Vào đi khách sạn, lên giường và …
Dường như lần đầu đã vào được khách sạn, thì những lần sau anh lại thường xuyên đưa tôi vào đó với lý do muốn tìm không gian riêng tư để nói chuyện, để được ôm tôi.
ảnh minh họa
Tôi quen anh vào một ngày nắng đầu tháng 6. Lần đầu gặp nhau, anh đã gây cho tôi ấn tượng mạnh bằng cách nói chuyện không quá phô trương và nhiều lời. Cách nói chuyện của anh thể hiện được sự quan tâm đến vấn đề mà tôi đang nói. Cách anh nhìn người đối diện khi nói chuyện luôn cho tôi cảm giác anh là một người tốt. Và tới giờ tôi vẫn cứ nghĩ anh là người tốt.
Vẫn nhớ hôm ấy chúng tôi ngồi cafe tới 10h sáng, sau đó anh mời tôi đi xem phim. Vì đang đi ngoài trời nắng nên khi vào rạp phim tôi bị sốc, không nhìn rõ đường đi, nhất là với đôi giày cao gót. Tôi chệnh choạng. Anh đã nhanh tay đỡ tôi. Cánh tay anh vững chắc. Không hiểu sao giây phút ấy, tôi như thấy mình tìm lại được cảm xúc cho trái tim sau 3 năm chia tay mối tình đầu. Và tôi bắt đầu dành cho anh nhiều sự quan tâm, dành cho anh nhiều tình cảm hơn tình bạn.
Thời gian đầu, anh thường xuyên nhắn tin cho tôi, thường xuyên gọi điện cho tôi mỗi tối. Cảm giác mình lại yêu thương một ai đó, cảm giác trái tim mình đang rung động vì sự quan tâm của người mới khiến tôi hạnh phúc vô cùng. Và với cái tuổi hai mươi mấy ẩm ương của tôi, thì việc tìm ai đó để gắn kết cũng là điều dễ hiểu.
Tôi không phải là người con gái dễ dãi. Vậy mà tôi đã lên giường với anh chỉ sau mười ngày quen nhau. Lần đầu vào khách sạn với anh, tôi rụt rè, dè dặt và khá bỡ ngỡ bởi trước đó tôi chưa bao giờ vào một không gian riêng tư như vậy. Đó là hôm anh bảo anh hơi mệt và muốn nghỉ một tý trước khi đưa tôi về nhà. Khi vào phòng, anh chỉ nhẹ nhàng đặt mình lên giường và bảo tôi lại nằm gần anh. Chỉ như vậy và trưa hôm đó, anh không làm gì quá đáng với tôi. Chỉ nói chuyện rồi ôm tôi ngủ sau đó đưa tôi về nhà.
Video đang HOT
Dường như lần đầu đã vào được khách sạn, thì những lần sau anh lại thường xuyên đưa tôi vào đó với lý do muốn tìm không gian riêng tư để nói chuyện, để được ôm tôi. Anh có âu yếm tôi, hôn tôi nhưng chưa bao giờ có ý sỗ sàng nếu tôi không muốn. Anh nói anh sẽ đợi khi nào tôi cảm thấy sẵn sàng cho chuyện đó. Và mặc dù gần gũi nhau nhiều như vậy nhưng anh chưa bao giờ đi quá giới hạn được tôi đặt ra càng làm cho tôi cảm thấy tin tưởng ở nhân cách của anh. Tôi càng yêu anh, trân trọng anh và dành nhiều tình cảm hơn. Anh cũng đối xử tốt với tôi, quan tâm tới tôi nhiều hơn trước. Cứ tưởng tôi đã tìm được bến đỗ cho hành trình tìm kiếm một nửa của mình. Mãi cho đến một hôm…
Đêm ấy anh trên đường lên thăm tôi thì bị xe đụng. Chỉ xây xát nhẹ và nơi bị tai nạn gần nơi tôi ở. Hơn nửa tháng anh đi công tác, vậy mà khi gặp tôi, anh lại bị như vậy, tôi xót vô cùng. Tôi đã bảo anh ở lại chỗ tôi, không cho anh về vì lo anh đi đường xa, tay chân lại đang bầm tím. Đưa anh lên phòng mình, tôi cặm cụi luộc trứng gà, lăn những chỗ bầm cho anh. Anh đã ôm tôi, hôn tôi. Đêm hôm ấy, anh âu yếm tôi bất kể tay chân tay anh đang sưng tấy. Anh quấn lấy tôi, hôn tôi như thể cả năm chưa gặp. Lý trí vẫn còn điều khiển được bản thân, tôi phản đối. Và anh dừng lại. Xin lỗi tôi và bảo chỉ vì anh không kiềm chế được sau bao nhiêu ngày xa tôi. Anh biết tôi còn là con gái và anh cũng muốn giữ gìn điều đó cho đến khi cưới. Sau đêm ấy, tôi cứ ngỡ anh và tôi sẽ cưới nhau vào một ngày không xa.
Thêm một vài đêm nữa anh đề nghị được ngủ lại chỗ tôi. Và cũng những đêm ấy, anh lại có hành động muốn vượt quá giới hạn. Tôi lại không đồng ý, bởi tôi có một quan điểm “không quan hệ tình dục trước hôn nhân”. Tôi đề nghị rằng buộc mối quan hệ bằng chuyện hai gia đình gặp mặt. Anh nói sẽ gặp, nhưng hiện tại anh còn một số công việc cần giải quyết. Tôi tin anh. Nhưng cũng kể từ đó, những cuộc gặp với anh thưa dần, những cuộc điện thoại ngắn dần rồi dứt hẳn. Tôi loay hoay tìm lời giải đáp. Tôi cố gắng tìm mọi cách để gặp anh, nhưng anh luôn né tránh. Vì quen anh chỉ có mấy tháng và nhà anh lại ở khá xa nên anh chưa lần nào dẫn tôi về nhà. Tôi tìm anh trong vô vọng…
Những tin nhắn gửi đi không có hồi âm. Một tuần, hai tuần…rồi một tháng, hai tháng… bốn, năm tháng…Anh biến mất khỏi cuộc sống của tôi một cách lặng lẽ. Tôi biết mình đã mất anh. Mà cũng có thể là tôi chưa bao giờ mất anh bởi tôi chưa bao giờ có anh.
Lâu lâu, tôi gặp lại một đứa bạn cũ, nó hỏi chuyện yêu đương dạo này ra sao. Tôi nói tình hình, nó hỏi “Còn con gái không?” và sau khi biết câu trả lời nó cười: “Yêu như bà, khư khư giữ đời con gái thì con trai bây giờ thằng nào mà chịu”.
Tôi không biết có phải con trai bây giờ là vậy không, nhưng bản thân tôi, chưa bao giờ tôi hối hận vì đã không trao anh đêm hôm ấy. Bởi biết đâu khi tôi trao anh cái ngàn vàng rồi anh cũng biến mất một cách lặng lẽ thì sao?
Theo VNE
Bất lực chị, em chồng liên tục nhờ vả
Cứ thứ bảy, chủ nhật hoặc chiều các ngày, khi chồng tôi có nhà là chị, em chồng thay nhau nhờ chở đi chỗ này chỗ kia.
Tôi năm nay 27 tuổi, đã lập gia đình và có một bé trai 2 tháng tuổi. Chồng tôi hơn tôi hai tuổi, là một người chồng có trách nhiệm, một người cha tốt. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu như chúng tôi không chuyển về sống gần nhà chị chồng cách đây một năm.
Mấy năm nay ngành xây dựng gặp khó khăn nên lương chồng tôi không cao, chỉ đủ xài một cách tiết kiệm. Bởi vậy đợt tôi sinh tiền tiết kiệm của chúng tôi không đủ nên chị chồng cho chúng tôi một số tiền để trang trải. Tuy vậy vấn đề của chúng tôi không nằm ở tiền bạc bởi tuy anh làm lương thấp nhưng tôi chưa bao giờ phàn nàn về điều đó. Nó nằm ở việc chồng tôi luôn nghe lời chị và giúp đỡ vô điều kiện một cách không hợp lý.
Từ ngày chuyển về đây, tuần nào cũng vậy, cứ thứ ba là đưa và rước chị tôi đi làm (dù ngược đường). Chiều thứ sáu và sáng thứ hai là đưa rước em chồng đi học cách đó 30 cây số. Vẫn còn nhớ khi tôi còn đi làm, xe hư tôi nhờ chồng chở đi mà chồng đâu có chở. Chúng tôi cũng cãi vã nhiều lần về vấn đề này rồi cuối cùng đâu lại vào đấy, tôi hy vọng đến lúc sinh em bé thì nó sẽ kết thúc.
Vì mẹ mất và mẹ chồng bận buôn bán nên khi sinh tôi chỉ có một mình để chăm em bé. Chị chồng cũng giúp đỡ chúng tôi nhiều và tôi vẫn mang ơn vì điều này. Trong tháng đầu thì em ruột và em chồng thay nhau nấu ăn cho tôi. Còn bây giờ thì tự tôi làm tất cả mọi việc. Cũng hơi mệt nhưng tôi vẫn vui vì con.
Ảnh minh họa: JupiterImages.
Mọi chuyện chỉ tồi tệ khi mà tuần nào cũng vậy, cứ thứ bảy và chủ nhật hoặc buổi chiều các ngày trong tuần, khi chồng tôi có nhà là hết em chồng rồi đến chị chồng thay nhau nhờ chở đi chỗ này chỗ kia. Nhưng nếu vì chị chồng đau ốm nhờ chở đi tôi không trách, đằng này chỉ vì lười chạy xe mà nhờ chồng tôi làm việc đó (trước đây đã rất nhiều lần như thế này). Đỉnh điểm là thứ 7 vừa rồi, tôi đi siêu thị mua đồ ăn kêu chồng ở nhà coi con. Vậy mà đến lúc tôi về chẳng thấy chồng đâu, chỉ thấy mẹ chồng (của chị chồng) đang đưa nôi cho em bé còn chồng tôi chở chị đi đâu đó.
Thật sự tôi tủi thân lắm, tại sao chồng tôi có thể chở chị đi trong khi chị hoàn toàn khỏe mạnh còn để tôi phải đi một mình. Tôi đã nói điều này với chồng và nói rằng, nếu chồng giải thích được lý do vì sao làm như vậy thì tôi sẵn sàng nhận sai nhưng chồng tôi chẳng thể giải thích được.
Rồi chủ nhật thì đến em chồng nhờ chở đi. Trong khi nhà chị chồng có nhiều người và nhiều xe, còn nhà tôi chỉ có hai mẹ con... vậy thì tôi không hiểu tại sao phải làm thế? Rồi rảnh thì nhờ chồng tôi đưa đón con chị đi học về giùm các ngày trong tuần.
Tôi vẫn nhớ khi tôi nhờ chồng làm đồ chơi cho con chồng kêu mệt, vậy mà chị chỉ cần điện thoại là chồng tôi đi liền. Tôi kêu mua đồ chơi cho con cũng chẳng mua, nhờ dậy sớm chạy ra chợ mua ít đồ trước khi đi làm cũng từ chối trong khi giúp chị em chồng thì chẳng nề hà. Chẳng lẽ chỉ vì lý do này mà tôi ly hôn thấy cũng vô lý bởi vấn đề không nằm thực sự ở chồng tôi, với lại tôi muốn con mình có đủ tình thương của cha lẫn mẹ. Mà nói với chồng thì vô ích vì chồng tôi cũng khó xử.
Không lẽ tôi nói vấn đề này với chị, em chồng thì liệu có còn tự nhiên để mà nhìn mặt nhau. Bây giờ mỗi khi thấy chồng có điện thoại là tôi chán lắm bởi tôi thừa biết điều gì đang xảy ra. Tôi mệt mỏi quá! Làm ơn giúp tôi một lời khuyên!
Theo VNE
Kẻ trốn chạy tình yêu Anh và tôi chia tay đã hơn ba năm nhưng tôi vẫn luôn nghĩ đến anh mỗi ngày. Làm sao xoá được ký ức về anh khi chúng tôi đã có đến bốn năm yêu đương. Tôi từng nghĩ, mình có thể vì anh mà cho đi tất cả. Chuyện bắt đầu tồi tệ khi anh sa vào con đường nghiện ngập. Khi...