“Vắt kiệt” mình cho người xưa
Tôi đã vắt kiệt mình cho H như một sự bồi thường cho những năm tháng ngốc dại…
Đó chỉ là một đoạn tình ngắn ngủi giữa hai cuộc tình dài hơi của tôi. Sau 4 năm vật vã với mối tình đầu, tôi đã chọn anh để trú ngụ, dưỡng thương, và chỉ sau 4 tuần thì tôi đã rời anh để đến với tình yêu mới – người mà tôi đã cưới làm chồng.
Ngày ấy không chịu nổi thói ghen tuông vô lối của anh chàng mối tình đầu, tôi đã chủ động chia tay sau một lần anh ta tát tôi giữa phố đông. Tôi tìm đến H, anh ấy học cùng lớp tiếng Anh tại chức với tôi. Lúc đó tôi thừa biết là H rất có tình cảm với tôi. Thế nên khi tôi chủ động tìm đến H thì anh ấy khỏi phải nói là đã vui thế nào.
Mặc kệ cho việc tôi vẫn còn đau đớn, nhớ nhung mối tình đầu, H vẫn một lòng một dạ với tôi. Những hôm H đèo tôi đi qua từng nơi hẹn cũ của tôi với người yêu cũ, chỉ để tôi khóc rấm rứt. Hồi đó H bảo: “Anh không cần biết sẽ ra sao, thậm chí đến một ngày em lại quay về với Vũ (mối tình đầu của tôi) thì anh cũng chấp nhận. Được yêu em ngày nào là anh đã hạnh phúc ngày ấy rồi”.
Tôi nghe mà thương H quá. 4 tuần, trong 4 tuần đó, tôi biến H thành vật thế thân. Những lúc tôi như điên lên, thèm được gặp lại Vũ để hôn Vũ mê mải như xưa thì tôi lại chọn H, hôn H và gọi tên Vũ. H không hề trách cứ. H vẫn dịu dàng bên tôi. Thậm chí có lần, tôi oái oăm bắt H mặc quần áo giống Vũ rồi đòi làm “ chuyện ấy“, H vẫn cam chịu, chấp nhận.
Chỉ sau 4 tuần quen H thì tôi gặp chồng tôi bây giờ. Đúng là một tiếng sét ái tình. Tôi yêu anh ấy luôn và quên bẵng H bởi cho đến tận bây giờ, tôi cũng không nhớ nổi lúc đó H đã thế nào nữa. Tôi chỉ biết dạo ấy tôi như kẻ say lao vào chồng tôi bây giờ. Yêu anh ấy, quên bẵng H và quên bẵng cả Vũ. Yêu như lần đầu tiên biết yêu. Rồi đám cưới tôi, Vũ cũng đến. Tôi vẫn nhói lòng khi gặp lại Vũ trong đám cưới của mình. H thì không đến. Giả sử H có đến, liệu tôi có nhói lòng như khi tôi gặp Vũ không? Tôi nghĩ là không.
Video đang HOT
Tôi đến với H chỉ để khỏa lấp nỗi nhớ Vũ (Ảnh minh họa)
Mọi chuyện bắt đầu khi cơ quan tôi đi đàm phán với công ty của H trong một dự án hợp tác chung. Tôi gặp lại H sau khi đã cưới chồng được 1 năm. Gặp lại H, tôi không ngờ là trái tim mình lại trở nên bất trị đến thế. Phải, vì H bây giờ khác hẳn H ngày xưa? Hay tại vì chính H cũng đang lúng túng và bối rối? Trong tôi lúc đó là những cơn áy náy hay là những rung động, tôi cũng không biết nữa. Chỉ biết rằng bao kỷ niệm lại dội về, những kỷ niệm nhỏ giọt và bé mọn, thậm chí còn rời rạc, vụn vặt.
H kể lại, tôi nhớ ra. Như hàng trăm miếng kính vỡ li ti đâm thấu vào tim tôi. “Anh có hận em không?” – Tôi hỏi H như vậy. H gật đầu. Cái gật đầu ấy khiến tôi mắc kẹt lại. Tôi mắc kẹt lại trong mớ cảm xúc lẫn lộn. Của áy náy, của hối lỗi, của cảm giác giận mình ghê gớm bởi mình đã gây tổn thương cho người khác. Thế nên khi H bảo H vẫn còn rất yêu tôi thì tôi đã không thể kiềm chế được mình. Tôi lao vào H, như để trả sạch những lỗi lầm khi xưa. Tôi muốn được một lần trọn vẹn cho H. Để bù lại 4 tuần tôi đã lợi dụng H khi xưa. Mọi thứ xảy ra quá nhanh, không để tôi kịp nghĩ lại bất cứ điều gì. Chỉ là sự thôi thúc đến mất kiểm soát. Đêm ấy, tôi đã vắt kiệt mình cho H như một sự bồi thường cho những năm tháng ngốc dại xa xưa.
Sáng hôm sau, tôi trở về Hà Nội, về với chồng của mình. Lúc trên xe, tôi biết mình đã bị “mắc kẹt”. Một phần của tôi đã mắc kẹt lại nơi H và với chồng mình, tôi đã phản bội anh. Tôi đã về với một sự không còn trọn vẹn nữa.
Hãy nói cho tôi biết tôi sẽ phải sống tiếp thế nào đây?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vợ của chồng tôi!
Sau giờ tan sở, tôi vội vàng về nhà đem con gửi nhà nội, tôi đi gặp "vợ của chồng tôi". Tôi không hiểu thế nào là vợ là chồng, tôi không hiểu thế nào là tình là nghĩa, có phải vì tôi đọc quá nhiều tâm sự của " Bạn trẻ và cuộc sống " hay không? Còn tôi, thế hệ 7x, có phải thế hệ của tôi là giao điểm của phong kiến và hiện đại hay không? Tôi nghĩ rằng, tôi đã không vượt qua được cái tôi của chính mình các bạn ạ!
Vợ của chồng tôi, thế hệ 8x, cô ấy nhỏ hơn anh đúng một giáp! 12 tuổi, có phải vì thế mà họ hiểu nhau nhiều hơn không? Một đứa bé 3 tuổi gọi "Bố ơi", và như thế tôi chỉ là "cát bụi". Còn mấy đứa trẻ gọi "Bố ơi" nhưng anh ấy có bao giờ nghe, còn người phụ nữ khóc thầm mỗi đêm có bao giờ anh thấy. Tôi không biết phụ nữ trong mắt đàn ông thế nào là đẹp, nhưng tôi biết anh chọn cô ấy, và không thể xa cô ấy, đối với tôi như thế đã quá đủ rồi.
Vợ của chồng tôi, chắc không có người phụ nữ nào sánh kịp. Cô ấy có cái mà một người phụ nữ có lòng tự trọng không bao giờ có được, dù anh ấy có ngủ với phụ nữ khác trước mặt thì cô ấy vẫn tha thứ bỏ qua. Cô ấy khôn thì không ai sánh bằng, "tiền trong túi chồng tao là của tao, nợ của chồng tao thì tao không biết". Và nếu như anh ấy biến mất thì cô ta cho con gọi về nhà nội khóc lóc nỉ non... Cứ như thế, trên mặt anh ấy hằng những nỗi lo toan, một người phụ nữ không biết chữ, sống về đêm khắp quận bình thạnh TP HCM, chạy xe tay ga đủ loại, trả tiền thuê xe mỗi ngày, và con thì...
Vợ của chồng tôi ơi! Cô có biết vì sao tôi im lặng không, chỉ biết đứng nhìn rồi ra về không? Vì tôi muốn cho anh sống với cái mà anh đã chọn, hưởng cái mà anh đã đánh đổi để có một ngày anh thật sự hạnh phúc bên đứa con yêu của mình, anh thấm được tình cha con thế nào, khi mà anh chỉ chọn làm cha của một đứa trẻ, mà bỏ những đứa trẻ khác...
Cô ấy có cái mà một người phụ nữ có lòng tự trọng không bao giờ có được... (Ảnh minh họa)
Vợ của chồng tôi ơi! Rồi sẽ có 1 ngày, anh ấy mệt mỏi, anh ấy sẽ nhìn lại quá khứ, cái quá khứ mà anh ấy không bao giờ có cơ hội quay lại được. Cái quá khứ mà hiện tại không làm sao anh sao có được, anh ấy sẽ thế nào nhỉ? Sẽ yêu bạn nhiều hơn! Hương vị của một trái cây, cơ bản: non chát già chua chín... "rụng".
Vợ của chồng tôi ơi! Tôi im lặng ra đi không một lời, vì cô không bao giờ là đối thủ của tôi cả. Cô không đáng để tôi phải ghen, cô không xứng để tôi phải giành giựt, vì cơ bản chồng của một người như tôi không giống chồng của một con như cô. Và nếu không có chồng, tôi có đủ tư cách để dạy con tôi, còn cô, không có chồng, con cô sẽ đi con đường của mẹ nó mà thôi. Tôi tội nghiệp cho cả hai người.
Vợ của chồng tôi ơi! Tôi không biết hai người yêu nhau thế nào, tôi chỉ nhìn thấy anh ấy từ bỏ cả một sự nghiệp của người đàn ông, nuôi được mấy đứa con thơ, lại từ bỏ tất cả, đánh đổi thân bại danh liệt, kiếm tiền nuôi một đứa trẻ của cô. Tôi im lặng, vì tôi không còn trẻ như cô, nhưng mà những thâm thuý trong cuộc đời cô chưa hiểu được. Tôi là một phụ nữ, chồng tôi nếu có gia trưởng một chút cũng không sao! Tôi tự hào có đủ sự ngọt ngào của một người vợ, sự thông minh của một người bạn, một chút dí dỏm đáng yêu nương tựa vào người đàn ông trụ cột của mình, một chút bản lĩnh khi bị bỏ rơi, vượt qua mọi hoàn cảnh, tôi cần chồng tôi che chở, nhưng không bao giờ tôi phụ thuộc anh ấy... Thế đó cô em à!
Vợ của chồng tôi ơi! Cô thương chồng cô bao nhiêu, cô có biết cái cảm giác của một người đàn ông khi phải cúi mặt không dám nhìn một người đàn bà đã từng là của mình, không có được cái quân tử của đàn ông khi phải đối mặt với phụ nữ, không dám nhìn những sai lầm của mình, và cứ thế đi theo con đường mòn đã định... như thế anh đi, lầm lũi trên đường về...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mới 20 tuổi, tôi đã 2 lần lên nhầm kiệu hoa Sinh ra trong gia đình đông con nghèo khó vùng chiêm trũng Hà Nam, tôi không được học hành nhiều. Học hết lớp 7, tôi phải ở nhà để phụ đỡ bố mẹ nuôi các em. Trăng tròn 16 tôi vội vã lấy chồng. Cuộc tình chóng vánh chỉ trong 3 lần anh đến nhà chơi. Những ngày đầu làm vợ tôi bỡ...