Vất vả lắm chúng tôi mới có con từ thụ tinh ống nghiệm mà chồng hờ hững
Nếu nhân duyên mang con đến và ở lại, tôi sẽ bảo vệ con đến cùng, sau khi sinh con ổn định, tôi sẽ ly hôn.
ảnh minh họa
Tôi 27, còn chồng 31 tuổi. Tôi đang mang thai, đứa bé từ thụ tinh ống nghiệm vì chồng tôi bị vô sinh. Dẫu vậy tôi chưa từng nghĩ sẽ bỏ chồng nhưng anh luôn đánh rơi niềm tin của tôi, hết lần này đến lần khác dù tôi đã cố tha thứ.
Cưới nhau 4 năm nhưng không biết bao lần tôi khóc vì anh. Những tin nhắn ỡm ờ, lời nói dối, chuyện ngụy biện… Tôi chỉ bắt gặp tin nhắn, không phải bắt tận tay. Những lần đầu tôi tự nhủ rằng bản chất chồng tốt, chỉ là trêu ghẹo.
Nhưng tới giờ tôi biết là mình chỉ đang ru ngủ bản thân thôi. Tôi từng bị lây bệnh xã hội nhưng anh ta không đủ can đảm thừa nhận.
Trải qua một năm chữa trị với cái đau tinh thần còn gấp bội nỗi đau thể xác, đã có nhiều lần tôi muốn tự tử nhưng với khát khao được làm mẹ nên tôi vừa cố chữa bệnh, vừa đi học, đi làm, làm thêm để kiếm tiền.
Ngày đi chọc trứng, tôi tiếp tục phát hiện anh ta nhắn tin với người khác. Còn hôm nay, ngày con vẫn chưa rõ tim thai, anh lại vẫn như vậy. Anh nói không có gì, đó chỉ là tin nhắn hỏi về bệnh án của anh. Anh tưởng tôi ngốc hay sao mà tin những lời vớ vẩn đó.
Hỏi về bệnh án mà không có lấy một chữ về bệnh, toàn ốm mập, rồi gửi hình và hẹn cà phê. Khám về, thuốc không thèm uống mà lại quan tâm về bệnh đến nỗi nhắn tin hỏi cô bé đó sao? Thật ghê tởm.
Video đang HOT
Đến giờ nằm nghe tiếng ngáy của anh ta, tôi muốn phát điên lên. Tôi chỉ muốn bỏ đi ngay nhưng mẹ chồng tôi ngày ngày mong mỏi cháu, bà thương và chăm tôi như con nên thật sự không đành và cũng không muốn làm bà buồn.
Công việc của chồng lương không ổn định, có tháng làm không đủ cho anh ta chi tiêu. Tôi tự chủ kinh tế, làm đủ nghề để vừa trị bệnh, kiếm con, vừa học thêm. Có lẽ vì tôi không muốn dựa dẫm vào ai, lo liệu chu toàn nên chồng không thấy khó khăn và cuộc sống vẫn êm đềm chăng?
Lần này tôi không buồn khóc nữa, mà thấy coi thường, không muốn nhìn mặt chồng và mất hết niềm tin. Anh ta là kiểu người rất dễ bắt chuyện với người khác, xin số làm quen. Nói một cách khách quan, anh ta cũng tốt tính, không bia rượu, cá độ nhưng ham chơi, lười nhác, chỉ biết đi làm rồi đi chơi, không phụ giúp việc gì ở nhà, không phải mẫu đàn ông trụ cột gia đình.
Giờ tôi đang nghĩ về khái niệm hạnh phúc và có phải đã đến lúc nên yêu thương bản thân không? Tại sao tôi lại chịu đựng, hy sinh trong khi anh ta không hề trân trọng tôi. Đã bao lần tôi giải thích, đủ lý lẽ và chân thành nhưng anh ta không để vào đầu.
Nếu con không ở lại bên cạnh, tôi sẽ ly hôn và tìm hạnh phúc mới, không còn cái chung tôi cũng không còn gì lưu luyến một người chồng như vậy. Nếu nhân duyên mang con đến và ở lại, tôi sẽ bảo vệ con đến cùng, sau khi sinh con ổn định, tôi sẽ ly hôn. Nhưng suy nghĩ tôi lại thấy thương con. Tôi rối bời quá, mong chuyên gia và độc giả hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Phununews
Chồng vô sinh, vợ tuyên bố chỉ cần bên nhau là đủ, vậy mà mấy tháng sau đã rước về ngay một cái bụng bầu
Sau 3 năm chung sống không gặt "trái ngọt", tôi và Liên đưa nhau đến viện phụ sản khám, kết quả là vợ hoàn toàn khỏe mạnh còn tôi vô sinh vì số lượng tinh trùng sống của tôi bằng 0.
Tôi đang vật vã trong mớ cảm xúc hỗn loạn và tôi thấy thương cho chính bản thân mình, tôi phải làm thế nào đây? Tôi vô sinh, tôi chấp nhận con riêng của vợ, nhưng tôi không đủ bao dung để tha thứ cho sự ngoại tình của cô ấy.
Liên trẻ hơn cái tuổi 25 của mình, dáng thon thả, nước da trắng hồng, đôi mắt bồ câu với hàng mi cong dài khiến trái tim của tôi loạn nhịp. Gần 1 tháng làm việc chung, tôi và Liên nhanh chóng trở nên thân thiết. Sau đó, tôi chủ động nhắn tin, hẹn hò em đi chơi.
Một năm qua lại tìm hiểu là quá đủ để tôi và Liên hiểu nhau. Tôi đón Liên về nhà riêng của mình bằng một đám cưới đầm ấm với sự hiện diện của bố mẹ đôi bên và bạn bè đồng nghiệp.
Tôi đón Liên về nhà riêng của mình bằng một đám cưới đầm ấm với sự hiện diện của bố mẹ đôi bên và bạn bè đồng nghiệp.
(Ảnh minh họa)
Bố mẹ tôi đều quý Liên, ông bà dặn tôi phải đối xử tốt với vợ vì em là người hiểu biết. Tôi cũng thấy hãnh diện và càng yêu thương, trân trọng nửa kia của mình. Tình yêu chúng tôi dành cho nhau tràn đầy, sinh hoạt vợ chồng viên mãn. Vậy mà 3 năm sau ngày cưới chúng tôi vẫn chưa có tiếng cười con trẻ.
Lần lữa mãi, cuối cùng tôi và Liên cũng đưa nhau đến viện phụ sản, kết quả là vợ hoàn toàn khỏe mạnh còn tôi vô sinh vì số lượng tinh trùng sống của tôi bằng 0. Phải nói thêm, tôi là con trai độc nhất, tôi không có mặt mũi nào để đối diện với bố mẹ mình, tôi sợ ông bà sẽ không đủ sức chịu đựng tin dữ này.
Một đứa con độc đinh làm sao đủ dũng cảm để chấp nhận sự thật mình bị vô sinh. (Ảnh minh họa)
Không khí vợ chồng tôi trở nên nặng nề, tôi rơi vào trạng thái u uất, mặc cảm. Thời gian đầu, vợ luôn ở bên cạnh động viên, an ủi tôi, cô tuyên bố rằng chỉ cần được sống bên tôi là cô đã đủ hạnh phúc rồi. Thế mà, chỉ sau đó mấy tháng...
Tôi bắt đầu thấy vợ mình khác thường, cô ấy trở nên lạnh lùng và xa cách với tôi hơn. Rồi những cuộc hẹn bất thường, vợ vắng nhà nhiều hơn. Tôi cảm nhận được sự thay đổi nơi vợ.
Hôm đó, khi vợ ra khỏi nhà, tôi đã quyết định đi theo cô ấy. Liên dừng xe ở nhà bạn thân của tôi, tôi choáng váng khi thấy thằng bạn mình ra đón cô ấy vào, họ ôm ấp khá tình cảm.
Qua cơn bối rối, Liên bắt đầu thú nhận: "Em chỉ muốn kiếm đứa con thôi, giờ em đã có thai được 2 tháng". (Ảnh minh họa)
Tôi trở về nhà trong tâm trạng đau khổ, hôm ấy tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi biết vợ đang ngoại tình. Tối hôm ấy, khi vợ trở về, tôi đã nói với cô ấy về việc tôi được tận mắt chứng kiến ngày hôm nay.
Sau một hồi bối rối, Liên thành thực thú nhận: "Em chỉ muốn kiếm đứa con thôi, giờ em đã có thai được 2 tháng".
Nói đến đó, vợ tôi đã khóc nức nở. Liên luôn khát khao được làm mẹ, nhưng vì thương và không muốn làm tổn thương tôi nên cô ấy cứ giấu kín trong lòng. Vợ nói rằng cô ấy vẫn yêu tôi và mong tôi hãy chấp nhận đứa con đó. Giờ tôi nên làm thế nào mới đúng đây?
Theo Afamily
Sống hết lòng với chồng và nhà chồng, nhưng điều tôi nhận được là sự sỉ nhục và những tổn thương ghê gớm Tôi có thể tha thứ cho cái tát cháy má của chồng, nhưng tôi không thể chịu được tổn thương mà anh mang đến sau đó. Xin chào mọi người, tôi là người vợ trong bài "Choáng váng khi phát hiện bộ mặt thật của cô vợ "núp" sau vẻ ngoan hiền, tần tảo hết lòng chăm sóc mẹ chồng". Khi đọc được...