Vào “động” mại dâm chuyển giới P.1
Trong giới mại dâm ở các bar có cả những gã “đực rựa” đã chuyển giới. Họ sang Thái Lan để phẫu thuật chuyển giới, một phần là “để sống cho đúng giới tính của mình”, nhưng trong số đó còn có những người phẫu thuật chuyển giới nhằm mục đích bán dâm.
Nhập vai làm “gái”…
Tôi quen biết Huệ qua một người bạn cùng quê, hiện cô bạn này đang rất “sung sướng” trong đống tiền mà bồ Tây cung cấp hàng tháng (sẽ nói trong phần sau). Tôi biết rằng nếu nói ra ý định thâm nhập của mình thì kế hoạch sẽ thất bại, vì vậy tôi quyết định “nhập vai”.
Nhấc máy gọi cho Huệ, tôi hỏi thăm đôi lời rồi than thở vì dạo này khó khăn, lịch học kín đặc nên không biết xin việc gì cho đủ thu nhập mà sống. Huệ tỏ vẻ cảm thông rồi bảo tôi cứ theo ả “đi làm” lấy tiền sống. Chỉ chờ có thế, tôi đã có một “đàn chị” dẫn dắt “học nghề”.
Huệ, 38 tuổi, quê Bắc Ninh, có một lý lịch làm gái từ năm 20 tuổi, từ gái ôm karaoke, gái gọi, gái mát- xa, gái đứng bar và… gái đi “đong khách”. Huệ hẹn tôi 9g tối đến đón, đúng hẹn tôi tươm tất váy áo, phi xe đến phố An Dương, quận Tây Hồ đón Huệ trong cái giá lạnh của Hà Nội.
Những quán bar đông khách Tây luôn là nơi “hoạt động” của mại dâm đồng tính. Ảnh: Triều Xuân
Thấy tôi chở Huệ tiến vào bãi đỗ xe, người bảo vệ khu khách sạn lững thững đi đến căn vặn: “Mới à?”. Huệ nguýt tay bảo vệ “cháy” mặt, gửi chiếc hôn gió rồi lôi tuột tôi vào trong bar, đi nhanh về nhà vệ sinh nữ.
Video đang HOT
Gặp người chuyển giới… làm mại dâm
Bên trong nhà vệ sinh nữ đông đúc các chị em đứng nhộn nhạo, mỗi người một vẻ và họ đều soi xét “người mới” một cách cẩn trọng. Huệ đã dặn tôi trước là phải “cụp “pha” xuống” (không được nhìn chằm chằm), vì nếu không cẩn thận sẽ bị cho là nhìn đểu và bị dằn mặt. Vì thế nên tôi cũng từ từ lấy trong túi xách ra 1 thỏi son và một hộp phấn, làm bộ đang trang điểm, kín đáo quan sát qua gương (khu vực này rất nhiều gương).
Một gã “chuyển giới” với khuôn mặt rất đẹp mà tôi dám cá là đẽo gọt dao kéo 100%, ngực silicon to ngồn ngộn lấp ló trong chiếc áo rộng cổ, đang hớn hở cầm chiếc váy hoa sặc sỡ khoe với một chị cũng khá đứng tuổi (sau này tôi biết gã đó tên Mém): “Em mua cái này đắt lắm á, chẳng qua em quý chị nên cho chị thôi chớ cái đầm này em mua gần 70 đô đó nha”.
Huệ cho biết: “Bọn chuyển giới này đắt khách lắm em ạ, chúng nó sang tận Thái Lan phẫu thuật về đấy”. Đội quân chuyển giới ngoài Mém, còn có Nhã Kỳ và M.Tâm… đều là đàn ông chuyển giới thành đàn bà và hầu hết họ có thâm niên trên dưới chục năm trong nghề mại dâm. Nhóm người chuyển giới này thường thay tên đổi họ, khoác lên mình những bộ cánh long lanh, mang lý lịch “danh giá” để hành nghề.
Trong đám người đồng tính, chuyển giới đó có một người mặt bặm trợn nhất, đôi lông mày tô đậm, đôi môi xăm dày, ánh mắt lờ đờ… Huệ bảo đó là M.Tâm, chơi với bọn “giang hồ” máu đồng cô bóng cậu. M.Tâm đi vào Rest room đảo mắt một lượt rồi dừng lại ở tôi, gã cất giọng ồm ồm hỏi: “Huệ, hôm qua mày đi được bao nhiêu?”. Huệ nhấp nháy mắt, vẻ mặt ngu độn trả lời: “Trăm đô, nát bươm…”. Cả lũ hơn chục ả đực, cái lẫn lộn cười rộ ngặt nghẽo. Trong mắt họ, hình như Huệ là đứa đần nhất nên dù thỉnh thoảng Huệ có đi được khách thì chúng nó cũng không thèm so đo.
Vừa lúc đó tiếng nhạc ngoài vũ trường vọng vào: “Chào mừng quý khách đến với Nuzt đêm nay, sau đây là màn vũ đạo bốc lửa của các vũ công đến từ nhóm Candy”. Dứt lời, tiếng nhạc DJ chát chúa tăng dần, xập xình. Cả đám nháo nhác gọi nhau ra ngoài “vợt khách”. Huệ vội vã kéo tôi ra ngoài, vọng lại phía sau những tiếng lầu bầu: “Đen như chó, hôm nay tao đến tháng, tiếp khách thế Đ nào được”. Những tiếng nói mất hẳn sau cánh cửa Rest room nhường chỗ cho âm thanh của sàn nhảy cùng những động tác khêu gợi của những vũ công trên sân khấu. Ba cô gái mặc đồ bikini, thực hiện những động tác uốn éo, gợi tình dưới ánh sáng nhập nhoạng, mỏng manh. Phía dưới những trai gái, già, trẻ, Tây, “ta” nhộn nhạo, chen chúc, gào rú …
(còn nữa)
(Tên nhân vật trong bài đã được thay đổi)
Theo 24h
Tủi phận những cave thời bão giá
Họ là những cô gái nơi bến đỗ trên đường Phạm Văn Đồng, gần tới chân cầu Thăng Long.
Một góc khuất trên đường Phặm Văn Đồng
Quán trà đá trời rét vắng, chỉ có mấy cô gái mặc nửa kín, nửa hở ngồi co ro đưa những ánh mắt phiền muộn nhìn ra đường phố thưa thớt. Gần năm nay, các cô sống trong cảnh tối kiếm không đủ ngày tiêu, "khách hàng" thưa thớt và tiền công cũng rẻ mạt đi trông thấy.
Họ là những cô gái nơi bến đỗ trên đường Phạm Văn Đồng, gần tới chân cầu Thăng Long.
Bến đỗ rẻ tiền
Những ai thường xuyên đi trên đoạn phố từ bến xe Nam Thăng Long ra ngã tư Xuân Đỉnh - Tân Xuân hẳn đã quá quen thuộc với cảnh cứ trời sập tối là có hàng loạt cô gái bắc ghế ngồi tán chuyện với nhau ở ngay cửa những căn nhà âm u hoặc đầu ngõ. Cả đoạn phố không nhà nào mở hàng kinh doanh, chỉ rặt những căn nhà âm u, tối tăm và những cánh cửa chật hẹp khó đoán biết phía sau là gì. Mỗi khi có khách dừng chân, các cô gái lại nhao nhao lên vài phút. Khi khách đã "chấm" được cô nào, họ lặng lẽ dắt nhau vào phía sân sau hoặc lên xe đi tới bến đỗ khác, không gian lại trở lại như cũ. Vài chục cô gái lại nhẫn nại ngồi bên cánh cửa, mặt hướng ra đường với những ánh nhìn níu chân, khắc khoải chờ đợi.
Sau vài câu đưa đẩy và ánh mắt dò xét, cô gái có gương mặt chừng chưa đầy 20 với nước da mai mái và ánh nhìn vô cảm đồng ý theo chân tôi ra quán trà đá quen thuộc của các cô với cát sê của khoản "tâm sự theo giờ" là 50.000đ/giờ. Câu chuyện của N.T.N, quê Thái Nguyên chỉ xoay quanh việc "làm sao mà dạo này kiếm tiền khó thế, khách quen khách lạ cứ mất hút, chả thấy ai. Choáng nhất là cái tháng 7 âm lịch, cả tháng em có 8 "cuốc", các chị em khác cũng đói meo, bọn em vay tiền lãi ngày điên đảo để sống. Năm trước còn có tiền gửi về quê".
N kể, trước em và 5 chị ở đây trụ ở bến Nguyễn Chí Thanh và đi theo khách gọi ở quán. Ai chịu khó và có sức khỏe thì khỏi lo đói, miễn không kén cá chọn canh là có việc làm cả ngày. Từ khi bị quét ghê quá, N và các "đồng nghiệp" dạt về khu này và trụ ở đây đã gần 2 năm. "Khi mới dạt về đây, chúng em cũng kiếm ăn được. Mỗi khi ốm hay "đèn đỏ", tụi em tiếc lắm vì có ngày ra cả tiền triệu. Kiếm được nó cũng say, ốm đau hay gia đình có chuyện buồn cũng vẫn gượng tiếp khách".
Từ đầu năm đến nay, N và các chị em lâm vào cảnh đêm kiếm không đủ ngày tiêu. N liệt kê: "Tụi em phải chi trả nhiều lắm chị ạ. Có khách hay không cũng phải nộp tiền bến (là tiền chỗ ngồi đón khách và hành sự), rồi tiền thuê nhà ban ngày vạ vật, tiền bảo kê, tiền "bảo đảm rủi ro" khi có chuyện không hay xảy ra (tiền này nộp cho hai đàn chị thuộc băng nhóm xã hội ở khu Nam Thăng Long). Rồi còn tiền phấn son, tiền quần áo, tiền đồ lót, nước hoa để câu khách...". Ngày may thì được một khách, ngày kém thì ra quân xong lại về, N kể, mấy tháng nay chị em N toàn phải vay tiền nóng để chi tiêu hàng ngày mà tiền kiến không đủ chi trả.
Theo chân N bước ra phía sau mấy cánh cửa, tôi không khỏi giật mình kinh hãi bởi cái bến đỗ chỉ vỏn vẹn một chiếc giường gấp, hai chiếc chiếu và một khoảng sân chật chội, tối tăm.
Bỏ nghề - đi về đâu?
Sau vài câu chuyện gợi mở, N gọi thêm hai cô bạn đang ngồi ngáp vặt tới góp chuyện. Dường như chất chứa nhiều uất nức trong lòng, cô gái tên T.T.X xổ luôn: "Em thuộc diện được khách ở khu này mà giờ cũng móm chị ơi. Có thằng cha chủ xây dựng trong Đông Ngạc tuần ghé em tới 4 bận giờ cũng kêu anh chết đói đến nơi rồi. Anh ta kể cho thợ nghỉ hết, trước "cuốc" nào cũng bo cho em thêm mấy chục, giờ tháng ghé 2 lần mà kêu như cha chết vậy". X "bắn" tiếp: "Một ngày giờ tụi em tiêu đứt gần 400 nghìn các loại chi phí, không có khách nào coi như âm tiền. Vài ngày là chết rồi. Mà đàn ông là người kiếm kinh tế cho gia đình, lại cũng là nguồn của tụi em, giờ họ khó khăn tụi em chết theo đầu tiên thôi".
Ám ảnh nỗi buồn hàng ngày vay tiền trả lãi tiêu, T.Q.H chỉ ngồi lặng trước câu chuyện của hai bạn. Gợi mãi, cô mới nhát gừng: "Mấy tháng nay tụi em chơi dài, em có mẹ đang nằm điều trị ở viện châm cứu mà cũng không muốn ghé qua vì tiền không có. Trước mỗi cuốc em lấy 200, cao nhất là 400 mình chịu tiền bến, được bo thêm mỗi cuốc vài chục đến vài trăm nên có đồng ra đồng vào váy áo và bù đắp cho gia đình. Giờ tháng có vài cuốc nên không đủ sinh hoạt cá nhân, em nợ bọn đầu tiền hơn chục triệu rồi nên đang căng lắm. Em tính bỏ nghề đi làm công nhân nhưng chưa tìm ra việc, có việc lao động đơn thuần thì lương thấp quá, sống không nổi".
N kể câu chuyện về cô gái quê Nam Định tên Trang mới quay về nghề cũ sau 3 tháng đi làm thuê ở quán hớt tóc. "Nó không chịu nổi cảnh ế ẩm nên xin sang bên Xuân La vào tiệm cắt tóc. Công việc chủ yếu là gội đầu, chăm sóc khách qua qua. Tháng được trả 4 triệu nhưng làm chồn chân từ sáng tới đêm,chịu không nổi quay về đây rồi".
T.Q.H ngước đôi mắt ngu ngơ, hỏi mà như không hỏi: "Bao giờ các ông ấy kiếm tiền bớt khó khăn cho chị em mình đỡ khổ nhỉ?". Hai cô gái còn lại cúi mặt như có lỗi vì không trả lời được câu hỏi của bạn. Người viết chỉ còn biết cười trừ, bao người có học, hiểu biết, nghiên cứu ngày đêm còn không trả lời được, huống gì các em, mắc mớ gì mà buồn?
N bật ngay: "Bọn em buồn làm gì, là lo đến thắt ruột vì cơm áo gạo tiền ấy chứ".
Theo xahoi
Sang Thái chuyển giới, về nước... bán dâm Bất chợt "ả" vỗ đánh đốp vào mông tôi, "Chị không bỏ nghề đâu, vì nghề này vừa sướng lại vừa có tiền". Mém - Một gái bán dâm chuyển giới đang làm giá với khách tây Khi thâm nhập vào thế giới của những người chuyển giới để thực hiện bài điều tra này, tôi không bao giờ ngờ được rằng số...