Vẻ đẹp của những ngôi nhà đơn độc giữa mùa đông tuyết trắng
Những ngôi nhà nằm đơn độc giữa không gian mùa đông rộng lớn không những giúp xua tan đi sự lãnh lẽo mà còn góp phần tạo nên khung cảnh như được kiến tạo từ những câu chuyện cổ tích.
Không rực rỡ như mùa xuân, vẻ đẹp của mùa đông lạnh lùng, kiêu sa, và gợi nên những cảm giác trầm lắng. Vẻ đẹp của mùa đông thường tấn công trái tim chúng ta theo một cách chứa đầy sự tương phản, bạn không thể tìm thấy cảm giác nào ấm áp hơn khi được nhìn thấy một căn nhà nhỏ với ánh đèn rực rỡ giữa một không gian đầy tuyết trắng.
Từ Lapland đến dãy Alpsm, Na Uy đến Ba lan, sự tồn tại thầm lặng của con người ở giữa không gian mùa đông rộng lớn được tìm thấy ở những địa điểm tuyệt đẹp. Bạn có thể được chiêm ngưỡng khung cảnh tuyệt đẹp của mùa đông được xua tan cái giá lạnh, trở nên ấm áp hơn nhờ những ngôi nhà nhỏ.
Ánh đèn từ ngôi nhà khiến bức ảnh trở nên đậm chất cổ tích.
Ngôi nhà màu đỏ nổi bật giữa sắc màu âm u của cánh rừng mùa đông.
Ngôi nhà đơn sơ trên tuyết giữa buổi đêm với bầu trời rực sáng cực quang bắc cực Phần Lan
Một ngôi nhà nhỏ giữa cánh rừng tuyết trắng.
Video đang HOT
Giữa dãy Alps là ngôi nhà nhỏ màu vàng rực rỡ giữa sương sớm và ánh nắng của buổi bình minh.
Ngôi nhà khiến không gian lạnh giá của mùa đông trở nên ấm áp và rực rỡ.
Băng và tuyết phủ trắng tất cả mọi chi tiết của ngôi nhà ở Lapland, Phần Lan
Túp lều bị bỏ hoang ở Iceland.
Khung cảnh mùa đông ở Stokholm, Thụy Điển.
Những ngôi nhà màu đỏ đậm chất Na Uy nổi bật giữa không gian núi non mùa đông.
Ngôi nhà với phần mái kiểu cổ của Nhật Bản khiến khung cảnh trở nên bớt âm u lạnh lẽo.
Giữa khu rừng trắng xáa, căn nhà sơn màu vàng trở nên nổi bật và lộng lẫy bất ngờ.
Khung cảnh tuyết trắng xóa với ngôi nhà cô độc ở xnadal, Iceland.
Ngôi nhà dành cho các thợ sơn nằm đơn độc và gần như đã bị tuyết vùi lấp ở Dolomites, Ý.
Băng tuyết gần như đã bao phủ toàn bộ căn nhà không để thừa một chỗ trống do nó nằm đơn độc trên một sườn núi ở Ba Lan.
Theo ngôi sao
Khánh Châu - nhớ một bàn tay
Tôi băng qua chiều ngang bán đảo Triều Tiên, đến Khánh Châu (đây là âm tiếng Hán của Gyeongju, thủ đô của Triều Tiên thời Shilla - Tân La) vào một chiều mưa lạnh, ngồi ăn lẩu nóng ở một lữ quán ven đường. Mưa ở đâu cũng buồn.
Dù đi đâu tôi cũng nhớ về khung cảnh cái chiều mưa ấy, xe lẳng lặng chạy trên freeway đồi núi trập trùng, mọi người trong xe im lìm say ngủ, cảnh cuối thu sang đông mưa buồn khôn tả. Tôi thích những gì khẳng khiu trơ trụi buồn bã, như thích những cái gì sexy bốc lửa tựa mắt anh Jun Jin Moo. Đặc biệt, thích mấy cái trạm dừng chân trên đường cao tốc của Hàn, sạch sẽ hối hả, một chút đông đúc giữa quạnh hiu.
10h đêm, bên ngoài khách sạn Commodore, mưa vẫn nặng hạt.
Commodore nằm ở một vùng quê yên ả, xa nơi dân cư. Nghe nói trường Kyung Hee là một nơi tuyệt đẹp, nhưng nhìn 4 phía chỉ thấy đêm đen. Tôi mở cửa nhìn ra bao lơn ven hồ, mưa thánh thót rơi trên những chùm lá kim, không nghe tiếng lộp độp như trên tàu lá chuối.
Từ bar vọng ra tiếng nhạc jazz uể oải. Jazz bao giờ cũng kích thích, nhất là trong đêm mưa vắng. Cô ca sĩ mắt huyền như người digan cùng anh trọc đầu chơi sax, một bản gì đó rất quen mà tôi không muốn nhớ. Những ngọn đèn lồng đỏ treo cao lơ lửng bên hàng lan can đá lao ra mặt thung tĩnh lặng. Những đèn lồng Hội An -Nhật - Tàu - Hàn... khiến tôi không hề phân biệt được. Tôi chỉ thấy đỏ như tình yêu u ám, thấy buồn và sầu như một nàng cung nữ, tối tối ngồi đợi xe để đi qua.
Tôi đi ngẩn ngơ ra chỗ khúc ngoặt, chợt nghe thấy những tiếng thở dài gấp gáp bên bức tường gạch xưa, như trong bài hát Pháp Je t'aime moi non plus. Khung cảnh trĩu nước, khiến tôi lại nhớ đến truyện Paustovski.
Tôi đi vào tiền sảnh vắng lặng, ngồi vào ghế, nhìn sang bar và thấy anh đầu trọc đánh mắt cười. Trời mưa, tỉnh lạ, nhạc buồn làm tôi lại ngập tràn ham muốn được uống một cái gì đó: cà phê, trà nóng hay rượu mạnh?. Nhưng tôi đã không vào bar, không phải vì tiếc 10 USD mà vì muốn hưởng thú nghe nhạc chầu rìa, dưới trời mưa lạnh. Trời lạnh nhưng lòng nóng và thèm một bàn tay.
Tại sao tôi lại ngồi đây? Phải chăng chờ đến ngày mai đi thăm những lăng mộ cổ Tumuli? Mình có biết những ai đã nằm trong đó đâu. Mình chưa đọc một truyện nào của Hàn. Kiến trúc dân gian Triều Tiên mình hầu như chẳng biết gì. Những hàng cột đá lan can như những linga. Lúc ấy, nhạc đã chuyển sang Người yêu dấu ơi, Sayonara. Và mình cũng sắp say goodbye với xứ này khi chưa kịp quen. Càng gần đến lúc xa, càng không ngủ được.
Tôi lên phòng bó gối nhìn ra mặt hồ đêm mù mưa, chờ đến khi ánh lê minh ửng một màu yếu ớt trên hồ. Thuốc lá Hàn rất nhẹ, như một tiếng thở không sâu. Sáng mới thấy xung quanh hồ là núi. Ở đâu trên đất này cũng thấy đồi núi trập trùng.
Tôi đã thức một mình suốt bao đêm mưa. Thức một mình để rồi mai chia tay, biết đến bao giờ lại ngồi nghe mưa nơi xứ lạ suốt đêm. Mấy ngày nay cả đoàn đã quay cuồng tham quan seminar, shopping, đằng đẵng trên ôtô và hớn hở nhìn những tấm bảng sale off 10.000W qua cửa kính xe. Nhưng tôi vẫn cố tìm dáng núi. Thật là tuyệt vời khi nhìn đâu cũng thấy núi. Nhất là hôm Seoul trời nắng, từ cửa sổ khách sạn nhìn thấy ánh tà huy rực rỡ trên đỉnh Namsan.
Theo VNE
Những ngọn núi chết chóc nhất thế giới Những ngọn núi này mỗi năm lấy đi rất nhiều sinh mạng do lở tuyết, đá lăn từ trên cao, nhưng vẫn hấp dẫn du khách khắp thế giới đến chinh phục. Đỉnh Everest: Theo Huffington Post, đây là ngọn núi có nhiều người tử nạn nhất, nhưng du khách vẫn ùn ùn kéo đến mỗi năm, nên tỷ lệ tử vong rơi...