Vào nhầm phòng ngủ em dâu
Trong cơn say, tôi đã làm điều sai trái và cũng chính vì điều sai trái ấy mà gia đình tôi tan cửa nát nhà.
Dù có giải thích thế nào, bố mẹ tôi, đặc biệt là em trai tôi, nhất định không tha thứ và hiểu cho tôi. Còn vợ tôi thì nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ, khó hiểu. Cũng từ hôm đó, gia đình chúng tôi lường mặt nhau, ai cũng nghi ngờ, sống hoài nghi với nhau và tình cảm không còn như xưa nữa. Tôi thật sự quá ân hận rồi.
Tôi lấy vợ đã được 7 năm, gia đình tôi có một con lớn rồi. Em dâu tôi cũng đã được cưới về nhà này hơn 1 năm, thím chú ấy chưa có con cái gì nên coi con tôi như con của mình vậy. Nói về gia đình chú ấy, tôi không chê được điều gì. Lúc nào tôi cũng khen ngợi thím ấy trước mặt vợ tôi, chỉ là tôi hi vọng chị em dâu trong nhà sẽ sống hòa thuận, chứ không như người ta nói, hai dâu trong một nhà khó sống.
Bố mẹ tôi cũng rất thoải mái, họ luôn nghĩ, sống cùng nhà như vậy không sao, mỗi người một phòng, mỗi người một việc nên dù tôi có nói, vợ tôi không thích sống như vậy thì bố mẹ tôi vẫn khăng khăng bắt chúng tôi phải sống chung. Vả lại, bây giờ chúng tôi chưa có điều kiện, ra ngoài lại thuê nhà cửa tốn kém ra, bố mẹ có nhà tại sao không ở lại phải ra ngoài. Tôi và vợ cũng nhiều lần muốn ra ngoài nhưng vì cuộc sống như thế nên đành chấp nhận. Nói chung, có tốt thì cũng không nên sống quá đông. Bố mẹ tôi muốn thế nào thì tôi chấp nhận chứ bản thân vợ tôi thì thật sự rất khó chịu.
Nhưng cũng chính vì tôi hay khen ngợi thím và vì tình cảm tốt đẹp của hai bên gia đình mà, hôm rồi, khi xảy ra một chuyện tày đình, tôi đã không tài nào chối cãi được. (ảnh minh họa)
Nhưng ở chung với bố mẹ chồng, dần dần vợ tôi hiểu ra nhiều điều. Không có ông bà nội thì ai chăm cháu cho, không có chú thím thì cũng vất vả nhiều. Thế nên, gia đình sống hòa thuận. Được cái, cô em dâu của tôi khá tốt, không có chuyện chị dâu em dâu, không có chuyện anh chồng, em dâu, hay mẹ chồng con dâu này kia.
Video đang HOT
Tôi luôn khen ngợi thím ấy trước mặt mọi người vì thực sự thím ấy khéo léo nhưng khéo từ cái tâm chứ không phải sự giả tạo hay gì cả. Tôi cảm thấy gia đình tôi cũng nhờ vào thím ấy nhiều, mẹ tôi cũng nhờ thế mà đỡ vất vả hơn.
Tôi hay có tính nhậu nhẹt say sưa, nhiều khi cả nhà đi ngủ, thím ấy vẫn đợi tôi về rồi mới khóa cả. Vì cả nhà không ai đợi được tới khuya mà về thì phải có người mở cổng mới vào được. Nói chung, là con dâu nên thím ấy tự nhận việc này không muốn đi ngủ sớm vì ngại. Nhiều lần như thế thành thói quen, nếu trong nhà có ai chưa về thì y như rằng, thím ấy phải là người chu toàn mọi việc. Tôi đã coi thím ấy như em gái chứ hoàn toàn không phải là em dâu nữa.
Nhưng cũng chính vì tôi hay khen ngợi thím và vì tình cảm tốt đẹp của hai bên gia đình mà, hôm rồi, khi xảy ra một chuyện tày đình, tôi đã không tài nào chối cãi được. Tôi uống say, thật sự say và vô tình đã vào nhầm phòng thím ấy. Hôm ấy, thím bảo mệt nên đi ngủ sớm nên không ai đợi tôi, tôi phải mang chìa khóa đi và tự về, thế rồi, lúc về, vì quá say, tôi đã vào nhầm phòng của thím. Cả chú thím đều đang ngủ nhưng tôi lại nằm bên cạnh. Sáng hôm sau, khi vợ không thấy tôi đâu, vợ đã sang phòng chú hỏi và nhìn thấy cả nhà tôi vẫn ngủ như thế. Tôi nằm bên cạnh thím, chú nằm bên cạnh, thím nằm giữa.
Vợ tôi thì khó chịu lắm, bây giờ tôi phải làm sao đây, tôi muốn chuyển nhà cho yên thân. Liệu như thế tình cảm gia đình tôi có mất hết tình cảm không? (ảnh minh họa)
Trời ạ, cảnh tượng này đúng là như trong phim. Vợ tôi hét lên, cả nhà tôi thì trố mắt vì không hiểu tại sao lại có cảnh ấy. Chẳng ai biết gì, cả chú và cả thím, cả nhà tôi nữa, nhưng tôi không thể tránh khỏi sự nghi ngờ. Trước giờ tôi coi thím như em, rất thương thím, thế nên, chuyện này tôi khó lòng giải thích. Có lẽ trong lòng mọi người nghĩ, tôi có tình cảm với thím nên khi say rượu mới vào nhầm phòng.
Bây giờ, cả nhà tôi căng thẳng lắm. Mọi người đang nhìn tôi bằng con mắt khác. Chỉ khổ thân thím, thím không dám đối mặt với mọi người nữa dù thím chẳng gây ra tội gì. Từ đó, thím cũng không còn đợi tôi khi tôi đi về muộn, cũng không muốn nói nhiều, chỉ trầm ngâm mà sống trong nhà này.
Vợ tôi thì khó chịu lắm, bây giờ tôi phải làm sao đây, tôi muốn chuyển nhà cho yên thân. Liệu như thế tình cảm gia đình tôi có mất hết tình cảm không? Tôi quá hối hận về hành động của mình rồi nhưng trong cơn say, tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại làm như vậy nữa. Hãy cho tôi lời khuyên, giờ tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
"Em đừng ép con..."
Thêm một bữa như bao bữa "đàn áp" khác, em cứ liên tục dọa nạt, hấm hứ bắt con ăn một bát cháo đầy, để rồi con oạc ra, nhà cửa bẩn thỉu, ầm ĩ tiếng khóc gào lẫn tiếng quát. Nhìn bát cháo ấy anh còn phải trợn mắt, thấy căng thẳng nữa là...
Ông nội được hôm đến chơi thấy thế mắt như ngấn nước bảo: "Có bắt tao ăn tao cũng khóc".
Anh nhăn nhó góp ý thì em vùng vằng: "Em không muốn lần nào về quê mọi người cũng nhòm ngó, rồi mắng thẳng mặt là lười, vụng không biết chăm con, nuôi con còi".
Em sợ dạ dày con bé lại, mất phản xạ thích ăn nên phải bắt, lý lẽ ấy của em anh không phục, anh nghĩ chính việc nhồi ăn phản khoa học của em mới khiến con sợ hãi đến mức nhìn bát cháo là hoảng. Ăn là bản năng sống, có cái bản năng để tồn tại mà trẻ còn không có thì sau nó có thể làm nổi cái gì.
Trẻ ăn hấp thụ được hay không còn là do cơ địa, có phải béo mập là tốt đâu, con mình không hề bị suy dinh dưỡng, lại nhanh nhẹn, ít ốm vặt anh thấy thế là được, muốn cầu toàn hơn cũng khó. Cơ thể con sẽ tự biết được lượng thức ăn cần tiếp nhận... Em kiên quyết không tin cái "lý thuyết suông" ấy của anh.
Hôm vô tình đọc câu chế: "Trẻ em như búp trên cành/ Bị ăn bị học bị hành muốn điên" anh đọc mà vừa cười vừa buồn. Em biết không, dạo này mấy chị phòng anh có con đang học tiểu học suốt ngày thấy hỏi cách giảm cân cho cả con trai lẫn con gái. Hậu quả của những ngày các chị ấy chạy đua rồi bày cho nhau cách để ép con ăn cho mập mạp, dễ thương. Giờ có đứa chả biết ăn gì mà bụng cứ vươn ra dài hơn mặt, lúc nào cũng no kênh lên mới yên tâm đến trường.
Có đứa cho về hè với ông bà chỉ một tháng cho ăn uống thả phanh lên những hai cân, nhìn nó ục ịch, không chạy được, đi bộ một tí là thở dốc, cả ngày chả học hành được gì chỉ nghĩ đến ăn, anh nghe còn thấy hốt hơn.
Anh thấy em đã quá chú ý đến việc người khác nghĩ gì, nếu thế thì mệt thân lắm, cần phải biết chắt lọc thông tin, mà em cũng rút kinh nghiệm, đừng khuyên ai trừ khi người ta hỏi mình.
Con mình thế nào mình biết, rồi em sẽ thấy còn nhiều việc "lực bất tòng tâm" nữa cơ, làm sao mình ăn hộ hay hấp thụ hộ con được, con là một cơ thể, một con người hoàn toàn độc lập cơ mà. Nó vác được hai mươi cân thì để nó tự vác ngần ấy thôi, việc gì cứ nghe người khác khoe con nhà người ta vác được những ba mươi cân mà về bắt con mình è cổ ra làm điều tương tự.
Nhìn rộng xa hơn, việc này còn liên quan đến tương lai học hành của con nữa. Theo anh mình không nên ép con học, chỉ đưa con vào khuôn khổ, kỷ luật tạo thành thói quen học hành, không lang thang chơi bời, còn việc tiếp thu được kiến thức lại là việc của con. Chúng ta không học hộ con được và cũng chẳng thể nào nhồi nhét hoặc đứng bên cạnh cầm roi bắt nó đọc "Rắn là một loài bò...". Anh cho rằng việc làm đó là thụ động và kém hiệu quả.
Anh tin hai vợ chồng sẽ cùng nhau tạo được cho con một bữa ăn vui vẻ, đa dạng, con có quyền chọn lựa món mình thích, cũng như ta sẽ gắng trao cho con một môi trường học đường lành mạnh, để con được thoải mái tiếp nhận các thông tin kiến thức, để thực sự yêu thích bài vở và tự lựa chọn được con đường học vấn còn dài và xa.
Theo VNE
Chẳng thích chồng đi công tác Chồng à, sao anh hay phải đi công cán thế, một năm đi những hai lần, mỗi lần toàn hai đến ba ngày, thậm chí có đợt mất hẳn năm ngày em chẳng được ôm anh. Anh thừa biết em luôn lo lắng, buồn bã như thế nào mỗi khi chiều về chẳng thấy dáng anh quanh em, cho nhà cửa ấm áp,...