịu tiếp khách, bận đáp lễ, thỉnh thoảng liếc cặp mắt “biết nói” để động viên tôi. Lẽ ra tôi xuống bếp phụ việc, nhưng vì biết vợ anh đang chỉ huy nấu nướng, nên tôi không thể. Trước mặt vợ, anh tỏ vẻ nhún nhường, họ chia sẻ việc gia đình một cách nhiệt tình, trách nhiệm, ngay cả tôi cũng phải thầm khen.
Video đang HOT
Xưa nay tôi kiêu hãnh với vợ anh. Tôi không hề nghĩ đến chuyện danh phận. Yêu là yêu, ràng buộc nhau bởi hai tiếng “danh phận” làm gì cho thêm khổ. Danh phận là phải gắn với gia đình nhà chồng, có trách nhiệm với từng thành viên, từng sự kiện. Tôi từng đổ vỡ, và bỗng sợ cái “danh phận” ấy. Nhưng giờ đây, khi thấy họ bên nhau lúc gia đình có việc hệ trọng, giữa họ hàng thân tộc, tôi mới thấm thía tin nhắn mà trước đây vợ anh từng gửi cho tôi: “Chồng mình muôn đời vẫn là chồng mình, và dù đi đâu, làm gì anh ấy vẫn là người chồng, người cha tốt. Chỉ những người trong cuộc như chúng tôi mới hiểu rõ về nhau hơn ai cả”. Ngay lúc nhạy cảm này, tôi cảm thấy anh ấy có dụng ý khi quen biết tôi. Anh ấy cần một đứa con trai, vì vợ anh không còn khả năng sinh đẻ. Ngôi nhà mà tôi và anh đang tạm sống, cũng là tài sản của riêng tôi. Tôi lo cho anh tất thảy mọi việc, từ vật chất đến tinh thần, trong khi vợ anh cứ dửng dưng như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Giá như tôi đừng về dự tang cha anh, để khỏi phải nghĩ ngợi, đắn đo. Tôi lập tức trở về thành phố, không đủ can đảm để tiễn đưa cha anh một đoạn đường..
Theo VNE
Tôi chỉ là kẻ thay thế vợ anh
Đã hơn một năm, tôi chung sống với anh như vợ chồng nhưng vẫn không có được danh phận đàng hoàng.
Thật sự bây giờ, lòng tôi đang rất rối bời bởi tôi không biết phải làm gì để giải quyết vấn đề này... khi tôi chính là kẻ thứ ba phá vỡ hạnh phúc gia đình của người khác.
Nhưng suy cho cùng, việc này không hẳn do mình tôi gây ra... mà do chính cô ấy - vợ anh đã gây nên tất cả. Chính cô ấy đã thay đổi số phận, cuộc đời tôi.
Tôi năm nay 23 tuổi. Tôi đến với anh vào một ngày anh say, tôi xỉn. Anh là một người đàn ông đã có vợ và một cô con gái ngoan ngoãn, còn tôi là một cô gái chưa chồng. Tôi đã có người yêu nhưng vì không nhận được sự quan tâm từ một nửa của mình nên đã lạc bước đến với anh - người đàn ông đã có gia đình.
Vì mâu thuẫn chuyện vợ chồng nên vợ anh và cô con gái đã cùng nhau về quê sống, còn anh ở trên này gánh vác mọi thứ vợ anh để lại. Thấy hoàn cảnh anh đáng thương, tôi đã từ bỏ người yêu mình để lạc bước đến với anh. Dù người yêu tôi có xin lỗi, năn nỉ, níu kéo và hứa sẽ chăm sóc, quan tâm tôi chu đáo hơn nhưng tôi vẫn nhất mực ra đi bởi trái tim tôi đã hướng về anh ấy.
Anh cũng hứa hẹn với tôi và nói rằng: "Anh sẽ quên cô ấy bởi bây giờ, anh chỉ còn lại đứa con 2 tuổi và em thôi". Tôi đã tin lời hứa đó. Và cũng từ đây, tôi coi con anh như một đứa cháu mình yêu quý... vì tôi không thể làm mẹ của nó được. Những lần anh về quê thăm con hay dự sinh nhật con, tôi đều mua quà gửi cho con anh. Khi đi siêu thị, thấy quần áo trẻ con dễ thương, tôi cũng đều mua quà cho nó. Tuy không có quan hệ máu mủ nhưng cầm những món quà tặng con anh, tôi cảm thấy rất vui và hạnh phúc.
Tình yêu của chúng tôi đã kéo dài được hơn một năm. Trong khoảng một năm đó, chúng tôi cũng chung sống với nhau như vợ chồng nhưng dường như, anh không thể quên được người vợ ấy. Và càng đau đớn hơn khi tôi đọc được những tin nhắn của hai người, nó ngọt ngào và hạnh phúc đến nỗi tôi không dám tin đó là sự thật.
Sau khi đọc được những dòng tin nhắn đó, tôi luôn nghĩ rằng, chính mình là kẻ thứ ba phá vỡ hạnh phúc của người khác. Nếu tôi không bước vào cuộc sống của anh thì chắc hẳn giờ đây, hai người đã quay lại vui vẻ như trước.
Bây giờ, tôi cảm nhận được anh không còn tình cảm với tôi như trước nữa. Tôi thấy mình như kẻ chạy theo để van xin tình cảm của anh. Tôi muốn rời xanh anh đến một nơi thật xa... nhưng tôi không thể làm được điều đó.
Tôi yêu anh thật lòng... yêu tới mực chỉ có thể sang thế giới bên kia mới hết yêu anh. Còn anh, anh chỉ coi tôi như một kẻ để thay thế khi thiếu vắng hình bóng vợ anh. Càng nghĩ đến chuyện này, tôi càng thấy buồn khổ. Một chút quan tâm đến tôi bây giờ anh cũng không có... nhưng anh vẫn chấp nhận chung sống bên tôi.
Tại sao anh không nói rằng, anh đã hết yêu tôi? Anh muốn chia tay tôi để quay lại cái gia đình hạnh phúc của anh? Anh không yêu tôi, chưa bao giờ gọi tôi bằng từ thân mật "vợ ơi" nhưng anh có biết rằng, tôi thèm khát được một lần anh gọi mình như thế! Cũng có một lần tôi nũng nịu anh gọi tôi là "vợ"... nhưng đáp lại là thái độ khó chịu của anh và sau đó là một cuộc cãi vã nảy lửa.
Một lần mới đây, tôi đọc được tin nhắn của anh nhắn cho vợ. Anh nói rằng, "Anh chỉ có một vợ và con thôi, còn những chuyện anh đang sai thì anh sẽ tự biết cách giải quyết". Bây giờ tôi mới ngã ngửa ra, thì ra những lúc anh về nhà thăm con chỉ là lý do thôi. Tôi đã cần anh một lời giải thích... nhưng hỏi mãi, anh vẫn im lặng không nói gì.
Biết trước con đường mình đi là ngõ cụt nhưng sao tôi vẫn đâm đầu vào. Tôi thật sự không biết phải làm như thế nào hết. Tôi chỉ muốn giá như một lần được làm trái với trái tim mình... là rời xa anh.
Ai cũng trách tôi là người thứ ba đã phá vỡ hạnh phúc của người khác. Nhưng nếu không vì lời hứa, vì những câu chuyện lâm ly về cuộc đời anh thì đâu có người thứ ba như tôi xen vào?
Mặc dù tôi cũng đã từng nói chuyện với vợ anh, cô ấy khẳng định rằng: "Hai người sẽ sớm ly dị trong thời gian sớm nhất". Nhưng tôi vẫn biết rằng, hai người còn nặng tình với nhau lắm! Sẽ rất khó để tôi có thể làm lay chuyển được tình yêu trong anh dành cho vợ!
Theo VNE
Chồng công khai ngoại tình vì vợ sinh toàn "vịt giời" "Chỉ mỗi việc ăn với đẻ mà làm cũng chẳng xong, sinh ra toàn vịt giời, cô có quyền gì mà chất vấn tôi". Dũng quát lên khi Quỳnh hỏi về việc anh cùng người phụ nữ khác đi vào nhà nghỉ. Một mối tình đẹp, kéo dài từ thời sinh viên cho đến khi đi làm và kết thúc bằng một đám...