Về đi em, bỏ lại những bon chen dòng đời…
Về thôi em, bỏ lại những bon chen dòng đời, bỏ lại những mệt mỏi hao gày tấm thân, về lại nơi mái nhà che chở cho em dù mưa dù nắng. Về thôi em, con tim em cần yêu thương lắm rồi, thứ mà em đã tạm lãng quên quá lâu. Thứ em phó mặc với duyên trời. Xã hội rộng lớn kia không có để cho em, thì về đây, có một mái nhà, và một người sẵn sàng yêu em…
Về đi em, bao bon chen ngoài kia, xa quá tôi sợ người ta tệ bạc với em.
Về đi em, bao cạm bẫy ngoài kia, xa quá tôi sợ sẽ lạc mất em.
Về đi em, guồng máy công việc hối hả, xa quá tôi chẳng biết bữa cơm em có no, đêm nằm em có đủ ấm…
Em tôi lớn thật rồi, ngày còn đi học cứ nũng nịu cha mẹ, muốn được yêu được thương được chiều chuộng. Giờ ra xã hội, những ngày tháng lang thang tìm việc, con tim em khô cằn bởi những tính toán cơm áo gạo tiền…
Em tôi ở cái tuổi thanh xuân 25, chẳng ngại gì, chẳng sợ gì. Ngày ấy em nói em đi, những tưởng rằng cô gái nhỏ chỉ nói đùa, tôi quá bận rộn với mưu sinh hàng ngày mà tưởng rằng em đang làm nũng mình. Ấy vậy mà, em đi thật. Bỏ lại yêu thương của tôi nơi này…
Em bước đôi chân nhỏ bé của mình ra xã hội rộng lớn, ôm lấy những công việc khiến em mệt nhoài để đêm về nằm phịch xuống chiếc giường xa lạ mà chìm vào giấc ngủ nặng nhọc.
Video đang HOT
Thương lắm bữa cơm đạm bạc lẻ loi mình em, liệu rằng bận rộn có khiến em ăn uống đầy đủ. Liệu rằng em có giống xưa, vì chỉ có một mình nên bữa cơm chỉ là qua quýt.
Thương lắm em ở nơi ấy lạ nhà lạ người, tôi cứ quay quắt với suy nghĩ em liệu có bị ai kia bắt nạt không. Em tôi hiền lắm, một câu chửi người chửi đời cũng chẳng hề biết, tôi sợ em lại ôm cái tủi vào người. Chăm chăm vào facebook em cũng chẳng một dòng thở than, nhưng đôi khi em cứ vu vơ lại khiến tim tôi thắt lại.
Thương lắm mỗi khi ốm đau em chỉ biết co người lại bên chiếc giường nhỏ. Chẳng biết thuốc tôi chuẩn bị em có nhớ mà mang ra dùng.
Thương lắm mỗi khi trời nắng trời mưa, em có cẩn thận mà mang áo mang dù.
Thương lắm, tôi lại càng lo, lo em quen với niềm vui lạ nơi xứ người, em có còn muốn quay về.
Thương lắm, tôi lại càng mong em quay về. Mong từng tin nhắn, mong từng cuộc gọi, mong từng câu em nói em sẽ về…
Về thôi em, về với vùng quê nghèo mà chân phác tình người.
Về thôi em, trăng sao quê mình đẹp hơn nơi đất người, trời cũng xanh hơn và cao hơn, gió cũng mát lành những chiều ả ơi.
Về thôi em, về với bữa cơm đạm bạc mẹ nấu, chút nhường nhịn của cha và tíu tít cười nói con trẻ.
Về thôi em, bỏ lại những bon chen dòng đời, bỏ lại những mệt mỏi hao gày tấm thân, về lại nơi mái nhà che chở cho em dù mưa dù nắng.
Về thôi em, con tim em cần yêu thương lắm rồi, thứ mà em đã tạm lãng quên quá lâu. Thứ em phó mặc với duyên trời. Xã hội rộng lớn kia không có để cho em, thì về đây, có một mái nhà, và một người sẵn sàng yêu em.
Về thôi cô gái của tôi…
Theo iBlog
Cực hình mỗi khi vợ muốn gần gũi
Tôi không hề có cảm xúc trong chuyện chăn gối với vợ, luôn sợ hãi và bị ám ảnh về hình ảnh của vợ. Tôi kiếm cớ lảng tránh nhưng vợ cũng không cần biết tôi có tâm trạng như thế nào, có ham muốn không hay chỉ là 'trả bài'.
Tôi sinh ra không được may mắn như các bạn cùng trang lứa, thiếu thốn tình cảm, không có sự quan tâm của bố hoặc mẹ nên một mình tự vươn lên trong cuộc sống. Hiện nay tôi làm kinh doanh, công việc không ổn định, đi kèm theo đó là kinh tế gặp khó khăn và bấp bênh. Còn vợ không có điều kiện học hành nên cũng không có được việc làm ổn định. Chúng tôi đến với nhau không phải xuất phát từ tình yêu đôi lứa. Tôi cũng chỉ là muốn thay đổi cuộc hiện tại, nghĩ không hợp nhau nhưng khi có con hy vọng những đứa con bé bỏng sẽ là cầu nối, là nghị lực để tôi có thể dành tình cảm thật sự cho vợ và gắn bó hơn với gia đình.
Càng cố gắng bao nhiêu càng cảm thấy thất vọng bấy nhiêu. Tôi không nhìn thấy một điểm tốt nào trong con người vợ mà ngược lại khi xung đột xảy ra vợ tôi lại càng lộ rõ ra những khuyết điểm mà không một người chồng nào có thể chấp nhận được. Đàn ông chúng tôi cũng không phải quá đáng, rất tôn trọng gia đình, tôn trọng vợ nhưng khi mọi mọi chuyện đã đi xa giới hạn thì không còn gì để nói, chẳng còn gì để sợ, để mất, nói chính xác hơn là không cảm thấy tiếc nuối.
Có lẽ là sự khác biệt quá lớn chăng? Về trình độ và sự nhận thức của hai người không tương xứng nên cuộc sống gia đình tôi càng ngày càng nặng nề. Hàng ngày tôi vẫn luôn cố gắng bươn chải để kiếm sống và có trách nhiệm nuôi con cái ăn học. Những chuyện tưởng chừng rất nhỏ bé và đơn giản nhưng lại không thể nào vượt qua được vì vợ không có sự hiểu biết, xung đột trong gia đình càng ngày càng tồi tệ hơn.
Tôi không thể chấp nhận được một người vợ như vậy, cũng chính từ đó sự tôn trọng lẫn nhau không còn nữa. Tôi cảm thấy chán nản, ghê sợ với những hành động và lời văng tục mà vợ phát ra. Chúng tôi cũng quen dần với những mâu thuẫn xung đột hàng ngày. Kể cả chuyện chăn gối cũng vậy, tôi không hề có cảm xúc, luôn sợ hãi và bị ám ảnh về hình ảnh của vợ. Tôi kiếm cớ lảng tránh nhưng vợ cũng không cần biết tôi có tâm trạng như thế nào, có ham muốn không hay chỉ là trách nhiệm và trả bài. Nó như một cực hình với tôi.
Tôi muốn thoát khỏi vỏ bọc đen tối này để có thể có được một cái gì đó khác đi. May mắn cũng mỉm cười với tôi. Có lẽ mọi tâm sự của tôi sau đây mọi người sẽ rất phẫn nộ và không thể nào có thể chấp nhận được nhưng tôi không đổ lỗi cho hoàn cảnh mà đó là duyên số. Tất cả những cảm xúc trước kia tôi chưa bao giờ có được với người vợ thì nay đã có với em, cả hai chúng tôi đến với nhau rất tình cờ. Em đến bên tôi như một sự sắp đặt, sinh ra là dành để cho nhau vậy.
Em hoàn toàn trái ngược với người vợ hiện tại, nhẹ nhàng và dịu dàng bao nhiêu thì vợ tôi ngược lại bấy nhiêu. Tôi cũng dùng bao nhiêu phép thử để thử lòng em, thử con người em nhưng cuối cùng nhận được là những gì tôi mong đợi. Em giàu tình cảm, luôn dành sự quan tâm cho người khác. Những giây phút bên em tôi thật sự hạnh phúc, được sống thật với chính mình. Em là cô gái bé bỏng hay nũng nịu, hay giận hờn nhưng rất dễ thương.
Tôi yêu em, yêu nhau thời gian dài nhưng tôi không thể nào tìm nổi khuyết điểm của em nữa. Tôi lúc nào cũng nghĩ về em, nghĩ về những lời nói, cử chỉ nhẹ nhàng em dành cho tôi. Khi gần em tôi luôn cảm thấy được bình yên và che chở. Em cho tôi biết thế nào là yêu, là cảm xúc, nhớ nhung, em làm cho tôi cảm thấy tự tin và yêu đời hơn. Tất cả những điều đó chưa bao giờ tồn tại trong tôi cho đến khi gặp em.
Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, chúng tôi bị phát hiện. Vợ tôi làm mọi chuyện um lên, tôi hoàn toàn bị kiểm soát, càng bị thúc quản tôi càng chán nản và muốn đạp đổ để đến bên em. Chúng tôi ít có cơ hội để bên nhau hàng giờ, hàng ngày, nhưng không vì thế mà quên được nhau. Tôi và em vẫn liên lạc qua mail hoặc khi có điều kiện lại quấn quýt bên nhau. Chính sự ngăn cách đó càng làm cho tôi nhớ về em nhiều hơn, tạo cho tôi thêm một phép thử nữa để chúng tôi có thể hiểu nhau hơn.
Có thể tôi đã sai khi hành động như vậy nhưng không thể ngăn nổi trái tim dành cho em. Tôi yêu em và chưa bao giờ nguôi nhớ về em. Tôi không thể nào thay đổi được, đó là sự quyết định đúng đắn, sự lựa chọn thứ hai của tôi. Tôi tin vào chính mình, tin vào trái tim, tiếng gọi trái tim luôn luôn đúng phải không các bạn?
Theo VNE
Chuyện bồ bịch của cô hàng xóm sinh ra và lớn lên ở một vùng quê bình thường,hầu như mọi người đều nói ngọng như bao làng quê khác ở Việt Nam này, Cô ấy cũng lớn lên và đi học ĐH ở một thành phố lớn, cũng yêu, cũng thất tình và giờ thì cũng đã gần 30 tuổi. Cũng tốt, cô ấy có nhiều điểm tốt, vô tư,...