Vất vả với anh chồng “hồi teen”
“Chồng tôi đã 35 tuổi, đẹp trai và rất đàn ông. Khổ nỗi thời gian gần đây, không biết vì lý do gì chồng bắt đầu đàn đúm với mấy đứa thanh niên trong khu xóm. Sáng sớm cà phê, chiều làm về cùng chúng đi đá banh, đánh bida, tám chuyện… Về nhà chồng lại làm nũng làm tịch. Nhiều lúc chồng khiến tôi suy nghĩ liệu người đang sống chung với mình là chồng hay con”…
Chồng xắn tay áo, mặc quần cộc, miệng bô bô gọi với:
- Vợ ơi! Anh đi đá banh đây.
Tối về, áo quần dính bẩn, chân chưa cởi giày, chồng vội chạy ù vào phòng tắm:
- Vợ ơi! Lấy dùm anh cái quần đùi.
Trên giường ngủ, chồng tường thuật:
- Hôm nay, anh ghi được những 3 bàn. Nếu không có thằng Rô cứ kéo áo là anh có thể ghi thêm nhiều bàn nữa. Còn thằng Hùng, mới có tí tuổi đầu đã biết chơi xấu. Nó kìm kẹp anh từ suốt trận đấu. Em thấy mấy cái vết thương này không? Do nó cả đấy! – Nói đoạn chồng chỉ trỏ những vết bầm dập ở chân tay. Ít phút im lặng, chồng ỉ ôi:
- Ôi đau quá vợ ơi! Cái chân anh đang chảy máu – Tiếng rên của chồng làm tôi khó chịu, tưởng chồng làm nũng như mọi khi bị cây kim đâm trúng, tôi quay ngoắt lưng. Đoạn thấy chồng bật đèn, chân bê bết máu từ vết thương cũ, tôi phải thức cả đêm để dụ ngọt chồng.
Video đang HOT
Chồng “hồi teen” ở tuổi 35 – (Hình minh họa)
Chồng tôi đã 35 tuổi, đẹp trai và rất đàn ông. Khổ nỗi thời gian gần đây, không biết vì lý do gì chồng bắt đầu đàn đúm với mấy đứa thanh niên trong khu xóm. Sáng sớm cà phê, chiều làm về cùng chúng đi đá banh, đánh bida, tám chuyện… Về nhà chồng lại làm nũng làm tịch. Nhiều lúc chồng khiến tôi suy nghĩ liệu người đang sống chung với mình là chồng hay con…
Chưa hết, mấy bà hàng xóm không ít lần kéo theo con trai họ qua nhà tôi ăn vạ chỉ vì chồng tôi sơ xuất làm bị thương con họ trong một trận banh hay trong vài lần tranh cãi, xô xát nhau. Nhiều lần ngượng miệng, tôi bảo: “Chồng em dại dột, em xin lỗi chị và cháu” khiến cho mấy chị em xung quanh cười nghiêng ngã khi nhìn sang chồng. Một thằng đàn ông cao ráo, mày rậm mắt tinh lại kêu dại dột…
Không chỉ ở nhà, tôi còn nghe anh chị em đồng nghiệp của chồng kêu: “Chồng em dạo này thấy ngồ ngộ hen! Thấy yêu đời hẳn ra”. Có người ác miệng gửi thư điện tử bảo chồng tôi đang yêu nên tính tình mới thay đổi như thế. Họ còn chỉ trỏ là cô này, cô kia khiến tôi thấy đau đầu vì liên tục “thẩm vấn” chồng.
Giận vì tính cách của chồng, nhiều lần tôi quát, anh lại nũng nịu: “Có sao đâu. Anh thấy bình thường mà. Mình phải yêu đời lên mới được chứ em”. Nói xong, chồng bế tôi lên quay vòng, khiến tôi nửa giận nửa thương.
Niềm vui mới có thể “cảnh tỉnh” chồng? – (Hình minh họa)
Yêu chồng, tôi tin anh ấy không có tác nhân bên ngoài như lời người ta nói. Tuy vậy, tôi vẫn không lý giải được sự thay đổi đột ngột của anh. Nhiều đứa bạn kêu chắc chồng tôi bị chấn động tâm lý nên ảnh hưởng đến tính cách. Thực ra, ngoài chuyện mẹ anh ấy mất cách đây hơn 1 năm trời ra, cho đến bây giờ cuộc sống với anh ấy vẫn tràn ngập “màu hồng”. Công việc nhẹ nhàng, lương cao; vợ giỏi giang, xinh đẹp và hiền lương (tôi đành tự khen mình); mối quan hệ với bạn bè, hàng xóm xung quanh lại rất tốt… Lo lắng chồng bị vấn đề gì về tâm sinh lý, tôi bảo chồng đi khám. Nhiều lần bị chồng mắng nên tôi đành im.
Kể ra khi sống chung với một anh chồng “khác”, ngoài những vất vả lo toan tôi cũng có thêm nhiều niềm vui khác. Căn nhà bỗng dưng rộn tiếng cười đùa dù quanh đi quẩn lại chỉ có 2 vợ chồng. Và một niềm vui lớn khác tôi vừa được đón nhận đó là sau 5 năm chung sống với chồng, tôi đã mang thai được 2 tháng. Chính niềm vui ấy nên hiện tại tôi “tạm” tha thứ cho tính tình của chồng tôi. Hy vọng sau khi sinh con, anh sẽ “tỉnh” lại. Bởi thú thật tôi không muốn một tay chăm “2 đứa”…
Theo VNE
Nếu không có ba, con không biết sống sao!
Ngày mẹ mất, khó khăn dồn dập lên ba. Một tay, ba chăm bẵm cho 3 đứa con nheo nhóc khôn lớn thành người...
Nếu không có ba, đời con đã tàn như hoa rữa cánh và biết đâu đấy, con đã hơn 2 lần về thế giới bên kia.
Ba là người đàn ông vĩ đại nhất trong lòng con - (Hình minh họa)
Ngày còn nhỏ, nếu con nhớ không nhầm thì lúc đó con đã 7 tuổi, theo chúng bạn lăn tăn bên con sóng quê. Những con sóng ồ ạt vỗ vào bờ, lũ nhóc chúng con nghịch nhau thích thú. Sẩy chân, thân hình nhỏ bé của con bị cuốn trôi theo con sóng. Lũ bạn đứng cạnh thất thanh hét. Giữa trưa hè tháng 6 oi ả, con chỉ còn nghe tiếng nước ùa vào tai... Mơ màng, con mường tượng mình trông thấy mẹ. Con giật mình gọi lớn mẹ trong nỗi hoang mang. Ba ngồi cạnh với khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi, ôm cứng con từ bao giờ. Sự ấm áp của ba đã làm nỗi lo sợ của một cô bé lên 7 tan đi nhanh chóng...
Sau lần mém chết, con được người dân đặt cho biệt danh là "con của trời', đánh mãi cũng không thể chết. Trong thâm tâm con tự hiểu, con may mắn được sống tốt cho đến bây giờ là nhờ sự giúp sức thầm lặng của một người anh hùng. Người anh hùng suốt đời con mãi gọi một tiếng: Ba!
Lên 10 tuổi, trong một lần cùng ba đi chợ mùa đông. Trong cái lạnh thấu xương của mùa đông, ba nắm chặt tay con rảo bước. Khu chợ của quê nằm khuất sau rặng phi lao. Gọi là khu chợ nhưng nó chẳng khác gì một một quán xá dựng tạm bợ bằng những mái tôn kéo dài buồn hiu hắt. Phiên chợ nghèo mỗi sớm mùa đông chỉ có những con cá, con tép bắt ngoài đồng của mấy dì, mấy chú làm nông. Loay hoay chọn cá, bổng có một cơn gió lớn ùa đến cuồng điên, quật vào mặt con ran rát. Ba đã lấy tay che khuôn mặt lạnh ngắt của con. Bất chợt, hàng quán ba con mình đứng tốc mái. Không né được, ba đã dùng thân mình che chở cho con, ôm chặt con. Kết quả, ba phải nằm viện hơn tháng trời vì bị mái tôn quật trúng đầu. Mùa đông năm ấy, trái tim con lần nữa sát muối vì nỗi đau của ba...
Năm 15 tuổi, con trở thành một thiếu nữ làng chài phổng phao. Ba vẫn bước bên cạnh con, giúp đỡ con từ những bài toán khó trên lớp cho đến những bài toán của cuộc đời. Năm ấy, một lần nữa ba lại giúp con thoát khỏi lưỡi hái tử thần khi kịp thời đưa con đi cấp cứu vì sốt xuất huyết. Cũng chính năm ấy, không dưới 10 người ở quê mình đã giã từ cõi đời vì căn bệnh quái quỷ ấy. Không ai lạ gì khi con của ba còn sống sờ sờ sau hơn 1 tuần điều trị. Sau trận chiến sinh tử ấy, con đã khiến gia đình mình thêm phần túng khổ, khiến đôi vai của ba thêm gầy hao bên những chiếc thuyền gỗ bám biển mưu sinh.
Tuổi thơ của con hạnh phúc khi có ba bên cạnh - (Hình minh họa)
Ngày con tốt nghiệp phổ thông, lên thành phố theo học, nỗi lo chồng chất nỗi lo. Lo con gái lạ nước lạ cái, ba dùng số tiền dành dụm được theo con lên thành phố sống chung 1 tháng để dạy con cách làm quen. Ngày ba trở về, con thấy cuộc đời mình mất mát.
Hơn một năm theo học ở thành phố, để tiết kiệm chi phí đi lại con chỉ 2 lần về thăm nhà, 363 ngày còn lại con chỉ biết nhớ nhung. Nhiều lúc con khóc ngất trên vai đứa bạn vì nhớ nhà, nhớ ba, nhớ anh chị. Mùa hè năm trước con trở về quê sau khi kết thúc môn thi cuối của năm 2 đại học. Lần ấy trở về con có dẫn theo người bạn trai ở thành phố. Ba không giận, rõ ràng con thấy ba vui. Ba bảo: "cậu ấy là người tốt. Hai đứa coi chăm sóc cho nhau". Lời ba nói làm con nghẹn lại, con thấy lời ba nói như một câu chối bỏ. Và có lẽ nào ba sắp phải đi xa - điều con lo lắng nhất!
Nhưng người sắp đi xa không phải là ba. Là chính con, đứa con của trời đang hấp hối. Cuối năm 3 đại học, con và anh chính thức chia tay. Trong nỗi tuyệt vọng cùng cực, con đã tu can xăng. Tình cờ hay sự sắp đặt của số phận, ba từ quê lên thăm đúng lúc. Thấy phòng con gái khóa chặt, bất an ba đá cửa xông vào. Trong cơn mê man, đuối sức con chỉ còn nghe tiếng kêu ứng cứu của ba, tiếng bước chân nặng nhọc cõng con đến phòng khám đa khoa phía bên kia con đường...
Ba là người sinh con ra lần thứ 2, thứ 3... thứ n. Định mệnh ban cho con một người cha tốt. Ba không hào nhoáng như một ông tiên với áo quần sạch tươm tất. Ba không biết bay, biết biến hình như một siêu anh hùng. Ba giản dị, nhưng những điều ba làm phi thường hơn thế.
Con không muốn đứng một mình trước biển - (Hình minh họa)
Trong hơn nửa đời người, ba dành thời gian che chở cho mẹ, cho anh con, cho chị con và cho cả con. Đến bây giờ, khi ba nằm trên giường bệnh, tay ba vẫn nắm chặt con. Dường như ông trời đã giao cho ba một sự mệnh thiêng liêng hơn lời ba nói: "Ba chỉ là người đàn ông bằng da thịt, bình thường như những người đàn ông khác. Đến tính mạng của mẹ con, ba cũng không giữ được". Ba không bình thường! Còn chuyện mẹ mất, con đã hiểu do mẹ bị ung thư giai đoạn cuối. Con biết ba dằn vặt hoài chuyện của mẹ, nhưng thực tế đó là lỗi của tạo hóa. Chuyện con không chết cũng là lỗi của tạo hóa. Vì thế ba à! Con sẽ ở cạnh ba, đấu tranh với ba để vượt qua những thử thách của cuộc đời. Con đã hơn 2 lần mém chết nên ba cũng vậy. Ba nhé! Con yêu Ba!
Theo PNO
Lấy chồng giàu sang chị hai quên "đường" về quê cũ Sau ba bốn mối bất thành, cuối cùng chị cũng đồng ý lên xe bông ở tuổi 25 với một người đàn ông luống tuổi, giàu kếch xù... Ba năm đầu xa quê, chị về nhà 1 lần tết, 1 lần giỗ mẹ. Chị chỉ ghé lại một chút chứ không dám ở lâu vì sợ mùi thối bẩn của căn nhà nghèo...