Về đi anh, nơi ấy có người đang đợi
Nhưng anh ạ, sẽ có nhiều người bước vào cuộc đời anh, nhưng chỉ có duy nhất một người có thể cùng anh bước tiếp đoạn đường còn dang dở, em nghĩ người đó là chị ấy.
Tháng 9 đang trôi qua một cách nặng nề, mang trong mình một nỗi đau quá lớn nhưng không thể bật khóc, em buộc mình phải vuốt nước mắt và đứng dậy, bước vào con đường song song với anh, để có thể anh sẽ không quay lại nhìn em, nhưng em có thể dõi theo và chắc chắn rằng anh sẽ ổn.
Bao lâu từ ngày ta yêu nhau? Và cũng đã bao lần anh bỏ mặc em lại để về với cuộc sống của anh, và em đã chờ đợi. Có lẽ, chờ đợi một lần với em đã là quá đủ, rồi anh quay lại, níu tay em, những tưởng sẽ không có gì có thể tách rời anh và em nữa, ấy thế mà, ông trời quả thật bất công.
Em nhớ lắm. Em nhớ cách mỗi lần anh online hay nhắn tin em “Em ơi”, em nhớ cách anh mắng em “con nít quá, có gì mà khóc chứ em”, rồi cả những lần anh hay trả lời em “uhm, sao em” mỗi lần em gọi. Tình yêu của em đơn giản chỉ gắn liền với những thứ nơi có giọng nói anh, nụ cười anh ở đó. Em đã yêu chân thành và sâu đậm đến thế, vậy mà, chỉ yêu không đâu thể là đủ, phải không anh.
Hạnh phúc của nhau là nhìn thấy nhau cười, nỗi đau của người này là nước mắt của người kia, ấy thế mà ta vẫn không thể nắm tay nhau được. Qúa nhiều chuyện xảy ra và em tự hỏi rằng “Thật ra là những rắc rối này từ đâu tới và vì sao lại là chúng ta cơ chứ?”. Chuyện của 2 năm về trước, một quá khứ của chàng trai nông nỗi như anh, một nỗi đau của một cô gái đã hi sinh tất cả để giấu anh và giữ lại giọt máu của anh, tất cả, bây giờ lại là nỗi đau của rất nhiều người. Nhưng anh ạ, đừng lo lắng gì cho em cả, em sẽ ổn thôi, nhất định là như thế, em hiểu anh của em mà. Anh hãy đi đi, và đừng nhìn lại đằng sau, mạnh mẽ lên anh nhé. Em yêu anh, nhưng em không ích kỉ đến mức cướp đi cái quyền làm bố của anh, chỉ cần nghĩ đến việc anh ở bên cạnh em, mà phải dằn vặt đau khổ vì một lỗi lầm trong quá khứ, thì tim em đã đau buốt đến không thể thở nỗi rồi. Em không thể có được bình yên nếu người em yêu phải đau vì một thứ khác.
Video đang HOT
Anh nói anh không biết làm gì để bù đắp cho em , thì không cần đâu anh ạ, em chẳng bao giờ toan tính chuyện thiệt hơn trong tình cảm đâu, anh đừng bận tâm hay lo lắng gì cho em cả. Chuyện này xảy ra, anh sốc, vì đã 2 năm trôi qua rồi. Nhưng có một điều em chắc chắn, anh sẽ là một người bố tuyệt vời, hãy quay lại và bù đắp những tổn thương cho em bé, anh nhé.
Em sẽ nhớ mãi cái ánh mắt ấy, lúc anh chia sẽ với em, anh đã khóc, vì anh không biết phải đối mặt với chuyện đó như thế nào. Em chỉ trách tại sao chị ấy lại cao thượng đến mức giấu anh để sinh con cơ chứ, để rồi giờ chúng ta không biết phải bước tiếp thế nào. Nhưng anh ạ, sẽ có nhiều người bước vào cuộc đời anh, nhưng chỉ có duy nhất một người có thể cùng anh bước tiếp đoạn đường còn dang dở, em nghĩ người đó là chị ấy. Em biết rất khó để anh quên em và không còn yêu em nữa, nhưng giờ, tình yêu này không đủ cao cả bằng tình phụ tử, anh phải cố lên, mạnh mẽ lên, dù anh có quyết định thế nào, em cũng sẽ mãi ủng hộ anh.
Con đường anh sắp đi, sẽ không còn chỗ đứng cho em, nhưng với em, đó không phải là điều quan trọng nhất, mà điều quan trọng nhất là trên con đường đó, anh sẽ được vui vẻ và mỉm cười, với em, chừng ấy đã là quá đủ.
Về đi anh, nơi ấy, có người đang đợi. Em sẽ quay lại, vào một ngày chúng ta có thể là bạn, chắc chắn ngày đó sẽ không xa.
Theo Guu
Về đi anh, nắm lấy tay của em
Anh quay đi, mà không một lần nhìn lại, nhìn em vật vã với nỗi đau mất anh, mất đi người con trai mà em yêu thương hơn cả bản thân mình. Có bao giờ anh tự hỏi, tình cảm với em lúc đầu chỉ là thoáng qua, chứ không là tồn tại mãi mãi.
Mưa! Em lẳng lặng bước ra phía sau nhà. Ngước đôi mắt long lanh đang chan chứa một nỗi niềm đau đón, nhìn lên phía bầu trời cao. Nhắm lại, có thứ gì đó đang trào ra từ khóe mắt em...Bước vội ra ngoài, em hòa mình vào mưa. Vì chỉ như thế, mới không một ai nhìn thấy giọt nước mắt em rơi, không một ai thấy rằng em đang yếu đuối.
Em, là một cô gái đáng thương, không mai mắn như bao người khác. Từ bé, gia đình đã đổ vỡ. Và...anh cũng thế. Nhưng cuộc sống anh, có lẽ mai mắn hơn so với em.
Rồi khi lớn lên, em nghĩ rằng tình yêu, nó sẽ bù đắp lại cho em phần mất mát và thiếu thốn tình cảm của gia đình. Em mở lòng mình ra, yêu và đến vội với một người con trai. Nhưng mai mắn thay, dù vội vã nhưng em vẫn rất hạnh phúc. Tình yêu lẫn tình bạn, nó dần làm em hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình.
Nhưng cái hạnh phúc đó, lâu ngày nó dần nhạt đi. Không phải vì người kia hết yêu thương em, mà vì em bắt đầu cảm nhận được sự bỏ bê. Đơn giản chỉ vì "Cam có ngọt cũng phải bỏ đường"...Và rồi anh đến, anh quan tâm, chăm sóc, lo lắng và yêu thương em. Anh đắp vào cho em khoảng trống của sự bỏ bê. Là người con gái, ai cũng rất dễ nhũi lòng trước những yêu thương rất gần, rất gần ở ngay trước mắt. Và em cũng không ngoại lệ. Em không một chút do dự, đắng đo. Em buông lơi nhanh cái hạnh phúc mà em đang có, bỏ mặt người yêu thương em để đến bên anh. Anh không biết được rằng, vì để được ở bên anh. Em phải chịu biết bao lời chua chát, chửi vả của người khác, mất đi tình cảm bạn bè. Nhưng vì yêu thương anh, em chấp nhận tất cả.
Bên nhau thì hạnh phúc, nhưng đôi khi anh hay cáu gắt, quát nạt em, vì yêu thương em nên anh cũng dần thay đổi. Anh trở nên nhẹ nhàng hơn với em. Còn tính em trẻ con, cứ hay hờn giận, em không biết rằng điều đó dần làm cho anh mệt mỏi. Nhưng em đã học theo anh, học cách thay đổi bản thân vì người mình yêu. Nhưng đến khi em học được, thay đổi vì anh, thì anh lại buông tay và nói rằng mệt mỏi đến một chút tình cảm với em cũng không còn, ai cũng từng có lỗi lầm, thế sao anh lại không tha thứ, bỏ qua cho em như em đã từng... Anh quay đi, mà không một lần nhìn lại, nhìn em vật vã với nỗi đau mất anh, mất đi người con trai mà em yêu thương hơn cả bản thân mình. Có bao giờ anh tự hỏi, tình cảm với em lúc đầu chỉ là thoáng qua, chứ không là tồn tại mãi mãi. Nếu là yêu thương thật sự, thì chỉ vì mệt mỏi. Mà buông tay nhau như vậy sao anh.
Tìm được nhau, đến bên nhau khó thế nào, thì thử hỏi điều gì làm em đau lòng hơn mất anh. Anh nói rằng quên anh đi. " Quên" đâu phải muốn quên là có thể quên được. Làm sao em có thể xóa đi tất cả với ngần ấy kỉ niệm với anh. Mọi thứ, những nơi, những con đường xung quanh em, tất cả điều là hình bóng của anh. Làm sao em có thể sống vật vã với cái nỗi nhớ anh nó cứ day dẵn trong em. Rồi em biết phải làm sao nếu em trong thấy anh tay trong tay với một người con gái khác...Đau biết mấy hã anh, khi tất cả mọi chuyện em làm, để rồi cuối cùng đổi lấy từ anh câu nó lạnh nhạt, vô hồn " Đây là kết quả em phải nhận, quả báo". Yêu một người, yêu quên cả bản thân mình là sai sao anh...
Đã đến lúc rồi anh à, bỏ qua hết cho nhau vì đó chỉ là một thử thách cho tình cảm to lớn của đôi mình. Quay về và nắm lại bàn tay em, vì sẽ không một ai có thể làm được như em là yêu thương anh hơn cả bản thân mình. Về đi, em yêu anh!
Theo Guu